Chuyên khoái quá:
- Hay lắm! Tao sẽ đi khắc câu đó ngay bây giờ!
Rồi đang lúc hứng khởi, Chuyên không tiếc lời "bốc" Nhiệm lên mây xanh:
- Tao không ngờ mày "đầu cơ tích trữ" nhiều câu thơ độc đáo như vậy. Đúng là một thiên tài chứ không phải chơi! - Rồi Chuyên tặc lưỡi hít hà - Tao phải kiếm cách đền ơn mày vụ này mới được.
Nhiệm "chớp" liền:
- Mày khỏi kiếm chi ất công. Tao có sẵn một cách đây rồi.
Thấy Nhiệm "bố trí" sẵn, Chuyên hơi hoảng. Anh hỏi, giọng cảnh giác:
- Cách đâu sẵn vậy mày? Bộ mày tính "gài thế" tao hả?
- Tao "gài" mày làm gì! Cách này dễ thôi!
- Mày tính bắt tao làm gì đó? - Chuyên hỏi lại, giọng vẫn còn đề phòng.
Nhiệm cười buồn:
- Dễ thôi! Gỡ giùm tao cái này chút!
Chuyên đoán ra ngay:
- Tơ lòng hả?
- Ừ.
Chuyên chọc:
- Tơ lòng mày sao rối hoài vậy? Chắc là tơ "dỏm" rồi!
- Thôi đi mày! - Nhiệm cau mặt - Tao đang "tang gia bối rối" đây mà mày còn "đía"!
Chuyên làm mặt nghiêm:
- Đầu đuôi sao kể nghe coi!
Chỉ đợi có vậy, Nhiệm sụt sùi dốc bầu tâm sự.
Nghe xong câu chuyện "bi thương" của Nhiệm, Chuyên thở dài:
- Đời khổ thật! Chuyện tao cũng giống y như mày!
Nhiệm trố mắt: - Nghĩa là sao?
- Nghĩa là em Sương cũng tuyên bố sắp đi lấy chồng.
- Giỡn hoài!
- Tao giỡn mày làm gì!
- Sao kỳ vậy? Bộ mày cũng trù ẻo ông nội của em hả?
Chuyên lắc đầu:
- Ông nội em chết lâu rồi! - Thế thì tại sao? Hay là mày với em hục hặc nhau?
Chuyên lại lắc đầu:
- Không! Quan hệ giữa tụi tao vẫn vô cùng êm thắm!
Nhiệm vò đầu:
- Thế thì tại sao em lại đòi đi lấy chồng?
Chuyên nhún vai:
- Ai biết!
Nhiệm lại hỏi:
- Mày có biết em định lấy ai không?
Chuyên gật đầu:
- Cái đó thì biết!
Nhiệm mở to mắt:
- Ai?
Chuyên cười toe:
- Tao chứ ai!
Nhiệm đá cái ghế kêu "rầm" một tiếng:
- Dẹp mày đi! Giỡn chẳng đúng lúc chút nào!
Chuyên cười hề hề:
- Thì thấy mày buồn buồn, tao giỡn chút xíu ày... giải khuây.
- Giải khuây cái con khỉ! Tao đang cần mày "gỡ rối tơ lòng" giùm tao chứ cóc cần mày làm trò hề. Muốn thọc lét, tao đi xem Bảo Quốc được rồi.
Chuyên thôi cười. Anh ngó Nhiệm, phán:
- Nói chung, chuyện trục trặc của mày cũng dễ giải quyết thôi. Nhưng bây giờ tao phải đi khắc cây viết. Tối về, tao sẽ "tham mưu" ày, bảo đảm "dứt điểm" cái một!
Nhiệm nhìn ra ngoài trời:
- Giờ này tối rồi mà đi đâu!
Chuyên đứng dậy. Anh bỏ hộp viết vào túi áo, nói:
- Mới tối thì ăn nhằm gì! Tao đi một lát về ngay.
Nói một lát nhưng Chuyên đi lâu thật lâu. Không biết Chuyên còn la cà ở những đâu nữa nhưng khi anh về đến nhà, Mẫn đã ngủ mất. Chỉ có Nhiệm vẫn kiên trì thức đợi.
Vì vậy, Mẫn không biết Chuyên đã trao cho Nhiệm "bửu bối" gì để cột chân em Thủy. Nhưng sáng ra, thấy Nhiệm mặt mày tươi tỉnh, Mẫn đoán thứ "bùa phép" của Chuyên hẳn phải thiêng lắm.
Quả vậy, chiều hôm sau, mặt Nhiệm càng tươi, y như cây héo đã ngấm nước. Qua ngày hôm sau nữa thì mặt Nhiệm đã hơn hớn như hoa mùa xuân.
Chỉ có Chuyên là cau có.
Buổi tối, vừa tặng quà cho Sương xong, Chuyên về nhà hỏi Nhiệm:
- Hai câu thơ "Một ngày chẳng thấy sương rơi..." ai dịch mà hay quá vậy mày?
Nhiệm khoe:
- Tản Đà dịch đó! Ông này là vua dịch thơ.
Chuyên nghiến răng:
- Tảng đá chứ Tản Đà quái gì!
Nhiệm "teo":
- Làm gì mày sửng cồ với tao vậy?
Chuyên sừng sộ:
- Tao chưa bóp cổ mày là còn may, chứ sửng cồ thì ăn thua gì! Hừm, mày làm tao quê mặt với em Sương!
Nhiệm vờ vịt:
- Làm gì mà quê mặt?
Chuyên gầm lên:
- Mày đừng có làm bộ ngờ nghệch! Thơ Giả Đảo làm gì có "kiến sương kiến khói"! Tao nghe lời mày, cứ tương đại vô, hóa ra ông già em là dân Hán học, em cũng rành ít nhiều thơ Đường. Thế là em cười vào mũi tao: "Hai câu của Giả Đảo là "Nhất nhật bất tác thi, tâm nguyên như phế tỉnh", một ngày không làm thơ, lòng như giếng hoang, chứ làm gì có "kiến sương"?". Tao chống chế: "Cái đó là do anh cố ý sửa lại cho nó phù hợp với... thời đại". Em cười ruồi: "Vậy tại sao anh còn để tên Giả Đảo ở dưới?" - "Chứ chẳng lẽ anh để ở trên?", tao pha trò một câu cho qua truông rồi vội vã đánh bài chuồn, tóc gáy cứ dựng đứng cả lên.
Nghe Chuyên hung hăng kể lể, Nhiệm cười khì:
- Tưởng gì! Thấy mày sửa thơ người xưa để nịnh em, em càng khoái chứ sao!
Mặt Chuyên hầm hầm, giọng bốc lửa:
- Khoái cái con khỉ! Lát nữa, tao sẽ nộp cho em Thủy cuộn băng "tấu hài" của mày!
Cú phản đòn của Chuyên khiến Nhiệm thất sắc:
- Thôi mà Chuyên! Chỗ anh em với nhau...
Chuyên quay mặt đi, gọn lỏn:
- Tao không thèm anh em với mày!
Nhiệm nuốt nướt bọt:
- Nhưng mà tao thèm!
Cái kiểu pha trò tửng tửng của Nhiệm khiến Chuyên không thể giận lâu hơn được. Anh đành phải phì cười:
- Đồ... ba trợn!
Nhận được điện tín dưới thị trấn đánh lên báo tin mẹ ốm, Mẫn khăn gói về ngay.
Vội đi, Mẫn không kịp báo tin cho Thu Thảo. Anh chỉ đủ thời gian viết ngoáy một tờ đơn xin phép nhờ Chuyên ngày hôm sau lên trường anh nộp giùm.
Thu Thảo không hề biết một tí gì về chuyện này. Vì vậy cô vô cùng băn khoăn khi thấy Mẫn bỏ liền hai buổi dạy, chuyện trước nay chưa từng xảy ra. Thấp tha thấp thỏm, cô đoán non đoán già đủ thứ, hoặc giữa anh và Thủy đang xảy ra chuyện gì ghê gớm, hoặc anh bị đυ.ng xe, hoặc anh đang ốm liệt giường, có khi anh... chết rồi cũng nên. Càng nghĩ, cô càng lo sốt vó.
Cho tới buổi học thứ ba, vẫn không thấy Mẫn xuất hiện, Thu Thảo quyết định đến tìm anh, theo địa chỉ trước nay cô vẫn thường gởi thư.
Chuyên và Nhiệm vừa đi chơi về, chưa kịp thay đồ, đã nghe có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ rụt rè cứ vang lên từng chặp.
Nhiệm bước ra mở cửa và ngay lập tức anh đứng chết trân luôn tại chỗ, quên cả hỏi khách là ai.
Mãi đến khi cô gái ấp úng lên tiếng:
- Dạ, anh cho hỏi, đây có phải là nhà anh Mẫn?
Nhiệm mới hoàn hồn. Anh vội vã gật đầu:
- Đúng rồi! Mời cô vào chơi!
Thu Thảo theo Nhiệm vào nhà. Cô gật đầu chào Chuyên, rồi không đợi Chuyên chào đáp lại, cô hấp tấp đảo mắt nhìn quanh phòng và lo lắng khi không thấy Mẫn đâu.
Cô quay sang Nhiệm, bồi hồi hỏi:
- Anh Mẫn không có nhà hả anh? - Mẫn đi vắng! - Nhiệm gật đầu.
Câu trả lời bình thường của Nhiệm, đối với Thu Thảo, lại giống như sự xác nhận mối nghi ngờ của cô. Trong tâm trạng thảng thốt đó, Thu Thảo hoang mang hỏi:
- Ảnh đang nằm bệnh viện hả?
Nhiệm ngạc nhiên:
- Ai bảo cô vậy?
Thu Thảo bối rối:
- Không ai bảo hết! Tự dưng em nghĩ vậy!
Nhiệm bật cười:
- Làm gì có chuyện đó! Tại cô quá lo đó thôi! Mấy hôm nay Mẫn về thăm nhà. Mẹ ảnh đang ốm.
Thu Thảo thở phào như trút một gánh nặng. Nghĩ đến sự lo lắng vô cớ của mình vừa rồi, cô xấu hổ đỏ bừng mặt.
Chuyên nãy giờ thắc mắc trong bụng, liền lên tiếng hỏi: - Xin lỗi, có phải tên cô là Thanh Hương?
Thu Thảo thoáng rùng mình nhưng cô kịp thời trấn tĩnh và lắc đầu:
- Anh nhầm rồi! Em tên Thu Thảo!
Chuyên và Nhiệm cùng "ồ" lên một tiếng.