Vì vậy, khi Mẫn lên tiếng than thở, sau một hồi lâu không thấy Thu Thảo trả lời câu hỏi của mình:
- Không có lá thư, kẹt quá! Mấy hôm nay Thủy cứ gây gổ hoài...
Thu Thảo liền quay phắt lại, sẵng giọng:
- Anh nói dối! Làm gì có cô Thủy nào!
Câu nói của Thu Thảo như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ngực Mẫn. Anh điếng người:
- Thu Thảo nói sao?
- Em nói là anh không có người yêu nào hết! - Thu Thảo lạnh lùng nhắc lại, cánh mũi cô giật giật như sắp khóc - Không có ai hết!
Trong nháy mắt, Mẫn sững sờ hiểu ra trái tim của anh đã bị bóc trần và trò chơi khốn khổ kia đã kết thúc theo cái cách anh không hề dự liệu, nó bẽ bàng hơn và tàn nhẫn hơn.
Mẫn thở dài và cúi đầu nhìn xuống đất.
Chẳng buồn bã, chẳng khổ đau, lòng anh bây giờ chỉ là một nỗi ê chề mệt mỏi, như một người kiệt sức sau canh bạc dài, thua trắng tay mà lòng sao hờ hững.
Thế là hết! - Mẫn cay đắng nghĩ thầm - Hết Thủy. Hết Thanh Hương. Hết Thu Thảo. Chấm dứt những mối tình không bao giờ có. Chấm dứt trò chơi nghiệt ngã và ngu xuẩn. Chấm dứt cả những buổi dạy kèm đáng nhớ. Ngày mai trở đi, mình sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa!
Mẫn ngước mặt lên và rùng mình khi bắt gặp ánh mắt của Thu Thảo. Cô vẫn đứng đó, nhỏ nhoi, bất động, lưng tựa vào cửa sổ và nhìn anh bằng ánh mắt thăm thẳm. Anh ngạc nhiên và bàng hoàng khi nhìn thấy trên đôi má cô những giọt lệ đang lặng lẽ rơi. Chúng trong suốt và lấp lánh như những viên bi dưới ánh mặt trời.