Chương 23: Đấu súng

“Triệu Diệp Nhi, hình như đây chính là bản thảo của cậu có đúng không?”, Lâm Thu Thảo miễn cưỡng, tặc lưỡi chìa bản thảo về phía bàn làm việc của Triệu Diệp Nhi.

Triệu Diệp Nhi đang ngồi thất thểu, không biết phải giải quyết như thế nào, không ngờ nhìn thấy bản thảo mà cô đang cực khổ tìm kiếm nãy giờ đột ngột xuất hiện trước mặt, vui mừng đến nỗi há hốc mồm, đứng bật dậy, “Thu Thảo, tại sao nó lại ở trong tay cậu vậy?”

Lâm Thu Thảo cười giả lả, che giấu sự tính toán trong ánh mắt, “Là.. là mình tìm thấy nó ở phòng vệ sinh, cậu cũng thật là, thứ quan trọng như vậy mà cũng đánh rơi được…”

Triệu Diệp Nhi nghi vấn hỏi, “Không phải chứ, mình nhớ không lầm là đã để nó ở hộc bàn làm việc rồi mới đi vệ sinh mà nhỉ?”, cô vừa nhớ lại vừa lẩm bẩm, “Mà thôi, tìm được nó là đã may lắm rồi, cảm ơn cậu nhé Thu Thảo!”

Lâm Thu Thảo ánh mắt hờ hững, chỉ đáp, “Ừ!” một tiếng, sau đó trở lại bàn làm việc.

Chín giờ đúng, Triệu Diệp Nhi đã có mặt ở phòng của Lưu Cẩm Lệ, đặt tờ bản thảo kia lên bàn, âm trầm nói, “Đây là bản thảo mà em đã sửa lại, đương nhiên là em đã sửa nó dựa theo những quy chuẩn kĩ thuật đúng đắn, chứ không làm theo thông tin chi tiết của chị, chắc chị sẽ không trách phạt em đâu nhỉ?”

Lưu Cẩm Lệ ngước mắt lên, nheo mắt đầy khó chịu nhìn Triệu Diệp Nhi, đáp, “Ý của cô là gì đây Triệu thực tập sinh?”

Triệu Diệp Nhi nén nhịn nỗi nhục hôm qua lại ở trong lòng, giọng nói không dám tỏ ra vẻ bất mãn, chỉ nhẹ nhàng trả lời, “Em đương nhiên làm sao dám có ý gì, chỉ là em có một thỉnh cầu, đó là lần sau trưởng phòng muốn giao cho em việc gì, làm ơn có thể nói rõ ràng một chút, để em có thể làm đúng theo ý chị, tránh gây ra hiểu lầm và ảnh hưởng đến công việc…”

Lưu Cẩm Lệ lật ra tờ bản thảo, vừa xem vừa suy đoán, nghe Triệu Diệp Nhi nói như vậy, không khỏi nhếch môi dè bỉu một tiếng, “Ý của cô là tôi làm việc không đồng nhất, cho nên ảnh hưởng đến cô, cô liền có thù hằn với tôi sao?”

“Đương nhiên không ạ… em không có ý đó, lời của em có nghĩa gì, có lẽ trưởng phòng cũng hiểu!”, Triệu Diệp Nhi thành thật nói, “Em ở trong phòng Đồ họa Kiến trúc này, ngày ngày chỉ muốn học tập thêm kinh nghiệm, phát triển bản thân, an phận làm việc, từ trước đến này không có ý định gây sự với ai cái gì, cho nên em mong trưởng phòng có thể giơ cao đánh khẽ với em!”, lời đã dứt, cô cũng xoay bước đi ra ngoài.

Lưu Cẩm Lệ ánh mắt sắc lẹm, dõi theo bước chân của Triệu Diệp Nhi, cô vừa bước ra ngoài, cô ta đã đem bản thảo của cô ném dưới đất, nghiến răng chửi mắng, “Xem cái bộ dạng vừa rồi của cô chính là muốn đe dọa cô hay sao? Để tôi xem Huỳnh Thanh Tuấn có thể chống lưng cho cô được bao lâu nữa!”

***

Trời đêm ở thành phố X, phố thị lớn như vậy, chỗ nào cũng chỉ nhìn thấy ánh đèn đường lấp lánh giăng trên cao, không ngừng muốn phô diễn sự hòa nhoáng xinh đẹp ra bên ngoài.

Một chiếc Roll Royce đi trên đường lớn, tốc độ không quá nhanh, giống như muốn hòa mình vào dòng người đông đúc, mà thật ra, chính bản thân nó cũng đang bị dính vào một đoàn kẹt xe, muốn phóng như bay cũng không có cơ hội.

“Huỳnh Thanh Tuấn, ở biệt thự xem phim đọc sách không tốt hay sao, tự nhiên anh lại lôi tôi ra đường ngửi khói xe vậy hả?”, Triệu Diệp Nhi mở cửa kính xe, gác tay lên thành, nhìn đường phố đông nghịt, không khỏi than thở.



Huỳnh Thanh Tuấn nhìn đoàn xe nối dài cũng có chút ngán ngẩm, thanh minh với cô, “Lâu rồi tôi không có đi dạo buổi tối, cho nên cũng đâu có biết cuối tuần con đường này lại kín mít như vậy…”, xe nhích được một chút, anh tiếp lời, “Vả lại, tôi thấy em tâm trạng ủ rũ như mèo bị vặt lông, mới mang em ra ngoài hít gió trời, em lại không còn cảm ơn tôi!”

Triệu Diệp Nhi lắc đầu thở dài một cái, người đàn ông này lúc cần lãng mạn thì không lãng mạn, lúc không cần thì đột xuất lại hào phóng ga lăng như vậy, đúng là khó hiểu chết đi được.

“Diệp Nhi…”, Huỳnh Thanh Tuấn không kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài, nhìn con đường không có vẻ gì là sẽ thông thoáng hơn, mới đề xuất với cô, “Hay là chúng ta vượt nhé?”

“Cái gì?”, Triệu Diệp Nhi giật mình, quay người ngơ ngác hỏi, “Vượt làn là phạm luật đó!”

Huỳnh Thanh Tuấn không đợi nghe cô nói, đã bắt đầu rồ máy, đạp mạnh ga, “Cùng lắm nộp vài triệu, chứ tôi cũng sắp bị bức chết ở chỗ này rồi!”, lời của anh vừa dứt, xe Roll Royce đã giống như một con tuấn mã ăn no dư sức, lập tức phóng lên, mang theo tiếng động cơ giòn giã, chuyển làn linh hoạt, vượt lên phía trước.

“Huỳnh Thanh Tuấn!’, Triệu Diệp Nhi chỉ kịp kêu một tiếng, sau đó cũng không còn hơi để kêu nữa, bởi vì bản thân phải cố gắng siết chặt dây đeo an toàn, không những thế còn bị nghiêng qua nghiêng lại vô cùng khổ sở, cô bây giờ muốn khóc cũng không ra nước mắt, nhìn tên đàn ông bên cạnh đang lái xe với tốc độ kinh hồn, chen qua những chỗ trống nhỏ xíu giữa các xe khác để vượt lên trên, không khỏi mắng thầm cầu cho tên ác ôn anh gặp phải cảnh sát giao thông, liền bị tóm lại.

Nhưng phải công nhận một điều là tài lái xe của Huỳnh Thanh Tuấn quả thật không thể chê vào đâu được, những đoạn cua lái đều rất ngọt, trước ánh mắt ngỡ ngàng của những chiếc xe khác, chẳng mấy chốc đã vượt lên đầu hàng, thoát khỏi đoạn kẹt xe kéo dài như con rắn dài ngoằng, đi lên cao tốc thông thoáng.

“Tôi sắp nôn cả buổi tối ra rồi đây…”, Triệu Diệp Nhi nghiến răng, đưa nắm đấm về phía anh dứ dứ, “Anh lái xe để đi chết hay sao?”

Huỳnh Thanh Tuấn bật cười, bây giờ mới nhìn ra vẻ mặt xám xịt của Triệu Diệp Nhi, vốn dĩ ban nãy còn tự nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy anh rất ngầu nữa, không ngờ phản ứng của cô lại giận dữ như vậy, khổ sở thanh minh, “Thời gian là vàng bạc, tại sao phải lãng phí trong khi chúng ta có thể tiết kiệm hả Triệu Diệp Nhi, em đáng lẽ nên khen tôi mới phải?”

“Đúng là mặt dày không thể tin được mà!”, Triệu Diệp Nhi mặc dù miệng mắng người, nhưng thực sự đi lên cao tốc rồi, mới cảm thấy đường ở đây quả thật thông thoáng hơn hẳn, cô lại một lần nữa mở cửa kính xe, nhìn thành phố ở phía xa xa, giống như một lòng chảo đang phát sáng, vô cùng lấp lánh xinh đẹp, nhìn đến ngây người, tâm trạng cũng thư giãn hơn.

Huỳnh Thanh Tuấn cảm thấy cô đang thơ thẩn như vậy, cũng không nỡ quấy rầy, chỉ là giảm tốc độ lại, rời khỏi cao tốc, đi lên một cây cầu lớn, ở độ cao này, Triệu Diệp Nhi dường như có thể ngắm được một phần hai thành phố. Tâm trạng anh cũng có chút mềm nhũn, không ngờ khiến cho một người phụ nữ vui vẻ cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Đột nhiên, qua gương chiếu hậu, ánh đèn pha từ phía sau hắt lên làm anh có chút giật mình, Huỳnh Thanh Tuấn đánh xe nghiêng một chút, để nhìn xem phía sau rốt cuộc là xe gì, tại sao lại dùng đèn công suất lớn như vậy, không ngờ, vừa nhìn thấy đằng sau là hai chiếc Ferrari màu đen, anh nhăn lại đôi lông mày, nói một tiếng, “Diệp Nhi?”

“Gì vậy?”, Triệu Diệp Nhi cảm thấy sự khác thường trong giọng nói của anh, bất chợt quay đầu lại, “Có chuyện gì sao?”

Huỳnh Thanh Tuấn không đáp, chỉ lặng lẽ ấn nút, đóng lại cửa kính xe, hai mắt vẫn đăm chiêu quan sát gương chiếu hậu.



Triệu Diệp Nhi vốn muốn hỏi thêm, đột nhiên chính cô cũng nhìn thấy qua cửa kính, có hai chiếc xe ở phía sau đang dùng đèn sáng cỡ lớn chiếu về phía trước, không những thế, còn bấm còi vô cùng inh ỏi, “Bọn họ là đang muốn khıêυ khí©h chúng ta hay sao?”

Huỳnh Thanh Tuấn nét mặt đanh lại, nhưng giọng nói không lộ ra vẻ căng thẳng, chỉ là nhẹ nhàng trả lời, “Không có gì đâu, em cứ ngồi yên là được!”

Triệu Diệp Nhi nghe anh nói như vậy, cũng yên tâm đi phần nào, chỉ là rõ ràng cô cảm thấy hai chiếc xe phía sau rõ ràng là có ý đồ, chỉ chăm chăm bám sát theo đuôi xe Roll Royce của Huỳnh Thanh Tuấn, mặc dù đường lớn, nhưng không hề vượt lên.

Huỳnh Thanh Tuấn cũng đang suy nghĩ, thầm xét đoán đối phương đang có ý định gì, chân anh đạp ga một cái, mạnh mẽ tăng tốc, đúng như dự đoán, hai chiếc xe kia cũng nhanh chóng tăng tốc đuổi theo.

“Diệp Nhi, em đừng sợ, cứ ngồi yên là được!”, anh âm trầm nói một tiếng, sau đó, ở trên cây cầu vắng vẻ dùng tốc độ nhanh nhất để lái xe như bay về phía trước.

Hai chiếc Ferrari ở phía sau biết Huỳnh Thanh Tuấn đã cảnh giác, giống như âm hồn bất tán, nhanh chóng bám sát. Cứ như thế, một cuộc truy đuổi xuất hiện ở trên cầu.

Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt lạnh lùng, thầm tính toán, chỉ hai cây số nữa là sẽ đi xuống cầu, lúc đó sẽ có thể cắt đuôi bọn chúng, càng lúc càng đẩy tốc độ đến mức tối đa.

Nhưng không ngờ, một trong hai chiếc đã nhanh chóng dùng uy thế của một chiếc xe đua, trong phút chốc đã đuổi kịp xe Roll Royce, sau đó áp sát ở phía cánh trái, cho thân xe va chạm với xe của Huỳnh Thanh Tuấn.

Một tiếng rầm vang lên, Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt phát ra tia lạnh, nhìn thấy xe đối phương va chạm vào thân xe mình, tạo ra tiếng ma sát điếng người, anh không lên tiếng, chỉ lạng qua bên phải một chút, sau đó xoay vô lăng, dùng mũi xe, mạnh mẽ húc đến, đẩy xe Ferrari kia ra một đoạn, khiến bọn chúng bị mất phương hướng, đâm vào thành cầu.

Anh vốn dĩ muốn nhanh chóng tăng tốc, chỉ gần năm trăm mét nữa là đã xuống cầu, không nghĩ đến, vừa qua vạch giảm tốc, đã bị chiếc Ferrari còn lại đâm mạnh vào đuôi xe, Huỳnh Thanh Tuấn trật tay lái, đường đi của bánh xe bị chệch qua bên phải, suýt nữa đã bị đâm vào dải phân cách.

“Đoàng!”, tiếng súng đột ngột vang lên, Huỳnh Thanh Tuấn hít một hơi lạnh, đám người này chắc chắn là đến để thanh trừng anh rồi, đến cả hàng nóng cũng đã chuẩn bị sẵn, anh tháo dây an toàn cho Triệu Diệp Nhi, nhìn gương mặt hoang mang của cô, nói, “Em hạ thấp người xuống một chút, đừng để lộ bản thân, dù có chuyện gì cũng đừng ra khỏi xe!”

Triệu Diệp Nhi nhìn anh ngơ ngác hỏi, “Anh tính đi đâu? Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại có cả súng đạn?”, cô lo lắng nhìn bên ngoài, thấy người từ chiếc xe Ferrari kia đã túa ra ngoài.

“Lát nữa tôi sẽ giải thích với em sau, Diệp Nhi, sẽ không có chuyện gì!”, Huỳnh Thanh Tuấn lạnh lùng nói, hơi thở gấp gáp, lấy ra từ hộp xe một khẩu súng lục, sau đó, chui ra đằng sau xe, ra từ cửa sau, nấp ở thân xe, bắt đầu tìm chỗ ngắm bắn.

Đám người mặc áo đen từ xe Ferrari kia có khoảng tầm mười người cả thảy, bọn chúng ai cũng lăm le khẩu súng ngắn trong tay, từ từ tiếp cận xe Roll Royce của Huỳnh Thanh Tuấn, nhưng bọn chúng có lẽ cũng hiểu rõ người mà mình phải giải quyết cho ai, cho nên cũng không dám manh động, chỉ đứng ở khoảng cách gần mười mét, quan sát cặn kẽ động tĩnh.

“Đoàng!”, một tiếng súng lạnh lẽo vang lên. Triệu Diệp Nhi ở bên trong xe, không dám hét to, chỉ cắn răng bịt tai vì sợ hãi, rốt cuộc bọn người bên ngoài kia là ai, tại sao lại muốn tìm cô và Huỳnh Thanh Tuấn chứ.