- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phóng Túng Và Buông Thả
- Chương 2
Phóng Túng Và Buông Thả
Chương 2
"Ai nói tôi muốn quyến rũ anh?”
Tôi vặn lại "Quý ông Bentley” trong tiềm thức.
"Lần đầu tiên cô bước đến đây, tôi đã biết cô sẽ làm gì.”
"Thôi, chán quá!" Tôi đứng dậy khỏi người anh ta định ra về, nhưng nhất thời choáng váng lại ngã xuống mặt bàn.
"Sao lại trêu tôi, vì nhìn tôi rất đẹp trai sao?
Tôi đảo mắt. Trong hộp đêm này, anh ta đúng là người đẹp trai nhất.
Nhưng tôi không muốn thừa nhận điều đó chút nào.
"Anh hoàn toàn không phải mẫu người của tôi, tôi chỉ hứng thú vì anh lái chiếc Bentley thôi.”
"Cô thừa nhận tới đây câu dẫn tôi?”
Tôi nghẹn ngào, trong lòng càng thêm bực bội.
"Ừ, thấy anh giàu có, cho nên tôi muốn ở gần anh, hàng tháng xin ít tiền mua vài ba cái túi đấy. Anh có bằng lòng không?”
Anh ta sững người một lúc, "Vậy cô kiếm được bao nhiêu một tháng?”
Đột nhiên anh ta hỏi về tiền bạc, nhất thời tôi không biết phải trả lời ra làm sao.
Dù nói bao nhiêu tiền cũng giống như đang tự làm nhục chính mình vậy.
“Nhìn tôi thế này, cũng rất thuận mắt, nhưng mà ng.ực nhỏ nên mỗi tháng chỉ kiếm được trăm nghìn hơn.”
Anh ta nói: “Có cách để ki.ếm ti.ền nhiều hơn, chẳng hạn như cưới tôi, rồi đá tôi…”
“Vậy rất chán”, tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, “Tôi nên gi.ết anh cho xong, lấy hết tài sản rồi sau đó kiếm một chàng trai trẻ hơn chục tuổi để tái hôn.”
Anh ta mỉm cười và lắc đầu, thở dài, "Cô… cũng thật thẳng thắn.”
"Vậy anh có thích không?”
"Tôi sẽ giảm giá cho anh 20%.”
Tôi cầm chiếc ly lên và hắt toàn bộ rượu còn lại lên mặt anh ta.
Nói xong, tôi đứng dậy và quay trở lại chiếc bàn của mình.
Tôi bỗng thấy vô cùng chán nản, cảm giác như ruột gan của chính mình bị những lời nói của anh ta lấy đi mất vậy.
Trên thực tế, tôi luôn biết mình đang làm gì nhưng chỉ đến hôm nay mới bị người khác bóc mẽ. Người đàn ông đó đã đúng, tôi chỉ muốn giành giật, tôi đang đánh đổi cơ thể và tuổi trẻ để mưu cầu tiề.n b.ạc.
Tôi nói với một vài chị em rằng tôi rất mệt và phải về trước.
Có người khuyên tôi hãy ở lại đây cả đêm, dù sao ký túc xá cũng đã đóng cửa.
Tôi nói ở đây ồn ào quá và chỉ muốn ra ngoài đi dạo một mình.
Họ nhìn tôi đầy ẩn ý, cười nói: “Hiểu rồi, đã câu được gã đàn ông nào rồi chứ gì?”
Tôi không phủ nhận, nhưng trong lòng lại rất bức bối khó chịu.
Đêm khuya ở Thượng Hải cũng không tiệc tùng, yến tiệc nhiều như trong tưởng tượng, sau khi rời khỏi phố Bar, phần lớn vẫn là những con ngõ vắng, đèn đường mờ ảo lạnh lẽo.
Tôi ôm vai muốn tìm một quán nhỏ để nghỉ chân nhưng lại không biết đi đâu cả.
03
Tên tôi là Lâm Hiểu Hạ và tôi chỉ mới hai mươi tuổi.
Cha mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã xuất ngoại từ rất nhiều năm về trước, hiện tại cũng không còn nghe được tin tức gì về bà ta nữa.
Bố tôi đẹp trai nhưng lại thất nghiệp, cuối cùng kết hôn với một người phụ nữ xấu xí nhưng giàu có với một đứa em trai kém tôi nửa tuổi.
Kể từ đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy nhà là nơi ấm áp nữa.
Em trai tôi có hầu hết giày Nike mới mà tôi ngay đến một bộ quần áo mới cũng không có trong nhiều năm. Em trai tôi hằng tháng có ba nghìn tệ tiền tiêu vặt, tôi lại bị mắng chỉ vì mua một chai nước nhỏ.
Sống với nhau năm năm, tôi phải gọi hắn là "em trai” nhưng hắn luôn gọi tôi là “chó lai”, “chó dại” hoặc đôi khi sẽ là “đồ chó”.
Khi tôi 18 tuổi, nửa đêm hắn ta đột nhập vào phòng ngủ của tôi, đẩy tôi ngã lên giường và hôn tôi như điên.
Hắn ta béo ú và có một khuôn mặt mập mạp, điều đó khiến tôi vô cùng kinh tởm.
Sau khi bị tôi đẩy ra, hắn ta nói: “Chị gái à, hay là chúng ta bên nhau đi, bố mẹ sẽ không phát hiện đâu.”
Tôi tát hắn ta một cái và đe dọa bằng con dao khắc trên bàn rồi bảo hắn ta cút đi.
Ngày hôm sau, hắn ta nói với những người lớn trong nhà rằng tôi đã quyến rũ hắn. Tôi phải chịu một loạt những cái tát chưa từng có trước đây từ chính cha ruột của mình.
Tôi không nói sự thật, vì tôi biết điều đó sẽ vô ích thôi.
Kể từ đó, em trai tôi luôn gọi tôi là "Đồ c.h.ó c.ái".
Vì vậy, tôi đã đến Thượng Hải vì tôi muốn thoát khỏi nơi đây mãi mãi.
Nhưng sau khi tôi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở Thượng Hải, những chiếc xe hơi sang trọng trên đường phố, và những cô gái điềm tĩnh và kiêu hãnh bước ra khỏi xe...
Tôi có một mục tiêu rõ ràng - trở thành họ.
Và kiếm thật nhiều tiền là cách duy nhất để tôi có thể trở thành họ.
Tôi muốn trở nên giàu có và sống trong một thành phố như vậy.
Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra rằng mình có thể kiếm tiền từ đàn ông.
Khi tôi đến Thượng Hải, tôi bắt đầu làm việc bán thời gian trong các quán cà phê tay vịn để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Trung bình trong một tuần, tôi phải đối mặt với bốn khách hàng sàm sỡ mình, không chỉ bằng mắt mà bằng cả những lời dụ dỗ.
Khi người quản lý cửa hàng đến, ông ta nói với tôi rằng doanh thu tôi kiếm được hơn hết thảy những người khác.
Chẳng mấy chốc, tôi trở thành người đắt giá nhất trong quán cà phê, và muốn được tôi phục vụ phải đặt lịch hẹn trước tận một tuần.
Vào thời điểm đó, một quản lý cấp trung của một công ty tài chính đang đuổi theo tôi và hắn ta chở tôi đi làm mỗi ngày. Ngày hắn thổ lộ tình cảm, hắn đã chuyển trực tiếp sáu con số vào Wechat của tôi.
Nhưng vì vượt quá giới hạn, khoản tiền đó được chia thành ba lần giao dịch.
Tôi đã rất sợ hãi và nhanh chóng chuyển tiền trả lại.
Nhưng tôi cũng nhận ra rằng: Kiếm tiền từ đàn ông quá dễ...
Vậy... tại sao tôi không tìm một người đàn ông trẻ tuổi và giàu có cho riêng mình?
Trong các hộp đêm ở Thượng Hải, rất dễ gặp những người như vậy.
Có lẽ, ngay cả tôi cũng không nhận ra rằng trong sâu thẳm trái tim mình, tôi không chỉ cần tiền mà còn cần cả tình yêu.
___________
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phóng Túng Và Buông Thả
- Chương 2