Chương 52: Lựa chọn

Phần lớn mọi người với việc Phong Kính Tiết còn sống đều không ôm hy vọng, gọi là tìm kiếm, chẳng qua tận nhân sự thôi, nhưng ngoài tất cả dự đoán, Phong Kính Tiết cư nhiên thật sự còn sống.

Ngày đó y hạ lệnh cho mọi người ngừng trốn chạy, không phải vì tuyệt vọng mà dại dột muốn lấy ba trăm quân mệt lử, đối kháng năm ngàn sư *** nhuệ, mà là biết trốn về trước nữa, chỉ có thể trở thành bia sống, bị bắn chết uổng thôi.

Y cược rằng Trần quân gióng trống khua chiêng, dùng đến năm ngàn nhân mã như thế, chắc chắn là muốn bắt giữ y, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không có ý muốn để y chết trận.

Quả nhiên, khi y dừng ngựa đứng đợi, Trần quân càng lúc càng gần, lại không một mũi tên bắn tới.

Mắt thấy Triệu quốc Phong Kính Tiết lúc trước từng phá hỏng đại sự của Trần quân họ ở ngay trước mắt, chúng Trần quân tất nhiên là gấp không thể chờ, để tranh công lao, quân đội ở tiền phương chiến trận nhất gần như liều mạng xông đến.

Phong Kính Tiết nhanh chóng dẫn thuộc hạ cùng họ đánh thành một vòng, chỉ là vừa đánh vừa chạy. Đợi khi Trần quân phát hiện, quân đội mệt mỏi này căn bản không phải dễ đối phó như vậy, chiến lực của tay tướng lĩnh Phong Kính Tiết này tại tuyệt cảnh, lại vô cùng khủng bố kinh người, người mình và họ đã quấn vào mà đánh, cho dù muốn thay đổi chủ ý vạn tiễn cùng bắn cũng chẳng làm được.

Đương nhiên, chạy trốn như vậy là phải trả giá, lấy vẻn vẹn ba trăm người, muốn cuốn theo một đoàn Trần quân cùng họ vừa chạy vừa chiến, còn phải tận lực kéo ra khoảng cách với đám Trần quân khác, tuyệt không để hình thành thế vây kín, đây gần như là chuyện không thể, hoàn toàn là nhờ vào võ công tuyệt thế của Phong Kính Tiết mới xem như miễn cưỡng đạt thành.

Trận chiến ấy, y hoàn toàn dốc sức phát huy bản lĩnh một thân, y quả thực đang dùng sức của một người để đối kháng một nhánh quân đội, để vì bản thân y, vì tất cả binh lính đi theo, tranh thủ một đường sinh cơ gần như không tồn tại kia.

Sự thảm liệt của trận chiến ấy, truyền tụng của binh lính Triệu quốc sau khi trải qua còn may mắn sống sót, cùng binh lính Trần quốc thất bại, rất lâu về sau, đã biến thành thần thoại.

Song với Phong Kính Tiết mà nói, đó quả thực là trận đánh thảm nhất, mệt nhất, vất vả nhất, lại còn đau nhất từ lúc y lịch thế đến nay. Sau khi đánh xong, cảm khái lớn nhất của y chính là, chuyện Triệu Tử Long không trầy một miếng da giấy, giữa trăm vạn quân xông đến gϊếŧ đi đó, quả nhiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà.

Có thể xem là thiên hạ đệ nhất cao thủ chân chính, thân hãm trong trận loạn quân thế này, rất nhiều lúc lựa chọn có thể đưa ra cũng thường chỉ có thể là chịu đao hay chịu tên. Cố gắng lớn nhất chẳng qua là lúc bị thương, cố hết sức bị thương nhẹ chút, đừng ảnh hưởng quá nhiều đến sức chiến đấu.

Nhưng mà đến cuối cùng ngay cả lựa chọn như vậy y cũng hầu như không còn. Khi y không ngừng đánh ngã đẩy lùi địch nhân đang vây lên, bản thân y cũng đang không ngừng bị thương. Mỗi một tấc khoảng cách, đều là dùng càng nhiều máu thịt đầm đìa đổi lấy.

Cho dù dũng như Hạng Vũ, cũng phải có lúc cạn sức, nếu họ vẫn cứ trốn như vậy, Phong Kính Tiết cho dù tiêu hao từng chút sinh mệnh mình trong trận chiến bỏ chạy này, cũng chỉ kéo sự diệt vong của mọi người muộn một chút thôi.

Cũng may, khi Phong Kính Tiết lựa chọn đường chạy trốn, chưa bao giờ mù quáng.

Y từ nhỏ sống trên vùng sa mạc này, sau đó lại buôn bán trên sa mạc nhiều năm, đều từng qua lại với thế lực các phương, thường xuyên chiến đấu với cường đạo sa mạc, hết thảy địa hình trên sa mạc y đều rõ như lòng bàn tay.

Mà quân đội Trần quốc cho dù trước đó đã có chuẩn bị, cho dù có người dẫn đường, trong cuộc chiến đấu hỗn loạn thế này, trong sự kích động mắt thấy có thể công lớn nơi tay này, là quyết không chú ý, cũng không cách nào phát hiện điều gì không đúng.

Phong Kính Tiết âm thầm không dấu vết, dẫn đại quân Trần quốc vào vùng lưu sa tử vong đáng sợ nhất trong sa mạc.

Triệu quân vốn càng đánh càng ít, bởi vì nhân số ít, cho nên hành động thuận tiện. Hơn nữa trước đó đã được Phong Kính Tiết nhắc nhở, cho nên đa số có thể khéo léo tránh khỏi lưu sa.

Mà Trần quân chen nhau lên, hoàn toàn không có chuẩn bị, chờ khi phát giác rơi vào lưu sa, đã chẳng còn đường thoát thân. Mà Trần quân phía sau, cố nhiên trơ mắt nhìn đồng bạn rơi vào tuyệt địa lưu sa, nhưng họ đều ra roi thúc ngựa toàn lực truy địch, lâm nguy trước mắt, mấy ai có thể kịp thời khống chế được cương ngựa, ngừng thế của tuấn mã đây.

Từng đoàn chiến sĩ dũng mãnh không ai không ra sức ghìm cương, nhưng phần lớn chẳng thấm vào đâu, từng tốp khoái mã cứ thế đạp qua thân thể những người rơi vào lưu sa trước, nhanh chóng xông về trước, kỵ sĩ trên ngựa hoặc kêu thảm hô to, cả người lẫn ngựa rơi vào lưu sa, hoặc ra sức nhảy lên, từ trên ngựa ngã xuống lưu sa, rốt cuộc vô lực đứng dậy, hoặc có người có thể kịp thời ghìm cương ngựa, kết quả cũng phần nhiều là bị khoái mã của đồng bạn đυ.ng ngã, bị giẫm đạp dưới vó ngựa.

Chỉ có một tốp đội ngũ Trần quân cuối cùng chạy chậm nhất, nỗ lực ghìm ngựa, chật vật đứng bên lưu sa. Mà lúc này năm ngàn Trần quân, có trăm người đã chết trận trên đường truy kích, ngàn người bị quân đội mình giẫm đạp bị thương, tiếng kêu gào thảm thiết không dứt, hơn hai ngàn người đã rơi vào lưu sa, trong đó có một nửa mắt thấy đã sắp ngập đầu.

Còn có thể đứng bên lưu sa, rốt cuộc chẳng qua hơn ngàn người mà thôi.

Những Trần quân may mắn tránh được đại nạn này nhao nhao nhảy xuống ngựa, tìm cách cứu đồng bạn rơi vào lưu sa, cùng lưu sa giành giật thời gian, cứu được một người thì hay một người, nào còn để ý được chuyện đi truy kích người Triệu quốc nữa.

Thừa cơ hội này, Phong Kính Tiết và thủ hạ mới có thể chạy trốn, nhưng thê lương là, đến cuối cùng lúc họ chạy thoát, chỉ còn lại mười ba người, mỗi người thương tích trên mình đều không thể ít hơn năm chỗ, mà thương của Phong Kính Tiết đã nhiều đến không đếm nổi, toàn dựa vào một hơi nội lực *** thuần vô cùng gắng gượng chống đỡ, mới có thể dẫn dắt mọi người chạy khỏi hiểm địa. Mắt thấy nguy cơ đã qua, tâm tình vừa thả lỏng, cho dù với lực ý chí vượt xa người thường kia của y, cuối cùng vẫn từ trên ngựa ngã nhào xuống.

Chúng sĩ binh ôm y lên từ trên sa mạc, nhìn y thương tích khắp người, một thân bạch bào lại bị máu tươi chồng chất nhuộm gần như thành màu nâu, người đã bị thương như thế, sao còn có thể sống sót.

Nhưng mà, cho dù bị thương mệt mỏi tột cùng, mọi người vẫn cẩn thận bảo vệ y, trong dải sa mạc mênh mông này, tìm kiếm đường trở về.

May mà sau nửa ngày bôn ba, họ cuối cùng đã gặp một đội ngũ đi tìm.

Đã là vì tìm cứu họ, trong đội ngũ đương nhiên chuẩn bị đầy đủ mọi dược vật, còn kèm theo quân y tùy quân, nhưng sau khi mọi người nhìn thương thế của Phong Kính Tiết, trên cơ bản chỉ có thể trắng bệch mặt ngây người.

Không ai có thể sống sót được sau khi đã chảy nhiều máu như vậy, không ai có thể còn sống sót sau khi bị thương nghiêm trọng như vậy.

Mọi người trầm mặc băng bó vết thương, bôi thuốc cho y. Dù rằng trong lòng đã chẳng dám chờ mong gì. Mọi người trầm mặc nghe những sĩ binh may mắn sống sót kể lại chiến cuộc thảm thiết, nói Phong Kính Tiết dùng sức một người, tranh thủ cơ hội sống cho mọi người, lấy thân xác máu thịt, kiên cường chắn vô số mũi nhọn lưỡi sắt như thế nào.

Có người buồn bã, có người rơi lệ, có người thở dài, có người căm giận. Song chẳng ai dám ở lại dải sa mạc không biết rốt cuộc có bao nhiêu Trần quân mai phục này lâu. Chẳng ai muốn để tướng sĩ trên dưới trong Định Viễn quan phải bận tâm thêm một khắc.

Mọi người đốt khói báo động, báo cho mấy đội khác nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần tìm nữa, sau đó toàn lực chạy về.

Cứ như thế, Lư Đông Ly dưới tình hình gần như tuyệt vọng, biết tin mừng là đã tìm được Phong Kính Tiết, rồi lại ngay lúc vui mừng nhất, nhìn thấy Phong Kính Tiết trọng thương chờ chết, đang hấp hối.

Tất cả quân y sau khi xác nhận thương thế của Phong Kính Tiết, đều chỉ có thể cho ra một kết luận.

Trên cơ bản đã không thể cứu, hoặc giả nói, cố gắng mà y giả có thể làm đã không còn, còn lại thì chỉ xem bản thân người bị thương có thể qua được hay không, thương thế như vậy, nếu có thể phách siêu cường, nghị lực siêu nhân, trong một trăm người may ra có hai ba người quả thật có thể cố gắng qua được.

Nhưng mà, Lư Đông Ly thậm chí ngay cả trông giữ bên cạnh y, kêu gọi y, chăm sóc y, chờ y có thể tỉnh lại như kỳ tích cũng chẳng làm được, bởi vì hơn vạn đại quân Trần quốc đã đến Định Viễn quan.

“Kính Tiết sắp về rồi.”

“Thật tốt quá. Lần trước chơi điện tử thua cậu ta tôi vẫn không phục, rốt cuộc có cơ hội báo thù rồi.”

“Ngoại trừ ba người chúng ta, cuối cùng lại thêm một người hoàn thành luận văn được tự do rồi. Về sau mọi người chơi mạt chược ngân hà, sẽ không phải phiền não ba thiếu một nữa.”

“Các vị, ta chưa nói là muốn về đâu nha. Hơn nữa, ta đâu đã chết chắc.” Thanh âm rầu rĩ, hàm chứa sự đau đớn, từ trong máy truyền ra.

Mấy học trò nhàn rỗi chẳng có việc gì làm ở đây, ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.

“Cậu không về, thương đó của cậu chết chắc rồi, sao mà khỏi được.”

“Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội không chết, vậy cũng không phải là chết chắc.”

“Cậu muốn gắng gượng? Đùa hả. Cho dù là *** thần lực cường đại tốt lành này của chúng ta, cũng phải bị chế bởi thân thể yếu đuối, trên người cậu bị thương nặng như vậy, một khi ý thức quay lại, sẽ cảm thấy đau đớn thế nào, mà loại đau đớn này cũng sẽ sinh ra thương tổn nhất định cho sóng tư tưởng của cậu, coi đi, cậu hiện tại nói chuyện cũng kèm theo sự đau đớn rồi kìa.”

“Đúng vậy, cho dù lấy lực ý chí của cậu, muốn gượng qua khổ nạn kiểu này, cơ hội cũng không lớn, nếu thất bại, đúng thật chịu khổ vô ích, tội gì cơ chứ.”

“Hơn nữa cho dù thành công thì thế nào, lần này cậu bị thương quá nhiều quá nặng, y thuật hiện thế tuyệt đối không thể trị tận gốc, hậu quả chính là cậu cả đời sẽ mệt vì thương bệnh, võ công sẽ suy giảm mạnh, thân thể sẽ thường xuyên phát tác thương cũ, một khi trái gió trở trời, mỗi một tấc cơ thể, mỗi một khớp xương, đều sẽ ẩn ẩn đau đớn. Tuy rằng chúng ta không sợ đau lắm, nhưng có lý do gì mà tự tìm khổ như vậy.”

“Hơn nữa hiện tại chết rồi sẽ hạnh phúc cỡ nào, bớt việc cỡ nào, luận văn qua rồi, trách nhiệm cũng qua hết, còn lại là thời gian tự do tự tại của chúng ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, rảnh rỗi thì xem những người khác còn trằn trọc giày vò trong bể khổ hồng trần này, vì luận văn đi chịu khổ như thế nào.”

Sau một lúc trầm mặc, trong máy truyền đến câu trả lời cực ngắn gọn: “Ta biết.”

“Biết rồi còn không mau về, mẹ kiếp, lần trước bại bởi cậu, tôi buồn bực lâu lắm rồi, chờ cậu trở về, tôi sẽ báo thù rửa hận.”

“Đúng vậy, không phải cả ngày lải nhải thế giới đó man hoang, lạc hậu, luận đề cũng vô vị vô thú, hận không thể sớm ngày trở về sao?”

Vẫn là sự trầm mặc dài lâu, thời gian dài đến mức mọi người gần như phải đập máy hét to.

“Ta vẫn muốn thử xem có thể sống được hay không.” Trong thanh âm bình đạm không nghe ra bao nhiêu cảm xúc phập phồng.

“Nhưng mà…”

“Ta phải về tận lực làm cho thân thể tả tơi kia sống lại, ý thức của ta cũng bởi vì thân thể bị thương quá nặng mà yếu lắm rồi, tạm thời không có sức lực nói chuyện với mấy người đâu, đừng ồn ào nữa.” Thanh âm kia càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhẹ, dần không thể nghe thấy nữa.

Mọi người ngạc nhiên mắt tôi nhìn mắt cậu.

“Ê…”

“Kính Tiết…”

“Cậu từ từ đã…”

Trong máy là một phiến tĩnh lặng, không có hồi âm nữa.

“Chuyện gì đây, cậu ta rốt cuộc có chuyện gì không bỏ xuống được?”

“Đúng vậy, mắt thấy vừa trở về thì luận văn sẽ qua, đổi lại là tôi, liều mạng cũng muốn chết sớm về sớm.”

“Đúng rồi, Trương Mẫn Hân cậu không phải luôn rất nhiều chuyện à, sao lần này chẳng nói câu nào thế?”

Trương Mẫn Hân ngồi trong góc, một tay chống cằm, hai mắt toát ra lục quang như sói, như có suy tư, không nói tiếng nào, chẳng qua vẻ tươi cười quỷ dị mà thần bí trên mặt kia khiến hai học trò khác toàn thân phát rét một trận.