Phòng Trọ Ba Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Phòng trọ ba người là nơi dành cho ba chàng sinh viên Chuyên, Nhiệm, và Mẫn trú ngụ, là nơi họ chia sẻ việc học hành, những trò nghịch ngợm và chia sẻ cả những buồn vui trong đời sống tình cảm. Mẫn, c …
Xem Thêm

- Chà, gay quá hén!

Mẫn cười:

- Đáng đời! Hôm trước thằng Chuyên rủ mày đi học, mày lại chê tiếng Anh tối mày tối mặt! Nhiệm tặc lưỡi: - Lúc đó làm sao tao biết được có một ngày tiếng Anh nó quan hệ chặt chẽ với tiếng "Em" như thế này!

Rồi Nhiệm ngó Chuyên:

- Hay là hôm nào mày ở nhà để tao đi học thế ột bữa!

Chuyên "hừ" giọng:

- Lạ mặt như mày, ló vô khỏi cửa lớp là người ta tống cổ ra liền!

Nhiệm nhăn mặt:

- Gì khó dữ vậy?

- Chứ sao! Có khi người ta kêu công an tới "tó" cổ mày ngay lập tức. Người ta tưởng mày lẻn vô trường ăn cắp xe.

Nghe Chuyên "hù", Nhiệm phát rét. Anh rụt cổ:

- Vậy thì tao tính cách khác.

Chuyên tò mò:

- Cách gì?

- Viết thư, nhờ mày đưa giùm!

Mẫn hùa vô:

- Hay đấy! Tao sẽ ày mượn cuốn "Những bức thư tình hay nhất thế giới" để tham khảo.

Nhiệm gạt phắt:

- Khỏi! Tự tao viết là đã thừa sức hay rồi! Tao sẽ trích thơ...

Mẫn vọt miệng:

- Thơ đó mày sáng tác chứ gì?

Biết Mẫn nhắc chuyện cũ chọc quê mình, Nhiệm cười cười:

- Thôi đi mày! Tao trích thơ Nguyễn Bính đàng hoàng...

Mẫn hỏi tới:

- Trích câu gì?

Nhiệm hùng hồn:

- Tao sẽ tuông vào lá thư của tao những câu thơ tình tứ nhất...

Rồi anh lấy giọng, luyến láy:

- Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn

Hai người sống giữa cô đơn

Hình như nàng có nỗi buồn giống tôi ...

Chuyên nhún vai:

- Hừ, nỗi buồn giống tôi! Có bao giờ tao thấy mày buồn đâu! Toàn là nói dóc!

Nhiệm gãi đầu:

- Dù tao không buồn nhưng trong thư bao giờ cũng phải nói là đang có một nỗi buồn. Tụi con gái nó thấy mình "buồn" nó mới "thương", còn nó thấy mình "vui" nó đâu có thèm quan tâm!

Mẫn lắc đầu:

- Không ổn rồi! Em Sương sẽ biết ngay là thằng Nhiệm nói dóc. Ngày nào mà em chẳng thấy nó ló mặt ra cửa sổ chọc ghẹo lếu láo...

Nhiệm phẩy tay:

- Không sao! Tao sẽ "điều chỉnh" lại. Kể từ ngày mai trở đi, tao sẽ xuất hiện bên cửa sổ với gương mặt thiểu não của... thằng gù nhà thờ Đức Bà. Tao sẽ nhìn em bằng ánh mắt "trĩu nặng sầu đau". Em sẽ nhận thấy, sẽ hiểu ra "nỗi buồn" khủng khϊếp của tao, em sẽ vội vàng mở ra, đọc ngấu nghiến và thổn thức kêu lên rằng....

- "Đồ ba xạo!" - Chuyên tiếp.

Bị mất hứng, Nhiệm quắc mắt:

- Đừng trù ẻo, mày! Em sẽ kêu lên: "Anh yêu thương, thế mà trước nay em cứ tưởng anh đùa..."

Chuyên cười hìhì:

- Còn bây giờ em mới biết là anh... giỡn!

Nhiệm sừng sộ:

- Tao giỡn hồi nào?

Chuyên vặn lại:

- Vậy chớ em Thủy mày bỏ cho ai?

Nhiệm cà lăm:

- Em Thủy hả...ả...? Em Thủy thì.... không bỏ cho ai hết! Cứ để dành đó!

Mẫn ôm bụng cười bò:

- Đúng là tình yêu... tướng cướp!

Nhiệm đập tay lên ngực:

- Đó là tình yêu của những người có "trái tim vĩ đại"! - Rồi anh quay sang Chuyên, nhờ vả - Thứ tư này gặp em, mày đưa thư giùm tao nghen!

Chuyên gật đầu:

- Được rồi, nhưng với một điều kiện...

- Một chầu cà phê?

- Không, mày cho tao mượn tiền mua một cuốn băng...

Nhiệm nhăn mặt:

- Thôi, thôi, đủ rồi! Nhà cả khối băng mà mua gì nữa!

- Không phải mua băng nhạc, tao mua băng học tiếng Anh.

Nhiệm tính toán một lát rồi chép miệng:

- Đưa tiền ày mua băng thì được, nhưng...

- Nhưng sao?

- Nhưng... trong vòng ba ngày tới, tức là cho đến khi thằng Mẫn lãnh được tiền dạy học, ba đứa mình sẽ phải đi... tu.

Chuyên sốt ruột:

- Có gì nói đại ra cho rồi, mày sao ưa lòng vòng quá! Nhiệm cười:

- Không phải tại tao nói lòng vòng mà tại vì đầu óc tụi mày kém thông minh. Đi tu ở đây tức là ra tiệm cơm chay ăn cho nó rẻ tiền, chứ đi chợ thì tất nhiên không đủ...

Chuyên gật gù:

- Được thôi! Trước nay thỉnh thoảng kẹt tiền, mình vẫn kéo ra đó vậy...

Nhiệm cắn môi:

- Nhưng lần này ăn chay liền tù tì ba ngày.

Mẫn lên tiếng:

- Không sao đâu! Cứ đưa tiền cho thằng Chuyên mua băng đi! Ngó vậy chứ ngoài tiệm cơm chay cũng có cà-ri, rô-ti, chả giò... đâu thiếu món gì! Chỉ cần giàu tưởng tượng một chút là coi như mình đang ngồi ở nhà hàng Arc-en-Ciel!

Chuyên nói:

- Trong tụi mình chỉ có thằng Nhiệm là giàu tưởng tượng thôi!

Nhiệm liếc Chuyên:

- Xỏ xiên gì đó mày?

- Xỏ xiên gì đâu! Tao chỉ khen là mày giàu tưởng tượng. Nhất là trong tình yêu.

- À, mày muốn nói chuyện em Sương chứ gì! Được rồi, cứ chờ kết quả tối thứ tư này rồi sẽ biết! Lúc đó, không khéo mày phải bái tao làm "sư phụ" không chừng! - Nhiệm tuyên bố với một giọng điệu đầy lạc quan.

Chuyên đáp lại ngắn gọn: - Để coi!

Khi nói như vậy, Chuyên quyết định dẹp qua một bên những tình cảm riêng tư của mình để toàn tâm ý hoàn thành sứ mệnh "giúp bạn". Anh không hình dung được Sương sẽ đón nhận lá thư của Nhiệm với thái độ thế nào. Kệ, thứ tư sẽ hay! - Chuyên thở dài. Từ nay đến đó, anh cũng bỏ cả kế hoạch "thức dậy từ tiếng chổi đầu tiên" để nhường ô cửa sổ cho Nhiệm sử dụng vào mục đích... triển lãm "nỗi buồn thế kỷ". Trong chuyện này, Mẫn đóng vai trò "quan sát viên", một "quan sát viên" luôn luôn thích thú và hồi hộp theo dõi diễn tiến của sự việc.

Tối thứ tư, sau giờ dạy kèm, Mẫn vội vã quay về nhà, chân bước nhanh hơn thường lệ. Anh đang nóng lòng muốn biết kết quả "chuyện tình" của Nhiệm.

Giờ này, lòng Mẫn đang thơ thới, vui vẻ. Quan hệ giữa anh và Thu Thảo đã trở lại bình thường. Cái không khí nặng nề hôm "tôi treo hình Thu Thảo để làm gì" đã biến mất, nhanh hơn là anh nghĩ. Suốt trong buổi học, đã mấy lần Mẫn định hỏi Thu Thảo về số phận của bức tranh nhưng rồi anh thấy không tiện, đành thôi. Mà Thu Thảo dường như cũng chẳng còn nhớ gì đến chuyện đó nữa. Cô cười nói ríu rít luôn miệng. Vui lây niềm vui hồn nhiên của cô, thỉnh thoảng Mẫn cũng nói đùa dăm ba câu khiến Thu Thảo cứ hỏi dò: "Anh có chuyện gì vui phải không?". Cô đâu biết anh vui chỉ vì thấy cô vui. Phần khác, những màn "tấn công tình cảm" gần đây của Nhiệm khiến anh cảm thấy cuộc sống phẳng lặng trước nay bỗng như hào hứng và sôi nổi hơn.

Bước chân vào nhà, thấy Nhiệm đang nằm hút thuốc trên giường, Mẫn hỏi:

- Thằng Chuyên chưa về hả?

- Chưa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sao trễ vậy?

- Ai biết! Chắc nó chờ em Sương viết thư trả lời!

Mẫn phì cười:

- Mày lúc nào cũng lạc quan tếu!

Nhiệm dụi thuốc vào chiếc gạt tàn, nói:

- Thật chứ tếu gì!

Mẫn chọc:

- Rủi em viết thư từ chối thì sao?

Nhiệm hừ mũi:

- Mày sao giống hệt thằng Chuyên, lúc nào cũng nói chuyện xui xẻo.

Ngập ngừng một chút, Nhiệm nói tiếp:

- Chắc chắn là em sẽ đáp lại tình cảm của tao, nếu như em không quá khù khờ.

Mẫn nheo mắt:

- Thế nếu như em khù khờ thật?

Nhiệm chép miệng:

- Thì... đời em sẽ khổ! Nếu như em cho tao "de" để vớ phải một thằng khác như mày hoặc như thằng Chuyên thì thật tội nghiệp cho em.

Mẫn cười hí hí:

- Tội nghiệp ày thì có! Còn em thì chẳng có gì phải tội. Cho "de" một thằng nhà báo như mày để yêu một thằng kỹ sư như tao, đời em "lên hương" thấy rõ!

Nhiệm bĩu môi:

- "Lên Hương" cái khỉ mốc! Mày tưởng kỹ sư ngon lắm hả? Bây giờ khối thằng thất nghiệp!

Mẫn nhún vai:

Thêm Bình Luận