Chương 93: Đảo ngược

Lúc Lư Đông Giác đi tìm Lư Đông Ly, đã là đêm khuya, sau đó lại là khóc lóc trùng phùng, rồi một đường đưa tiễn, rồi lưu luyến không nỡ. Thủ hạ của Tô Lăng chờ Lư Đông Giác đi xa mới ra tay, tuy là bắt được Lư Đông Ly, nhưng chân trời cũng dần dần bắt đầu lộ ra ánh bình minh. Lúc này, bắt một người sống về thành thì không được tiện lắm, họ liền theo kế sách định trước từ đầu, trốn vào một khu rừng rậm ven đường, phái bốn người trông coi Lư Đông Ly, bốn người khác trở về báo tin.

Tô Lăng nhận được tin tức sự thành cũng không sốt ruột, dường như vô sự mà tiếp tục cùng Lư Đông Giác và Tô Uyển Trinh rời thành về quê.

Đi không bao lâu, phía sau có người khoái mã đuổi đến, đệ danh thϊếp xưng là cố nhân xin gặp, Tô Lăng viện cớ đồng môn ngày xưa yêu cầu gặp mặt, phải quay lại thành nửa ngày, liền tạm thời rời khỏi đội ngũ.

Hắn đương nhiên không hề về thành, lập tức chạy vào khoảng rừng rậm bên quan đạo, dưới cao sơn kia.

Lư Đông Ly bị họ trùm đầu cột lên cây, Tô Lăng vừa nhìn thấy khá thỏa đáng, hơi phất tay, mấy tâm phúc đi theo tự biết điều tránh ra xa xa, tứ tán bốn phương, giúp hắn trông chừng.

Mọi người đều hiểu rõ có chuyện tốt nhất đừng biết quá nhiều, người người khắc ý kéo khoảng cách ra thật xa, lại thêm cây cối che lấp, bảo đảm muốn nhìn lén cũng không thấy bên này, trừ phi đại nhân có việc cần mà gọi lớn, bằng không cho dù dỏng tai cũng chẳng nghe được tiếng đối thoại bình thường của họ.

Tô Lăng mỉm cười, đưa tay tháo trùm đầu, chăm chú nhìn, không khỏi kinh hãi: “Là ngươi!”

Hắn lại không như Lư Đông Giác có thể quen thuộc đến mức vô luận Lư Đông Ly biến thành thế nào đều có thể nhận ra, chỉ là Lư Đông Ly hiện tại đã chỉnh lại dung nhan, tuy vẫn còn nhợt nhạt tiều tụy, nhưng dung mạo đặc trưng không thể lừa được người quen nào.

Lư Đông Ly nghe tiếng Tô Lăng thân thể cũng thoáng chấn động, mắt y bất tiện, chỉ có thể thông qua thanh âm để phán đoán thân phận đối phương.

“Sao lại là ngươi? Sao ngươi chưa chết, sao ngươi có thể không chết?” Tô Lăng cơ hồ hơi kinh hoảng mê loạn mà hỏi.

Đầu óc hắn ầm ầm hỗn loạn, tôn vinh hiện giờ của Tô Lư hai nhà, cao vị của bản thân hắn, hầu như đều dựa vào Lư Đông Ly chết oan mới được. Nếu Lư Đông Ly không chết, vậy sẽ dẫn phát phong ba thế nào ở Triệu quốc, chuyện này thực sự chấn động khiến hắn mê loạn một hồi, gần như không thể suy nghĩ, mắt nhìn Lư Đông Ly trừng trừng, miệng chỉ hỏi, lại quên mất không tháo miếng vải bịt miệng Lư Đông Ly.

So với sự khϊếp sợ của Tô Lăng, phản ứng của Lư Đông Ly trái lại khá bình thản. Y tự dưng bị người bắt trói, vẻ mặt lại không có kích động hoảng loạn gì lớn, lúc này nghe tiếng Tô Lăng, chỉ hơi chấn động, song không kinh ngạc lắm.

Tô Lăng định thần, lúc này mới chú ý đến Lư Đông Ly đã bị bịt miệng theo phân phó của mình, vội vàng móc mảnh vải kia ra, hai tay đè chặt vai Lư Đông Ly, dùng sức quá lớn, ngón tay cũng cách quần áo bấm vào cơ thể y: “Ngươi thành thật cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi vẫn còn sống? Năm đó vụ oan án kia của ngươi, có phải còn bí mật động trời gì khác?”

Kỳ thật Lư Đông Ly cho dù không bị bịt miệng cũng chẳng nói được, chỉ là lúc này bị Tô Lăng bóp hai vai đau nhói, nghe trong giọng nói của hắn, nỗi kinh hoàng, cuồng nhiệt và bức thiết đó, trong lòng chỉ nhàn nhạt thở dài, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía bóng người màu máu trước mắt kia.

Không nhìn thấy dung nhan, lại có thể tưởng tượng dáng vẻ vì điên cuồng mà méo mó dữ tợn lúc này. Lâu như vậy không gặp, tính tình đúng là chẳng thay đổi chút nào, vĩnh viễn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, vĩnh viễn đều tìm kiếm hết thảy có thể bị hắn lợi dụng.

Y bình tĩnh như vậy, lại khiến Tô Lăng sau khi giật mình lâm vào hấp tấp, cũng dần bình tĩnh trở lại: “Phải rồi. Ta ép hỏi ngươi làm gì, tính nết ngươi ta còn không biết sao, chuyện ngươi không muốn nói, cho dù dùng hết khổ hình thiên hạ, cũng chẳng bức được ngươi nói ra một chữ.”

Hắn nở nụ cười, mắt nhìn chằm chằm Lư Đông Ly, trong mắt đầy vẻ do dự: “Bắt được ngươi, cũng chẳng biết là phúc hay họa, Lư Đông Ly sống sờ sờ. Ha ha, một thánh nhân sống sờ sờ, anh hùng sống sờ sờ. Đây quả thật là củ khoai lang phỏng tay nhất trên đời, ta nên làm gì đây?”

Hắn nói như mớ, dùng tay nâng cằm Lư Đông Ly, trong mắt đầy vẻ chế nhạo: “Gϊếŧ chết ngươi, diệt trừ mối họa lớn nhất. Bất kể năm đó rốt cuộc có ẩn tình gì, chỉ cần ngươi chết rồi, chỉ cần ngươi không xuất hiện nữa, Tô Lư hai nhà như môi với răng, phú quý giúp nhau, như là núi cao.”

Lư Đông Ly chỉ trầm tĩnh nghe, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng mảy may biến hóa.

Tô Lăng căm hận nhìn y: “Luôn là thế này, ngươi luôn cao cao tại thượng thế này, cứ như thể toàn thế giới chỉ có mình ngươi là thánh nhân, những người khác đều ti tiện như sâu kiến. Ngươi không sợ chết, ngươi không sợ chịu khổ, ngươi thanh cao, cho nên, làm thân thích của ngươi, mẹ kiếp phải chịu tội. Ngươi làm Tri huyện Tri phủ, không chịu giúp ta một phen, ngươi làm Đại soái, còn muốn kéo chân ta, ngươi có biết làm thân thích của ngươi, ta phải xơi bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, phải khom lưng uốn gối bao nhiêu mới có thể miễn cưỡng an ổn làm quan trong phạm vi thế lực của Cửu vương gia? Ta biết ngươi trước nay luôn khinh thường ta, ngươi là quân tử, ta là tiểu nhân. Nhưng quân tử của ta, thánh nhân của ta, sinh tử tính mạng bản thân nằm trong tay tiểu nhân ta đây, ngươi có nằm mơ cũng không ngờ được đâu nhỉ?”

Lư Đông Ly chỉ hơi cau mày, y luôn tự nhận tuy nghiêm khắc kiềm chế bản thân, lại chưa từng cưỡng cầu người, thật sự không hiểu lắm, bất mãn và phẫn hận của Tô Lăng với y vì sao nghiêm trọng như thế. Lúc này y thật không phải đặc biệt quan tâm sinh tử bản thân, ngược lại cảm thấy Tô Lăng ngữ khí kích phẫn như thế, cảm xúc mãnh liệt như thế, có lẽ nhập chướng đã sâu, tổn thương mình còn hơn tổn thương người.

“Gϊếŧ ngươi, sẽ không còn hậu hoạn, nhưng gϊếŧ ngươi rồi, ta lại có thể nhận được gì? Ngươi căn bản không sợ chết, mà gọi là Lễ bộ Thị lang ta đây tuy nói quan đủ lớn, tuy nói đã ở trung khu, kỳ thật chẳng qua là hình thức cho người thiên hạ coi thôi, thực quyền quả thật có hạn. Vinh hoa phú quý của ta đúng là đủ ổn định, ổn định đến mức sẽ không mất chức, nhưng cũng rất khó tiếp tục thăng quan nữa.” Tô Lăng lẩm bẩm, năm ngón tay bóp cổ Lư Đông Ly, khi lỏng khi chặt, hiển nhiên trong lòng hết sức mâu thuẫn.

“Nhưng không gϊếŧ ngươi, không gϊếŧ ngươi, hậu hoạn vô cùng. Nhưng nếu ta thử một lần, cuộc một ván, mạo hiểm càng lớn, biết đâu được càng nhiều hơn.” Tô Lăng khẽ cười rộ, khom lưng kề đến bên tai Lư Đông Ly, nhẹ nhàng nói: “Đông Ly, hảo muội phu của ta, ngươi biết không? Ta tuy rằng không phải thần tử tâm phúc của bệ hạ, nhưng bản lĩnh tra nhan quan sắc, phỏng đoán ý bề trên, có thể thắng bất cứ ai bên cạnh y. Mặc dù bệ hạ giả rất giống, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra, kỳ thật y không thích ngươi chút nào, y cực kỳ cực kỳ ghét ngươi. Mặc dù y đích thân viết văn tưởng niệm ngươi, mặc dù y đích thân chủ trì nghi thức cúng tế ngươi, mặc dù y tự mình tiếp kiến thân nhân của ngươi, nói đến chuyện của ngươi, thậm chí than thở khóc lóc, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra, hết thảy toàn là giả, toàn là đóng kịch, y ghét ngươi, y hận ngươi…”

Thanh âm của Tô Lăng trầm thấp mà u bí, phảng phất như cách vô số thời gian và không gian, mang theo ác ý và lạnh lùng vô tận, cứ thế lạnh lẽo truyền vào tai.

Lư Đông Ly nghe mà trong lòng sửng sốt mê mang. Thụy vương không thích y, điều này cũng là lẽ đương nhiên, năm đó y đã một hơi cự tuyệt hiệu trung cho Thụy vương, nhưng chưa đến nỗi vì lý do kiểu này mà thật sự hận y thấu xương chứ? Thân là quân chủ, có lý do gì ghi hận một thần tử cỏn con ngay cả mặt cũng chưa chính diện trông thấy một lần? Nhưng Tô Lăng nói như đinh đóng cột, mà bản lĩnh dò xét lòng người, phỏng đoán ý bề trên của hắn, cũng quả thật rất cao minh, hẳn sẽ không tính sai đâu.

Y ở đây trong lòng hỗn loạn, không quá chú ý Tô Lăng lúc này đang lâm vào mâu thuẫn cực độ.

“Hoàng thượng hận ngươi, nhưng lại không thể không làm ra vẻ tán thưởng ngươi, nâng ngươi lên, thông qua ở dân gian thần thánh hóa ngươi, để đúc nên địa vị anh chủ một đời của bản thân. Y để người chết là ngươi thành thần thành thánh, thế nhưng, nếu đem ngươi sống sờ sờ đưa đến trước mặt, y nhất định sẽ cao hứng vô cùng, y rốt cuộc có thể mặc sức giày vò người mình hận.” Tô Lăng nhếch khóe miệng thành một nụ cười dữ tợn, “Thân là Hoàng đế, mọi sự muốn gì làm đó, hiếm khi có một hai chuyện không làm được. Nếu có thể thỏa tâm nguyện của y, nếu có thể làm cho y hiểu được, ta vô cùng trung tâm với y, cho dù là chuyện liên quan đến thân gia tính mạng mình ta cũng không giấu, nếu…”

Trong mắt hắn bốc lên du͙© vọиɠ điên cuồng, nhưng trên mặt lại vẫn có vẻ do dự.

Không ai biết, nếu cho đương kim Hoàng đế biết, Lư Đông Ly còn sống, vậy những người được hưởng sái vinh quang của Lư Đông Ly, sẽ có vận mệnh thế nào.

Gϊếŧ chết Lư Đông Ly, bí mật lớn nhất có thể bảo toàn, phú quý hiện có không còn uy hϊếp nữa, nhưng cũng khó mà tiến thêm một bước.

Dâng Lư Đông Ly lên, vừa có thể là nguy hiểm chí đại, vừa có thể là cơ hội chí cao.

Lúc này Tô Lăng như một con bạc điên cuồng, vừa khát vọng mùi vị thắng lợi khi dốc toàn lực, nhưng cũng thấp thoáng hơi sợ hãi tai nạn thua sạch mọi thứ.

Lòng càng loạn, tay càng vô ý thức nắm chặt, càng mâu thuẫn, sức mạnh trên tay càng gấp bội.

Lư Đông Ly chau mày, cổ đã cảm thấy đau đớn và áp bách cực đại, hô hấp cũng bị ép ngừng.

Nếu Tô Lăng còn tiếp tục mâu thuẫn hỗn loạn như vậy nữa, e rằng trước khi hắn phục hồi *** thần ra quyết định, Lư Đông Ly đã bị hắn bóp chết.

Nhưng giờ này khắc này, người chân chính nắm giữ cục diện không hề là Tô Lăng.

Lư Đông Ly là đệ tử thân truyền của Phong Kính Tiết, vì an nguy của Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết gần như đã vắt nát óc, tìm kiếm phương thức hữu hiệu nhất để dạy y võ công.

Tuy nói Lư Đông Ly học nghệ khi tuổi đã quá lớn, không có khả năng trở thành cao thủ tuyệt đỉnh gì, nhưng thuật luyện khí Phong Kính Tiết truyền cho, vốn là nội công tâm pháp thiên hạ chí tuyệt, đừng nói y lúc trước từng chuyên tâm khổ luyện, cho dù ba năm nay y lưu lạc chân trời, không thèm luyện công, trong giấc mơ, nội lực cũng vẫn tăng trưởng.

Mà chiêu thuật kỹ xảo, Phong Kính Tiết càng phí hết tâm huyết dồn lại *** hoa, chuyên thiết kế rất nhiều chiêu thuật *** diệu giúp y, cho dù y nội lực không hề cao minh, mượn để tự bảo cũng có thừa.

Cho dù là cao thủ đứng đầu đến đây, trong mười đến hai mươi chiêu, cũng không dễ dàng đánh ngã Lư Đông Ly như vậy.

Mà nhiều năm chinh chiến sa trường, công phu trong đao quang kiếm ảnh luyện ra, kinh nghiệm chiến trường, tâm tính trầm ổn trong gió tanh mưa máu lịch luyện ra, đừng nói mấy kẻ gọi là cao thủ dưới tay Tô Lăng không so nổi, ngay cả những lão giang hồ đó, sợ cũng chưa chắc có thể theo kịp.

Lư Đông Ly vốn chính là một nhân vật văn thải võ lược, trí dũng mưu lược đều thập phần xuất chúng. Y lương thiện, không có nghĩa là y dễ bắt nạt, y nhân hậu, không có nghĩa là y ngu xuẩn. Dưới mọi tình huống bảo trì bình tĩnh, làm ra phán đoán chính xác, đây là kinh nghiệm tâm đắc của nhiều năm lĩnh binh, cho dù sa trường huyết chiến, mấy vạn người giao phong, lúc lập kế hoạch, y cũng có thể bảo trì tâm tình sáng tỏ, há lại bị mấy tùy tùng thị vệ con con khống chế.

Mấy năm nay, y luôn bị người lăng nhục đánh chửi, chẳng qua là bởi vì bản thân y không muốn bảo vệ mình, không muốn đánh trả làm người bị thương thôi.

Nhưng khi nguy hiểm chân chính buông xuống, bản năng tôi luyện từ nhiều năm sa trường, làm cho y lập tức cân nhắc né tránh phản kích.

Nhưng một tiếng quát vu oan Lư Đông Giác kia của địch nhân đã khiến y thay đổi chủ ý.

Một tiếng quát đó mặc dù khiến lòng y kinh hãi, nhưng không hề hoảng loạn phẫn nộ.

Cho dù là y hiện tại, đã chịu đả kích quá sâu quá nặng, y oán trời, y tự khổ, nhưng chưa bao giờ giận lây người thiên hạ, càng chưa hoàn toàn tuyệt vọng với thế đạo nhân tâm. Y biết tình đời hiểm ác, lại vẫn cứ tin tưởng có một chút quang minh, y hiểu được nhân tính yếu đuối, lại thủy chung tin chắc một phần lương thiện kia.

Y biết Lư Đông Giác có lẽ không thể quang minh chính đại đứng ra bảo vệ y, nhưng chưa từng có một thời một khắc hoài nghi tiểu đệ đệ y sẽ ám hại y như vậy.

Một tiếng quát này vang lên, tâm niệm thoáng thay đổi. Đối phương có thể nói ra câu này, sợ là đã tra biết Lư Đông Giác và y có quan hệ, lúc này cho dù có thể gϊếŧ hoặc bắt hết những người này, nhưng y miệng không thể nói, mắt không thể thấy, sợ cũng không tra ra được chủ mưu sau lưng, vạn nhất để lại hậu hoạn cho Lư Đông Giác, làm sao an tâm được.

Vừa đổi ý, thân thể đang muốn né tránh liền dừng lại, chỉ làm như kinh hoàng vô thố, để người đao kiếm chế trụ, sau đó nhanh chóng trói lại.

Trong cả quá trình, tâm tình y đều bình tĩnh như băng tuyết. Y không thích dùng âm mưu, nhưng không có nghĩa là y sẽ dễ dàng bị người âm mưu ám hại. Y thành tín với người, không có nghĩa là y dễ dàng bị người lừa gạt.

Trút đi biểu tượng vô trợ của người lưu lạc, tạm thời buông ra tâm tình cam chịu, y vẫn có đủ dũng khí và trí tuệ, đối mặt với mọi kẻ địch, mọi hiểm cảnh. Chỉ bởi vì, vẫn muốn bảo vệ thân nhân của y, vẫn muốn bảo vệ thân nhân đã vứt bỏ y.

Nhưng mà hết thảy Tô Lăng đều không biết.

Trong lòng trong mắt hắn, Lư Đông Ly vẫn là một thư sinh văn nhược thuở nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi. Những truyền thuyết Lư soái anh dũng trong dân gian đó, cũng chỉ là truyền thuyết thần thánh hóa y thôi.

Cái tên chỉ biết đọc sách viết chữ đó, làm sao có thể thật sự cầm đao gϊếŧ người? Các đời Thống soái văn thần của Triệu quốc, lại có người nào thật sự có bản lĩnh lên chiến trường, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng võ công hiển hách của bao nhiêu Nguyên soái được truyền thành mỹ đàm.

Tô Lăng quá mức vào trước là chủ, bị ký ức ngày xưa đánh lừa, thậm chí dù hắn từng chính mắt thấy Lư Đông Ly cưỡng ép Tổng đốc ở phủ Tổng đốc, hắn cũng không hề cảm thấy đó là đại trí đại dũng, cương nghị quả quyết, rõ ràng là điên cuồng càn quấy, kích động buồn cười.

Hắn tự cho là đã nắm hết thảy trong tay, lại không biết, hết thảy của mình đã bị người khác nắm giữ.

Bắt đầu từ lúc nghe ra giọng hắn, Lư Đông Ly đã láng máng đoán ra chuyện gì. Chờ Tô Lăng điên cuồng mà nói một phen như vậy, Lư Đông Ly càng vì phát giác thù hận của Thụy vương với mình mà thấy mê mang.

Y vốn còn muốn tiếp tục bảo trì trầm mặc, xem có thể nghe được càng nhiều ẩn mật hơn không, nhưng tiếc rằng bản thân Tô Lăng bởi vì mâu thuẫn và hỗn loạn cực độ mà có phần mất khống chế, nếu Lư Đông Ly còn tiếp tục nhẫn nại nữa, bản thân thật sự sẽ ngạt thở mà chết.

Phương pháp xử lý khi không thể nhịn được nữa rất đơn giản, hai tay chợt chấn, như ban ngày khi ở sài phòng, trực tiếp chấn đứt dây trói.

Sau đó khi đối phương căn bản chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, tay trái đã duỗi ra, túm cổ tay đang bóp cổ y mà vặn một cái, liền phát ra tiếng “rắc rắc”.

Tô Lăng đau đớn, mở miệng kêu đau, nhưng tay phải của Lư Đông Ly đã đúng lúc bóp chặt cổ hắn, cắt ngang xương tiếng kêu kia.

Sau đó, Tô Lăng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân bất do kỷ bị một cỗ sức mạnh cường đại xoay tròn nửa vòng, lưng bịch một tiếng đâm lên gốc cây vừa rồi trói Lư Đông Ly.

Tình thế nháy mắt đã đảo ngược, biến thành Lư Đông Ly dùng tay bóp cổ Tô Lăng mà đè chặt lên cây.

Trong mắt Tô Lăng đầy vẻ hoảng sợ không tin, hắn muốn giãy giụa, nhưng sức mạnh cường đại kia, lại khiến hắn ngay cả ngón tay cũng chẳng thể động đậy một chút. Cổ tay đau nhức khiến hắn đau muốn chết, thế nhưng ngay cả kêu thảm cũng không sao phát ra. Bốn phía có thủ hạ của hắn, nhưng mỗi kẻ đều thức thời tránh đi xa tít, hắn lại chẳng có sức phát ra bất cứ một tiếng báo hiệu hô hoán nào.

Trong tầm mắt hắn chỉ còn lại Lư Đông Ly.

Giờ này khắc này, Lư Đông Ly nắm trong tay toàn cục, lại vẫn bình tĩnh. Lư Đông Ly tay khống chế sinh tử của hắn, lại không thấy mảy may kích động và phẫn nộ.

Lư nguyên soái trong truyền thuyết của thiên hạ bách tính, bị vây trong bất cứ chiến cuộc ải khó nào, đều có thể vững vàng ứng biến, nhìn thấy bất cứ huyết chiến gϊếŧ chóc nào, đều có thể bình tĩnh thong dong, mỗi một bước ứng đối, nhất định lạnh băng, mỗi một lần xuất kích, nhất định có thể trúng yếu hại đó. Một mặt khác của Lư Đông Ly mà hắn chưa bao giờ tin tưởng thật sự tồn tại trên đời đó. Hắn cuối cùng đã thấy, nhưng dường như…

Cái gì cũng muộn.