Miếu Lư công là miếu thờ mới xây, còn mời cao tăng đắc đạo đến chủ trì quản lý, do hai vị trưởng giả đức cao vọng trọng bách tính cùng đề cử chủ trì, lại chọn vài nam tử độc thân, hoặc lão nhân độc thân làm người coi miếu, để quét tước thu dọn.
Lúc này hai người coi miếu lôi Lư Đông Ly vào, những người khác nghe mùi hôi mà tránh không ngừng, luôn miệng nói: “Mau mau tắm rửa sạch sẽ rồi tùy tiện thu xếp một chỗ.”
Hai người này cũng không chịu giúp người ta tắm rửa bình thường, trực tiếp đẩy đến cạnh cái giếng trong miếu, múc nước dưới giếng giội trực tiếp lên mình người ta.
May mà hiện tại thời tiết xem như ấm áp, giội như vậy cũng sẽ không ra đại sự gì.
Giội liền mấy thùng nước, trên người Lư Đông Ly thật sự đã sạch rất nhiều, mùi cũng tản đi gần hết, người cũng bị nước lạnh kí©h thí©ɧ thoáng thanh tỉnh lại.
Y vẫn hơi mê mang ngẩn ngơ, đã bị người một trái một phải dựng dậy đưa vào một gian phòng. Mới đóng cửa, hai người này liền đưa tay xé quần áo. Quần áo của y vừa bẩn vừa cũ vừa rách lại còn hôi thối ướt sũng, đương nhiên không thể mặc trên người, thậm chí ngay cả giá trị để giữ lại cũng chẳng có, bị người ta kéo hai ba cái đã rách toác.
Quần áo vừa xé, liền lộ ra thân thể ba năm qua bởi vì đói trường kỳ mà gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, mà trên thân thể gầy cực kỳ này, rải rác những vết thương lớn nhỏ.
Có đao thương kiếm thương năm đó sa trường tranh chiến, có vết thương do nanh vuốt dã thú tạo thành, có cựu thương bị người đá đánh đuổi mắng, có vết thương va quệt trong lúc vô ý hành tẩu trên núi, nhưng càng nhiều hơn lại là những vết thương do bản thân y không chịu nổi đau khổ trong lòng, mà lưu lại trên người mình.
Hai người coi miếu nhìn y một thân thương tích, trên mặt không khỏi thêm chút ý trắc ẩn, động tác cũng không còn thô bạo như vậy nữa. Một người trong đó lấy đến một bộ quần áo vải thô, thấp giọng hỏi y: “Ngươi còn có thể tự mình mặc không?”
Lư Đông Ly trầm mặc tiếp nhận, mặc dù mắt không nhìn rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn thấy đại khái bộ dáng, dùng tay lần dò trái phải cao thấp bộ quần áo, tự mình gian nan mặc vào.
Nhìn ra mắt y không tốt lắm, hai người coi miếu trẻ tuổi này càng thêm đồng tình. Một người lại hỏi: “Có phải đói rồi không, ta lấy cho ngươi chút…”
Chưa dứt lời bên ngoài đã truyền đến một tiếng kêu to: “Mọi người ra cả đây, xảy ra đại sự, xảy ra đại sự rồi.” Thanh âm kia bởi vì quá kích động, đã run rẩy chẳng ra sao.
Hai người không dám chậm trễ, lập tức bỏ Lư Đông Ly xuống, rảo bước ra ngoài.
Đã thấy trong ngoài viện, cả tòa miếu mười sáu người toàn bộ tề tựu.
Trưởng giả đứng giữa kích động đến rung cả râu: “Ta mới nhận được lời Thái thú đại nhân phái người truyền đến, Lư phu nhân sắp tới thăm viếng, các ngươi mau mau đi chuẩn bị.”
“Lư phu nhân nào?”
“Còn Lư phu nhân nào nữa?” Lão nhân giậm chân mắng, “Đương nhiên là đương triều nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, quả phụ Lư phu nhân của Lư công chúng ta.”
“Lư phu nhân không phải ở kinh thành sao?”
“Lư phu nhân hiền đức lương thiện không chịu để triều đình cung dưỡng, đã thỉnh chỉ muốn dắt con về quê, đóng cửa dạy con đọc sách. Hoàng thượng nhiều lần giữ lại không được, liền phái đương triều Lễ bộ Thị lang Tô Lăng Tô đại nhân, lại khẩn cấp điều phủ Ứng Thiên Tri phủ Lư Đông Giác Lư đại nhân, hộ tống Lư phu nhân, lại truyền chỉ các quan địa phương trên đường nghênh tiễn cẩn thận, không được chậm trễ. Lư phu nhân nghe nói chỗ chúng ta mới xây một ngôi miếu Lư công, cho nên nhất định muốn đến thăm viếng.”
“Đây đây đây, đây thật đúng là vinh hạnh bằng trời.”
“Đương nhiên là vinh hạnh, mọi người mau đi quét dọn trong ngoài ba lần, nếu để ta thấy một chút bụi, ta sẽ không tha cho.”
“Đúng rồi, mau đi mời những người khéo làm đồ chay nhất trong tất cả chùa miếu, đạo quan, am đường trong vòng mười dặm phụ cận qua đây, chúng ta nhất định phải chiêu đãi Lư phu nhân thật tốt…”
“Việc này, ngươi đi ngay đi…” Lão nhân kia đang phân công nhiệm vụ, ánh mắt trong lúc vô ý chợt trông thấy một người, sửng sốt: “Người kia là ai?”
Mọi người nhìn theo ánh mắt ông ta, lại thấy phía trước có một nam nhân quần áo không chỉnh, râu tóc ướt sũng, ngơ ngẩn đứng đó, khuôn mặt bởi vì đầy râu nên chỉ có thể thấy phân nửa, trắng bệch đờ đẫn, thế nhưng thân thể lại đang không ngừng run rẩy.
Hai người cứu y vào kia vội nói: “Là tên ăn mày đói ngất bên ngoài, chúng tôi thấy đáng thương nên đã đưa vào.”
“Hồ đồ. Mắt thấy Lư phu nhân sắp đến, há có thể để người không liên quan xông vào, Lư phu nhân thân phận cao quý ra sao, nam nữ khác biệt, dù là mấy người trẻ tuổi các ngươi, đến lúc đó cũng phải tránh đi, sao có thể giữ lại một tên lai lịch không rõ. Mau, nhốt người vào sài phòng trước, chờ Lư phu nhân đi rồi lại nói.” Lão nhân không vui mà phân phó.
Hai người đáp một tiếng, đi tới định kéo Lư Đông Ly.
Ai ngờ Lư Đông Ly vốn rất ngoan ngoãn lại không làm sao kéo được.
Những người khác thấy như vậy, bèn đến giúp, mắt thấy sức kéo mạnh, Lư Đông Ly liền giãy giụa. Y ở đây giãy giụa phản kháng, người ta có cả đống người, bèn lại hè nhau đến thêm vài người.
Luận ra, võ công của Lư Đông Ly là Phong Kính Tiết tự mình dạy, trên chiến trường gặp phải mười mấy hãn binh cũng không thành vấn đề. Nhưng ba năm qua, thân thể này gần như bị y tự mình kéo đổ, lại thêm nhịn đói ba ngày, nào còn sức giãy giụa, huống chi cho dù lúc này tâm trí đã hơi mê loạn, y vẫn nhớ nhắc nhở mình không thể đả thương người, dưới các loại cố kỵ, giãy giụa phản kháng càng lúc càng không có sức, mà người bổ đến thì mỗi lúc một nhiều, sau đó đủ mười người xúm đến đè y không thể động đậy.
Vì mọi người thấy y không nghe lời, sợ y gây chuyện, bèn dứt khoát lấy dây thừng trói chặt. Mọi người không biết y là người câm, bèn lấy miếng vải rách nhét miệng y, ném vào sài phòng, vừa khóa cửa phòng, mọi người cũng liền đi các nơi các việc.
Lúc đầu hai người coi miếu kia có lòng tốt, vốn định cho y chút đồ ăn, nhưng hiện tại người người đều bận đại sự nghênh đón cáo mệnh phu nhân, người người lại đều bực tên ăn mày điên này gây chuyện, đâu còn ai nhớ được kẻ đáng thương này đã đói lả.
Miếu Lư công vốn đã rất mới, lại nhanh chóng được quét tước như mới, sau hơn một canh giờ mọi người thấp thỏm chờ đợi, xa giá hồi hương của cáo mệnh phu nhân rốt cuộc ngừng ngoài miếu Lư công.
Ngoài dự kiến của mọi người, họ không hề trông thấy nghi trượng hoa lệ, đội ngũ tiền hô hậu ủng, chỉ có hai con ngựa một trái một phải bảo hộ một cỗ xe ngựa nhìn bình bình không có gì đặc sắc, chỉ có sự tồn tại của mười khoái mã xa xa phía sau, hơn hai mươi nam nữ tòng nhân, mới làm cho người ta ý thức được rằng người trong xe ngựa thân phận không tầm thường, mà hai nam tử bảo hộ bên cạnh xe cũng đều là đại lão gia cao cao tại thượng.
Hai người xuống ngựa, vén màn xe, một tố y nữ tử không phấn son, tay kéo một nam hài non nớt tầm sáu bảy tuổi xuống xe ngựa.
Tô Uyển Trinh đi vào miếu dưới sự nghênh tiếp hộ ủng của mấy trưởng giả trong miếu. Ngẩng đầu, sâu trong khói hương, có người khinh giáp phi bào, không giận tự uy.
Hài nhi bên cạnh khẽ hỏi: “Mẹ, đây là cha sao? Tại sao cha không động đậy?”
Tô Uyển Trinh ôn nhu nói: “Đây không phải cha, đây chỉ là tượng cha. Cha con là người tốt, mọi người đã khắc rất nhiều tượng cho cha.”
Hài tử gật đầu như hiểu mà không, chăm chú quan sát tượng thần trong khói sương, đây là hình dáng của cha sao?
Mà Tô Uyển Trinh thì chỉ ngưng mắt nhìn tượng thần phía trên. Kỳ thật pho tượng này không hề giống. Đông Ly là một quân tử nho nhã, nào có vẻ mặt uy phong túc mục như vậy. Bất quá, không giống cũng không sao, bách tính dựng miếu tự phát, cũng là một tấm thành ý, mong chẳng qua là một niệm tưởng, không cần quá khắt khe. Với tính tình của Đông Ly, dù chết dưới cửu tuyền, cũng nên hóa gió mát mưa phùn, tưới mát thương sinh, há lại chịu vây trong tượng đất tượng gỗ, huống chi… huống chi… Đông Ly căn bản chưa chết!
Ánh mắt nàng từ từ dời xuống, nhìn về phía bạch bào tướng quân áo bào thong dong bên cạnh tượng thần Lư Đông Ly kia.
Là miếu thờ cúng Lư Đông Ly, tự nhiên không thể thiếu tượng thân binh ái tướng của y, mà trong đây, Phong Kính Tiết càng là nhân vật không ai có thể lãng quên.
Không ai biết, Tô Uyển Trinh khăng khăng đến bái tế, không phải vì Lư Đông Ly, mà là Phong Kính Tiết.
Nàng từ từ thắp hương, cung kính túc mục phụng tại linh tiền.
Bằng hữu không tránh hiềm nghi, từng tặng nàng rất nhiều trâm khuyên trang sức đó, bằng hữu đi khắp thiên hạ, lại vĩnh viễn có một lá thư phương xa gửi về đó, bằng hữu sa trường chinh chiến, vĩnh viễn bảo vệ trước người phu quân đó, bằng hữu ra sức chữa bệnh cho nàng, nhọc lòng sự an toàn của nàng, từng ở trước mặt cười hứa “Chỉ cần có Phong Kính Tiết, thì nhất định có Lư Đông Ly. Nếu muốn hại Lư Đông Ly, trừ phi Phong Kính Tiết thân tử khí tuyệt, mới có thể đạp thi thể y mà đi qua” đó.
Lời y từng nói, mỗi câu đều đã làm được. Cho dù y thân tử khí tuyệt, cũng vẫn tận lực bảo vệ Lư Đông Ly.
Ngày hôm đó, thiếu niên thân binh ngoài ngàn dặm biên quan chạy đến kinh thành lén lút gặp nàng, quỳ dưới đất mà khóc như một đứa trẻ.
“Phu nhân, Lư soái vẫn còn sống, ngài thật sự còn sống, người chết là thế thân. Tôi đã tự thân đưa Lư soái ra ngoài, Lư soái đã đáp ứng nhất định phải tiếp tục sống thật tốt, tôi không biết Lư soái tại sao chưa tới gặp người, nhưng mà, người phải tin tôi, ngài ấy thật sự vẫn còn sống.”
Nàng tin, tuyệt đối tin tưởng. Bởi vì, nàng tin bằng hữu chỉ có duyên gặp mặt một lần, lại hứa với nàng kia.
Hơn nữa, thân binh tên Tiểu Đao kia tuy không hiểu, nàng lại có thể hiểu được, hiểu được Lư Đông Ly vì sao không đến gặp.
Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết, kiếp này may gì, được hữu như thế.
Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết, thương quân bỏ quân phụ quân, Lư Đông Ly có thể vì một câu của ngươi, nhẫn nhục sống tạm trên đời, lại có mặt mũi nào đi cả nhà đoàn viên, tự được yên vui. Hơn nữa chàng thân mang trọng tội, nhẫn tử chạy trốn, càng không muốn liên lụy thuộc hạ ngày xưa của bằng hữu.
Mà nàng, chỉ có thể im lặng chờ đợi, chờ đợi trượng phu của nàng có thể giải hết khúc mắc, có một ngày trở về.
Ngày ngày đêm đêm chờ đợi, thời thời khắc khắc chờ đợi, cứ như thế đau khổ giày vò sống qua mỗi ngày dài như một năm, hy vọng duy nhất, bất quá là tương lai còn có lúc phu thê đoàn viên.
Khi thời cơ đến, dựa theo an bài của Phong Kính Tiết mà đi kêu oan, sửa án cho trượng phu, nhưng không ngờ nháy mắt Lư Tô hai nhà cùng được vinh sủng, mà trong dân trong quân, danh dự uy vọng của vong phu lại như mặt trời ban trưa. Thiên tử hạ từng đạo ý chỉ ân trọng thù ngộ, nhưng nàng biết, hy vọng gặp lại trượng phu càng lúc càng xa xôi vô vọng.
Nàng tuy không thiện quyền mưu quan trường, đế vương tâm thuật, nói cho cùng là một nữ tử thông tuệ đọc nhiều thi thư sử sách, cũng biết Lư Đông Ly danh vọng như vậy, phong thưởng lễ tang long trọng nhận được, tuyệt không phải bề tôi nên được. Hết thảy thuộc về một người chết, là thù vinh, là giai thoại, nhưng vạn nhất người chết sống lại, thì đương triều thánh chủ, cả điện văn võ, thậm chí Tô Lư hai nhà, mọi người đều sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ, tiến thoái lưỡng nan.
Điều duy nhất Lư Đông Ly có thể làm, chỉ có thể là tiếp tục mai danh ẩn tích, yên ắng không tiếng mà sống tiếp.
Mà nàng hiện tại là quả phụ của Lư Đông Ly, hưởng hết thù vinh, nhận hết chú mục, càng không thể tránh được mắt mọi người, tự đi đoàn viên với y.
Lúc này, nàng im lặng dâng hương chắp tay, sau đó thành tâm thành ý quỳ lạy, cung kính dập đầu ba lần, trong lòng yên lặng cầu nguyện: “Phong tướng quân, ngươi nếu có linh, xin phù hộ bằng hữu của ngươi, ở nơi ta không biết, có thể tiếp tục sống tốt. Ta tình nguyện chàng có thê nhi khác, ta tình nguyện chàng thành gia thất khác, chỉ cần chàng có thể tự do sống tiếp. Vì quốc gia này, chàng đã bỏ ra quá nhiều, vì thiên hạ bách tính, chàng đã mất đi quá nhiều, cùng với một lần nữa tìm lại thân phận, nhận hết trói buộc, ta thà rằng chàng không bao giờ phải thay ai dốc sức bị ai bán đứng nữa, tự do tự tại, không cần vướng bận lao tâm vì bất kỳ người nào. Vì chàng, ta sẽ vĩnh viễn giữ bí mật này trong lòng, cho dù thân như phụ mẫu độc tử, cũng tuyệt không lộ ra. Vì trả tự do cho chàng, ta nguyện thay chàng đi làm con chim trong ***g này, từ đây trở thành đền thờ trinh tiết sống của Tô Lư hai nhà, bảo đảm hết thảy vinh sủng hậu ân. Quốc gia đã định, biên quan đã yên. Tiền đồ của người nhà đều có chỗ nhờ cậy, chàng có thể yên tâm, có thể không cần vướng bận, không cần ưu hoài. Phong tướng quân, ta cầu xin ngươi, cho bằng hữu của ngươi, ở nơi ta không biết, tiếp tục sống thật tốt.”