Phòng Trọ Ba Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Phòng trọ ba người là nơi dành cho ba chàng sinh viên Chuyên, Nhiệm, và Mẫn trú ngụ, là nơi họ chia sẻ việc học hành, những trò nghịch ngợm và chia sẻ cả những buồn vui trong đời sống tình cảm. Mẫn, c …
Xem Thêm

- Có chuyện gì vậy?

Nhiệm ảo não:

- Em Thủy bỏ tao đi lấy chồng!

Mẫn giật mình: - Đừng có tung tin vịt, mày! Em lấy chồng sao tụi tao không biết? Hễ đám cưới là pháo nổ đì đùng...

Nhiệm tiếp tục thở dài:

- Đám cưới thì chưa! Nhưng mà sắp!

- Hừm! Sắp thì nói làm gì!

Nhiệm quắc mắt: - Sao lại không nói! Chuyện tày trời như vậy mà mày kêu tao tỉnh bơ hả?

Mẫn lại hỏi:

- Đám hỏi chưa?

Nhiệm ngẩn người:

- Đám hỏi hả? Đám hỏi cũng... chưa luôn!

Mẫn nhăn mặt:

- Vậy sao mày dám cả quyết em sắp lấy chồng?

Nhiệm chép miệng:

- Thì em bảo với tao vậy.

- Em bảo hồi nào?

- Hồi chiều.

Mẫn nhíu mày:

- Em có bảo em định lấy ai không?

- Không.

- Nhưng mày phải biết chứ?

Nhiệm lắc đầu:

- Tao cũng... không biết nốt! Em chỉ nói vậy thôi!

Mẫn cảm thấy mình đang lạc vào một trận đồ bát quái, tám cửa đều tối mò. Anh ngồi xuống ghế, đối diện với Nhiệm:

- Mày kể đầu đuôi câu chuyện nghe coi! Tại sao em lại tuyên bố xanh dờn như vậy?

Nhiệm hắng giọng:

- Chả là hôm trước đi chơi với nhau, tao ngứa tay lục lọi túi xách em. Tình cờ thấy tờ chứng minh nhân dân của em, tao cầm lên coi và thế là tao biết được hôm nay là ngày sinh nhật của em. Hôm qua tao lùng sục khắp nơi trong thành phố và cuối cùng mua được cho em một món quà đẹp hết biết. Đó là một cái hộp kim chỉ nhỏ bằng bàn tay, có dạng cuốn sách, trông xinh xắn đáo để, bên trong không thiếu thứ gì: kim, chỉ, dao, kéo... món nào cũng nhỏ xíu như thể đồ chơi...

Nghe Nhiệm cà kê dê ngỗng lâu lắc, Mẫn sốt ruột:

- Kể lẹ vô chuyện chính đi! Mày cứ vòng vo tam quốc hoài!

- Yên chí! Sắp tới chỗ quan trọng rồi! - Nhiệm sửa lại thế ngồi và kể tiếp, giọng căng thẳng - Hồi chiều tao rủ em đi chơi và nhân lúc thuận tiện, tao rút hộp kim chỉ ra tặng em. Em cầm lấy món quà tao đưa với vẻ ngạc nhiên: "Quà gì vậy?". Tao nói: "Quà sinh nhật cho em đó". Em lộ vẻ xúc động thấy rõ. Hình như mắt em rưng rưng. Và em âu yếm nhìn tao, nói: "Trên đời này chỉ có anh là nhớ ngày sinh nhật của em. Ngay cả bố mẹ em cũng chẳng nhớ ngày hôm nay là ngày gì!" Lúc đó tao thấy thương em ghê, và không biết ma xui quỉ khiến thế nào, tao lại hào hứng bốc phét: "Không những anh nhớ như đinh đóng cột ngày sinh của em mà ngay cả ngày chết...". Đang thao thao bất tuyệt, bỗng phát hiện ra mình nói hớ, tao liền thắng rét một cái, miệng câm như hến. Nhưng tai em thính như tai mèo. Em nhìn tao bằng ánh mắt kinh hãi: "Anh vừa nói gì ngày sống ngày chết đó?". Nhanh trí còn hơn Trạng Quỳnh, tao trớ liền: "À, anh định nói là không những ngày sinh của em mà ngay cả ngày chết của... ông nội em anh cũng nhớ không sai một mảy". Tưởng nói vậy cho qua truông, ai dè ông nội già cốc đế của em vẫn còn sống nhăn, thế mới khổ! Em liền l*иg lên: "A, anh trù cho ông nội em mau chết phải không?". Tao nghe lạnh toát sống lưng, mặt mày méo xẹo, còn miệng thì ú ớ như thằng ngọng xem chuông. Ai mà biết được ông nội em ham sống dai đến như vậy! Nếu biết, tao ngu gì mà đυ.ng đến cái ông Bành Tổ thời nguyên tử đó, tao dẫn ông cố hoặc ông tằng của em ra là ngon ăn rồi!

Câu chuyện "thương tâm" của Nhiệm khiến Mẫn cười chảy nước mắt. Anh vừa cười vừa hỏi:

- Sau đó thì sao?

Nhiệm buồn xo:

- Còn sao nữa! Em tuyên bố sẽ bỏ tao, cái thứ miệng mồm độc địa, và em đi lấy chồng!

Mẫn lại cười bò. Nhiệm gắt:

- Cứu giùm tao không cứu! Cứ cười hoài!

Mẫn lắc đầu:

- Tao chịu! Chuyện tày trời như thế này phải nhờ tới thằng Chuyên!

Nhiệm nguýt Mẫn một cái dài cả chục cây số:

- Đồ... ba trợn! Rồi anh lại bó gối ngồi thu lu trên ghế, vừa gặm nhấm nỗi buồn vừa ngóng cổ chờ Chuyên.

Mẫn bỏ đi tắm. Lẫn trong tiếng nước chảy ào ào, anh nghe giọng ngâm ồ ề của Nhiệm từ ngoài vọng vào:

- Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc

Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay!

"Có chồng đâu mà có chồng! Em Thủy mới hù một phát, tên Nhiệm này đã quýnh lên như gà mắc đẻ rồi!", Mẫn bật cười khiến nước chảy vào miệng làm anh ho sặc sụa.

Khi Mẫn thay đồ bước ra thì vị cứu tinh của Nhiệm cũng vừa về tới.

Thấy Chuyên cầm cái hộp giấy nhỏ nhỏ, dài dài nơi tay, Mẫn hỏi:

- Gì vậy mày?

Chuyên giơ cái hộp lên trước mặt, lắc lắc:

- Cây viết.

- Mới mua hả?

- Ừ.

- Chi vậy?

Chuyên nháy mắt:

- Tặng người đẹp chứ chi!

- Em Sương hả?

- Chứ còn ai! Chẳng lẽ tao tặng... em Thủy!

Nhiệm đang rầu rĩ, lại có chuyện đang định nhờ vả Chuyên nên anh không buồn phải kích lại lời châm chọc của Chuyên như mọi khi. Anh chỉ ngồi nhếch mép cười ruồi.

Nhớ đến chuyện của Nhiệm khi nãy, Mẫn buột miệng hỏi Chuyên:

- Quà sinh nhật phải không?

- Sinh nhật đâu mà sinh nhật! Buổi học vừa rồi, em đánh mất viết, phải mượn viết tao. Thế là tao tự thấy có "nghĩa vụ" phải mua cho em một cây viết mới.

Đột nhiên, Nhiệm vọt miệng:

- Tặng viết khơi khơi như vậy chẳng có ý nghĩa gì!

Chuyên giật mình ngó Nhiệm:

- Mày nói vậy là sao?

- Ý tao muốn nói là cây viết mày tặng hay cây viết mua ngoài chợ, đối với em cũng chẳng khác gì nhau.

Chuyên tím mặt:

- Sao lại không khác?

Nhiệm vẫn bình thản:

- Khác gì đâu! Cây viết nào cũng là cây viết! - Rồi anh nghiêm mặt, "chỉ đạo" - Muốn khác, mày phải ra ngoài đường Lê Lợi, thuê người ta khắc một cái gì đó lên cây viết. Như vậy, nó vừa khác với cây viết mua ngoài chợ, lại vừa có ý nghĩa, mỗi lần nhìn thấy cây viết, em sẽ có cảm tưởng như nhìn thấy... bản mặt xấu trai của mày.

Không thèm chấp nhất đòn "đá hậu" của Nhiệm, Chuyên gật gù tán thưởng:

- Ý kiến mày hay đấy! Tao sẽ khắc tên em lên cây viết.

Nhiệm bĩu môi:

- Khắc tên thì xoàng quá! Tên người yêu thì mình phải khắc vào... tim. Còn trên cây viết phải khắc thứ khác!

Chuyên dao động:

- Ví dụ thứ gì?

Nhiệm gục gặc đầu:

- Những câu thơ chẳng hạn.

Chuyên khịt mũi:

- Mày lúc nào cũng thơ với thẩn! Muốn tặng thơ, chẳng thà ra hiệu sách mua đại một tập thơ tặng em quách cho rồi. Chứ còn khắc trên viết thì được bao lăm! Lèo tèo chừng một, hai câu là cùng!

Nhiệm "hứ" một tiếng:

- Nói như mày đâu có được! Mình khắc một, hai câu nhưng là một, hai câu thâm thúy, hàm súc, ý nghĩa lênh láng, còn hơn tặng cả một tập thơ luễnh loãng, hời hợt, chẳng đâu vào đâu.

Trước sự hùng biện của Nhiệm, Chuyên bị thuyết phục ngay. Anh phấn chấn hỏi:

- Theo mày, tao nên khắc câu gì?

Nhiệm xốc cổ áo, trịnh trọng:

- Mày nên khắc câu thơ chữ hán: "Nhất nhật... "

Nhiệm chưa đọc dứt câu, Chuyên đã nhăn nhó cắt ngang:

- Lúc nào mày cũng cà rỡn được! Mày định bảo tao khắc câu "Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại" chứ gì? Một ngày "ủ tờ" bằng ngàn năm...

Nhiệm vội vàng xua tay:

- Bậy! Người đứng đắn như tao đời nào lại xui mày khắc cái câu xúi quẩy đó. Ý tao muốn nói đến câu thơ của Giả Đảo đời Đường: "Nhất nhật bất kiến sương, tâm nguyên như phế tỉnh", dịch thơ là "Một ngày chẳng thấy sương rơi, khác chi giếng cũ lâu đời bỏ hoang". Cái hay của câu thơ nằm ở chỗ "sương" vừa có nghĩa là giọt sương vừa có nghĩa là em Sương của mày. Một ngày không thấy em, lòng mày như giếng khô, hệt như chung cư bị cúp nước vậy. Khắc cái lâm li, thống thiết đó lên cây viết, tao bảo đảm khi nhìn thấy, em sẽ xúc động ngất xỉu tại chỗ liền.

Thêm Bình Luận