- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phóng Túng Yêu Em
- Chương 1: Ân ái bất ngờ
Phóng Túng Yêu Em
Chương 1: Ân ái bất ngờ
Tám giờ đêm, thành phố X xa hoa lộng lẫy dường như vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại nhịp sống cuồng nhiệt. Quán bar Sky night, ánh đèn neon xanh đỏ không ngừng tỏa chiếu ở khắp mọi nơi, cùng với tiếng nhạc du dương vang lên tứ phía, tạo nên một khung cảnh đầy hấp dẫn và mê muội, không che giấu nổi những ánh mắt tình tứ đưa đẩy qua lại của các nam thanh nữ tú.
Ở một góc khuất của quán bar, một người con gái xinh đẹp, ngồi trầm ngâm nhìn vào không gian lung linh ảo diệu, không ngừng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, những ly rượu vang đỏ sóng sánh từ từ chảy vào cổ họng của cô, một cảm giác đăng đắng xộc đến, nhưng cô vẫn ráng chịu, bởi chỉ có uống càng nhiều, cô mới có thể quên đi những buồn phiền chất chứa trong lòng mình.
“Cô em, tửu lượng khá đấy! Có muốn uống cùng một ly không?”, một người đàn ông gương mặt đò dừ, uống đến áo quần xộc xệch, đến ngồi cạnh cô, muốn nhân cơ hội làm quen với người đẹp đang ngồi một mình này.
Triệu Diệp Nhi dùng ánh mắt có chút không quan tâm nhìn tên đàn ông mới tới, dửng dưng đáp, “Bên kia có gái dịch vụ đấy? Đi qua đó nhanh hơn!”, nói xong không quan tâm ánh mắt cụt hứng của tên kia, tiếp tục uống thêm ly nữa.
“Em gái à, mấy cô kia làm sao xinh đẹp bằng em…”, tên đàn ông không từ bỏ, tiếp tục tiếp cận Triệu Diệp Nhi, “Em gái không cần tuyệt tình như vậy, chỉ là uống một ly thôi mà!”, nói rồi, cố ý đυ.ng chạm vào cánh tay của cô một cái.
Triệu Diệp Nhi vốn dĩ tâm trạng đang bực bội, cũng không nghĩ đến đã cố ý chọn một góc khuất như thế này để gặm nhấm tâm trạng của bản thân, lại vẫn gặp phải mấy thứ phiền nhiễu này, cô có chút không chịu được, trực tiếp đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi.
“Em gái, em đi đâu vậy, có thể cho anh theo được không?”, tên đàn ông kia cơ hồ muốn bám váy Triệu Diệp Nhi mà đi theo cho bằng được, cô thở dài, mới quay lưng, vẻ mặt bất lực nói ra mấy chữ, “Tôi đi vệ sinh, có muốn đi theo xem nhà vệ sinh nữ như thế nào không?”, liếc hắn ta một cài đầy khinh bỉ, mới rời đi.
Lời kia của cô vừa ra, chàng trai bartender đứng ở phía trong quầy rượu cũng không nhịn nổi, phì cười một tiếng, sau đó nhìn vẻ mặt cứng đờ của gã đàn ông kia, liền biết mình đã thất lễ, lập tức thu lại dáng vẻ ban nãy, làm như không thấy chuyện gì xảy ra, tiếp tục pha pha chế chế.
“Muốn gạ gẫm cũng không cần sỗ sàng như vậy chứ? Cũng không tự xem lại bản thân mình là bộ dạng gì?”
Triệu Diệp Nhi vừa bực dọc mắng thầm, vừa loạng choạng đi tìm nhà vệ sinh. Rõ ràng ban nãy còn tỉnh táo như thế, vốn dĩ còn định uống thêm vài ly, không ngờ bây giờ mới cảm thấy cơn say ập đến, hai mắt mờ mịt đến không nhìn ra cái gì nữa. Cũng may, cô vẫn còn nhớ đường đến nhà vệ sinh, quờ quạng một hồi cũng giải quyết xong nỗi buồn. Triệu Diệp Nhi vừa rửa tay, vừa nhìn bản thân mình trong gương, có chút cảm thán, không hiểu lý do gì, lại có chút bật cười vô vị, cố gắng hất nước vào mặt lấy lại một chút tỉnh táo.
Rời khỏi nhà vệ sinh, Triệu Diệp Nhi lại mò mẫm tìm đường trở lại quầy bar, cũng không nghĩ đến càng đi càng lòng vòng, cuối cùng đã đứng trước một dãy phòng tối mịt, không nhìn rõ phương hướng. Cô thở dài một tiếng, tự than vãn bản thân sao càng ngày càng yếu kém quá vậy nè, lò mò mở túi xách muốn tìm điện thoại gọi bạn thân Thảo Ly đến cứu giá, không ngờ vẫn chưa tìm được điện thoại, đã bị một bóng người sau lưng trùm tới, mạnh mẽ ôm cô chặt cứng. Triệu Diệp Nhi giật cả mình, theo bản năng hét lên một tiếng,
“Là ai vậy? Mau bỏ ra!”, rồi mau chóng cựa quậy khỏi sự kìm kẹp bất thình lình này.
Không ngờ vòng tay kia càng siết càng chặt, giống như trong phút chốc muốn bóp nghẹt Triệu Diệp Nhi ra bã, Triệu Diệp Nhi sức lực đều đã trôi theo mấy ly rượu, chỉ biết giãy giụa một cách bất lực, không ngừng đẩy người kia ra.
“Đừng động đậy! Ai cho cô động đậy?”, một giọng nói trầm tĩnh vang lên trên đỉnh đầu Triệu Diệp Nhi, một sự âm u lạnh giá bao trùm, cô bất giác bị giọng nói kia làm cho đứng hình, ngưng cả cựa quậy, tay chân cũng vô thức nổi da gà, không khỏi lắp bắp hỏi, “Anh là ai?”
Người đàn ông kia nghe câu hỏi của cô, không nhịn được bật cười một tiếng, giọng cười lạnh lẽo làm người ta run sợ, sau đó mới trả lời, “Là ai? Chẳng phải cô nên biết điều đó trước khi đến đây rồi hay sao?”
Nói rồi, không cần đợi cô phản ứng, đã ngay lập tức bế Triệu Diệp Nhi lên, mạnh mẽ mở một cánh cửa gần đó, trực tiếp ném cô lên chiếc giường êm ái. Triệu Diệp Nhi chưa kịp phản ứng, mới lồm cồm bò dậy, đã bị gương mặt của hắn ta áp sát trước đầu mũi, còn có thể cảm nhận được sống mũi cao của hắn, cô vô thức không dám thở mạnh, chỉ im lặng phán đoán gương mặt của hắn trong ánh đèn mờ mờ.
“Cô tính chạy đi đâu?”
Gã đàn ông không cho cô cơ hội làm gì khác, trực tiếp dùng hai tay xé rách phần áo trên của Triệu Diệp Nhi, những ngón tay lành lạnh chạm trên da thịt Triệu Diệp Nhi, một cảm giác mềm mại lan ra trên những đầu ngón tay, cùng mùi hương xạ hương trên người cô tỏa ra thoang thoảng, làm người đàn ông không thể giấu được thèm khát, muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.
Triệu Diệp Nhi bị khí chất của người đàn ông làm cho bị mê hoặc, cộng hưởng với men say dâng lên trong hai bán cầu, không cự tuyệt bàn tay kia, còn vui vẻ tận hưởng những đê mê mà nó mang lại. Cô khẽ nhếch mép cười trong bóng tối, thoáng chợt nghĩ đến cái tên Phạm Thái Thiên, giống như giới hạn cuối cùng đã bị xé rách, trực tiếp kéo người đàn ông kia lại, chủ động hôn lên môi hắn ta.
Một nụ hôn kia của Triệu Diệp Nhi giống như biến cả hai con người trở nên bùng nổ trong hoan lạc, căn phòng bắt đầu trở nên ngập đầy tiếng thở hỗn loạn và mê đắm.
***
Tiếng điện thoại reo lên đầy réo rắt, Triệu Diệp Nhi khó chịu ngáp một cái, quơ tay chân xung quanh, cuối cùng cũng chạm được điện thoại, cô lò mò một lúc mới ấn được nút nhận cuộc gọi, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng léo nhéo ở phía đầu dây bên kia.
“Triệu Diệp Nhi, cậu rốt cuộc trốn ở đâu rồi vậy hả?”, giọng nói bực bội lớn tiếng của Hà Thảo Ly làm cho Triệu Diệp Nhi tỉnh cả ngủ, cô giật mình nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, đã gần mười một giờ khuya rồi, “Cậu biết mình tìm cậu ở cái quán bar này bao lâu rồi không hả? Mười phút nữa mà cậu không có mặt trước cổng là mình vứt cậu lại đó!”, Hà Thảo Ly giận dữ mắng qua điện thoại.
“Được, đợi… đợi mình một chút, Thảo Ly…”, Triệu Diệp Nhi cũng không quan tâm tên đàn ông nằm cạnh mình là ai, nhanh chóng mặc quần áo vào, lúc này mới nhận ra áo trên đã bị hắn xé rách, bực bội mắng thầm một tiếng, sau đó không chần chừ cầm lấy áo vest của hắn khoác lên người, chật vật mang giày cao gót vào.
“Cô định đi?”, người đàn ông nằm trên giường bị tác phong ồn ào của cô làm cho tỉnh giấc, hắn ta nhìn cô trong ánh đèn mờ mờ, ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên, chẳng lẽ còn phải ở lại sao?”, Triệu Diệp Nhi không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của hắn ta, chỉ là nhún vai trả lời đại.
Huỳnh Thanh Tuấn mở to mắt, đáp, “Thật?”
“Chẳng lẽ anh muốn tôi “đền” cho anh sao? Không phải chứ?”, Triệu Diệp Nhi khó xử nói, “Cứ coi như là sự cố ngoài ý muốn đi, không cần để bụng!”, cô vừa nói vừa cười hì hì, sau đó đã liền muốn chuồn ra ngoài, “Tôi đi trước đây nhé!”
“Cái gì? Đền… đền sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn có chút không tin nổi nhẩm lại lời cô nói, sau đó hai mắt mở to nhìn cô gái kia nhanh chóng mở cửa rời đi, lúc này hai đại não mới lấy lại được tỉnh táo, lập tức đứng dậy, gài lại các cúc áo, sau đó cũng như bay chạy theo cô, không ngừng kêu to, “Này, cô gái…”
Triệu Diệp Nhi vốn dĩ vô cùng sợ rắc rối, đi còn nhanh hơn bay, lập tức không biết bằng cách nào đã ra khỏi khu phòng nghỉ VIP, nhanh chóng tìm được đường vào quầy bar. Huỳnh Thanh Tuấn đi theo phía sau, vẫn không đuổi kịp cô, trong phút chốc đã thấy cô lẫn vào đám đông nhộn nhịp, mất hút trong ánh đèn mờ ảo. Anh có chút không tin nổi những gì vừa diễn ra, cùng vẻ tự nhiên như ở nhà của cô gái lạ mặt kia, ngỡ ngàng đến bật cười một tiếng, “Sự cố ngoài ý muốn ư?”
Triệu Diệp Nhi thân xác rã rời, vừa mở cửa taxi là đã liền như một trái banh xịt, nằm dài ở ghế sau, không ngừng thở dốc, men say vẫn còn trong đầu lại bắt đầu phát tác, cơn đau đầu không biết từ đâu ập đến.
Hà Thảo Ly đương nhiên không buông tha cho cô, ngồi ở ghế trước, liên tục càm ràm, “Cậu có nhất định phải biến mất một cách đột ngột như vậy không hả Triệu Diệp Nhi? Cậu có biết cậu làm cho mình lo lắng thế nào không hả?”
“Cậu lo cái gì chứ?”, Triệu Diệp Nhi gác tay lên trán, thều thào nói, “Sợ mình uống nhiều quá liền tìm một chỗ nào đó thật cao nhảy xuống sao?”
Hà Thảo Ly thở dài nói, “Cậu có thất tình cũng không cần nói mấy lời như vậy! Dọa người sao? Cậu dám vì tên Phạm Thái Thiên đó mà làm như vậy thật, một nén nhang mình cũng không thắp cho cậu!”
Triệu Diệp Nhi bật cười trào phúng, trả lời, “Cậu không cần lo nhiều như vậy, mình cũng không ngốc đến thế, chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, một chút tổn thương có là gì, ôi dào, Triệu Diệp Nhi này chịu được hết!”, cô vừa nói vừa cười ngây ngô.
“Cậu còn nói như vậy? Uống đến không còn người ngợm gì cả, còn dám mạnh miệng như vậy? Cậu có nát hơn thế này, hắn ta cũng không có đoái hoài đến cậu đâu!”, Hà Thảo Ly bực dọc mắng mỏ cô.
“Thì sao chứ? Mình cần hắn sao?”, Triệu Diệp Nhi quát lên một tiếng, sau đó mới cảm thấy bản thân lỡ lời, liền hạ giọng, “Coi như cậu bỏ qua cho mình lần này, một hôm nay thôi, cho mình mặc kệ hết đi! Đừng nói nữa mà!”, than thở rồi cô chìm vào im lặng.
Hà Thảo Ly cảm thấy tâm trạng của bạn thân không tốt, cũng không nói năng gì thêm nữa, cô biết cũng không phải tự nhiên mà Triệu Diệp Nhi lại uống say đến nỗi buông thả bản thân như vậy. Cũng chỉ trách cô ấy quá nặng tình nên mới dẫn đến nông nỗi này mà thôi.
Triệu Diệp Nhi nằm trên ghế sau taxi, vốn dĩ muốn nhắm tịt hai mắt ngủ say, nhưng rốt cuộc lại tỉnh như sáo, cô nhìn thấy ánh đèn đường qua khung cửa xe, đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh trưa hôm nay được gửi đến điện thoại của cô, cảm giác đau đớn lại ập đến. Cô vì mấy bức ảnh kia, cũng mặc kệ bản thân đang ngồi trên giảng đường, lập tức chạy ra ngoài, giống như một kẻ điên, muốn tìm người gây sự, hỏi cho rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn là không biết đi về đâu.
Cô khẽ cười buồn một tiếng, người trong ảnh chính là Phạm Thái Thiên, mối tình đầu của Triệu Diệp Nhi, người mà cô hằng thầm thương trộm nhớ suốt gần năm năm trời, anh vẫn giản dị phúc hậu như thế sau bao nhiêu năm tháng, bất quá, trong bức hình, anh lại đang đứng bên cạnh một cô gái, bọn họ giống như một đôi nhân tình, thật hạnh phúc biết bao.
Năm đó anh công khai với tất cả mọi người rằng sau này anh sẽ đi tu làm linh mục. Triệu Diệp Nhi lúc nghe những lời ấy, cả bầu trời hụt hẫng dâng lên trong lòng, nhưng vẫn cười thật tươi, cổ vũ anh, giống như đã ngầm xác định mối quan hệ giữa hai người, từ đó về sau, mặc dù vẫn đi theo Phạm Thái Thiên như một cái bóng, nhưng khoảng cách đã kéo ra xa thêm một chút, để không ai có thể nhìn thấy, cô đành giấu đi tình cảm của mình dành cho anh, bởi vì cô biết, anh có một lý tưởng cao đẹp như thế nào.
Nhưng không ngờ, ngày hôm nay, tín ngưỡng đó trong cô đã sụp đổ, sau năm năm trời cô ôm trong mình một tình yêu đơn phương, khi cô nhìn thấy hình ảnh anh gần gũi cùng một người con gái khác. Nụ cười của anh vẫn ôn nhu như vậy, chỉ tiếc nó đã dành cho một cô gái khác, chứ không phải cô!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phóng Túng Yêu Em
- Chương 1: Ân ái bất ngờ