Mẫn bĩu môi:
- Mày làm như mày tiếp xúc nhiều lắm vậy!
Nhiệm vỗ ngực:
- Ít ra tao cũng yêu nhiều hơn mày. Trước nay tao cũng có sơ sơ khoảng chín, mười mối tình gởi "quĩ tiết kiệm" chứ mày thì mới có một.
Tự nhiên Mẫn cảm thấy buồn cười. Suýt chút nữa anh đã buột miệng: "Một đâu mà một!" nhưng cuối cùng anh kềm lại được.
Kể từ hôm đó, Mẫn nghiễm nhiên đứng vào hàng ngũ những chàng Roméo thời đại.
Bây giờ, sau những giờ đến lớp, anh không còn nằm lì trên căn gác trọ như trước.
Thỉnh thoảng, Mẫn chuồn ra khỏi nhà để thực hiện những màn hẹn hò tưởng tượng với "người yêu". Để rồi sau đó anh trở về nhà muộn màng với vẻ mặt rạng rỡ và thích thú trả lời úp úp mở mở những câu hỏi tò mò của Chuyên và Nhiệm.
- Hôm nay đi chơi đâu vậy?
- Đầm Sen.
- Xa dữ vậy!
- Ừ.
- Đi bằng gì?
- Xe PC của em.
- Ngon quá hén! Mày có dẫn em đi pédalo không?
- Đương nhiên rồi! Tụi tao ra giữa hồ tâm sự.
- Tâm sự sao?
- Mày hỏi để làm gì?
- Hỏi để... nghiên cứu.
- Hừm! Lãng xẹt!
- Thế tụi mày có bị ướt không?
- Ướt đâu mà ướt! Hồi chiều đến giờ trời đâu có mưa!
- Thì trời không mưa. Nhưng tụi mày tâm sự mùi mẫn giữa hồ, nhiều khi tới chỗ xúc động, tụi mày ngã tòm xuống nước, ai mà biết được!
Mẫn hừ một tiếng và đưa tay tóm lấy Nhiệm nhưng Nhiệm đã kịp thời nhích ra xa, cười hích hích.
Khác với Nhiệm, Chuyên "quan tâm" đến chuyện tình của Mẫn "sâu sắc" hơn: - Bữa nay, chuyện mày tới đâu rồi?
Mẫn ấp úng:
- Tới... tới...
Chuyên sốt ruột:
- Tới đâu?
Mẫn gãi đầu:
- Thì tới... Đầm Sen.
- Hừ! Tới Đầm Sen thì nói làm quái gì! Ý tao muốn hỏi là tới giai đoạn nào rồi.
- À, tụi tao đang tới giai đoạn... yêu.
Chuyên lắc đầu nguầy nguậy:
- Mày trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi. Yêu thì đã đành rồi. Nhưng tình yêu nó có nhiều giai đoạn: giai đoạn thăm dò, giai đoạn tấn công, giai đoạn xáp lá cà...
Nhiệm xen vào:
- Chắc thằng Mẫn đang ở trong giai đoạn lạy lục.
Mẫn lườm Nhiệm:
- Làm như mày!
Chuyên ngó Mẫn:
- Đừng thèm cãi nhau với thằng Nhiệm! Mày trả lời đi! Tới giai đoạn nào?
Mẫn ngước nhìn trần nhà:
- Tới giai đoạn... giai đoạn... xáp lá cà.
Nhiệm cười hô hố:
- Xạo đi! Tướng mày mà dám xáp lá cà !
Mẫn tự ái:
- Tao "xáp" tuốt!
Nhiệm nheo mắt:
- Đừng có dóc! Mày biết xáp lá cà là sao không?
Mẫn nuốt nước bọt:
- Là sao?
Nhiệm huơ tay:
- Là phải hôn nhau. Hôn liên tục. Như tao với em Thủy vậy.
Mẫn gật đầu:
- Thì tụi tao cũng có... hôn nhau vậy.
Nhiệm hỏi gặng:
- Có không?
- Có.
- Nhiều không?
- À, à, không nhiều lắm!
Nhiệm phẩy tay:
- Vậy thì chưa thể gọi là xáp lá cà được! Mày còn đang ở trong thời kỳ "đánh du kích". Hôn em theo kiểu của mày người ta gọi là "hôn lẻ tẻ", nghĩa là thỉnh thoảng thừa cơ em không đề phòng, mày chồm tới hôn đại một phát rồi rút liền.
Mẫn đỏ mặt:
- Tao không có hôn lén, mày! Tao hôn ít nhưng mà hôn đàng hoàng.
Chuyên lên tiếng can thiệp:
- Vậy là được rồi! Ít hay nhiều không thành vấn đề, hễ có hôn là coi như đã bước vào giai đoạn xáp lá cà rồi!
Mẫn liếc Nhiệm, hí hửng:
- Thấy chưa! Tao đã nói tao xáp lá cà mà mày cứ cãi!
Thấy Chuyên hùa vào với Mẫn, Nhiệm đành cười hề hề thừa nhận "thành quả" của Mẫn.
Không chỉ "trả lời phỏng vấn", dạo này đêm nào Mẫn cũng tham gia "trao đổi kinh nghiệm" về tình yêu với Chuyên và Nhiệm, vốn là chương trình phát thanh độc quyền của hai tên này trong suốt một thời gian dài.
Bây giờ, Mẫn không còn quấn chăn lăn vào một góc tường nằm vểnh tai nghe "ké" chuyện của thiên hạ. Mà, xen kẽ vào những mẩu chuyện về Sương và Thủy, Mẫn đã có thể hùng hồn "đóng góp" phần "tâm sự" của mình:
- Hôm nay, Thanh Hương của tao...
Những lúc đó, nhìn Chuyên và Nhiệm tròn mắt theo dõi "chuyện tình" của mình, Mẫn cảm thấy cuộc sống trở nên bình đẳng hơn bao giờ hết và anh tự buông mình vào niềm vui mới mẻ đó một cách vô tư.
"Thanh Hương" viết thư cho Mẫn đều đều.
Đúng như kế hoạch, cứ cách khoảng một tuần hoặc mười ngày, một lá thư đầy nũng nịu bay về căn gác trọ.
Bây giờ không chỉ Mẫn mà cả Chuyên và Nhiệm đều nôn nao mong ngóng thư của em "Thanh Hương". Cả hai gặp em Sương và em Thủy hằng ngày, những gì cần nói đã nói... sạch sành sanh, ít khi có chuyện thư qua thư lại lôi thôi. Vì vậy đối với Chuyên và Nhiệm, "hiện tượng thư tình" của Mẫn có một sức hấp dẫn đặc biệt, như thể đó là một món chơi sang mà những chàng Don Juan bình dân như Chuyên và Nhiệm không bao giờ sắm nổi.
Có khi Thu Thảo nổi hứng ngưng viết thư liền tù tì nửa tháng khiến Chuyên và Nhiệm phải thấp thỏm hỏi Mẫn:
- Mày và em Thanh Hương đang giận nhau hả?
- Đâu có.
- Chứ sao kỳ này em lâu viết thư vậy?
- Tao cũng chẳng biết. Có lẽ em đang bận ôn thi kiểm tra học kỳ.
Hôm sau, Mẫn hỏi Thu Thảo. Cô cười:
- Tại em đang nghĩ cách viết sao cho nó khang khác một chút. Hẹn đi chơi hoài, "mỏi chân" quá!
Câu nói đùa của Thu Thảo khiến Mẫn phì cười.
Trong những lá thư gần đây, Thu Thảo không còn viết theo "lá thư mẫu" của Mẫn nữa. Cô yêu cầu Mẫn cho cô được quyền "tự do sáng tác". Cô bảo như thế nó tự nhiên hơn, đồng thời cũng thích thú hơn.
Mẫn đồng ý ngay đề nghị của Thu Thảo. Anh cũng đã bắt đầu chán cái trò "soạn thảo thư tình", một nhiệm vụ nặng nề quá sức anh và những sơ hở tệ hại trong quá trình thực hiện nhiệm vụ quỉ quái đó có thể phản lại anh bất cứ lúc nào.
Vả lại, đọc những lá thư do Thu Thảo sáng tác, Mẫn còn được thưởng thức cái cảm giác tò mò thú vị, chứ như trước đây, anh chẳng hề chờ đợi một điều gì trong những lá thư do chính anh viết ra.
Và những lá thư của Thu Thảo - Thanh Hương luôn luôn khiến Mẫn ngạc nhiên về nội dung trữ tình cũng như giọng điệu êm ái đáng yêu của nó.
Mỗi lần đọc thư Thanh Hương, Nhiệm cứ xuýt xoa luôn miệng:
- Chậc! Con bé của mày viết thư dễ thương ác!
Chuyên thì gật gù, lẩm bẩm:
- Tao không ngờ thằng Mẫn lại "cua" được một em "chiến" như vậy.
Rồi Chuyên ngó Mẫn:
- Hôm nào mày dẫn em về đây chơi đi!
Lời đề nghị bất ngờ của Chuyên khiến Mẫn giật thót. Anh lúng túng:
- Để từ từ...
- Từ từ gì nữa! Mày quen em đã mấy tháng rồi!
Mẫn tìm cách hoãn binh:
- Tao còn phải hỏi ý kiến em đã! Nhiều khi em ngại...
- Có gì đâu mà ngại?
- Ngại chứ! Nhất là cái miệng thằng Nhiệm!
Nghe "đυ.ng" đến mình, Nhiệm vội vàng trấn an Mẫn:
- Tao thề là khi gặp em Thanh Hương, tao sẽ câm như hến.
Mẫn nheo mắt:
- Ai tin mày nổi!
Nhiệm cả quyết:
- Thì mày với thằng Chuyên tin. Tao thề là tao sẽ im thin thít. Nếu cần, mày cứ lấy băng keo dán miệng tao lại.
Chuyên vỗ vai Mẫn:
- Mày đừng lo! Tao còn giữ cuộn băng "tấu hài" của thằng Nhiệm trong tay, nó không dám giở trò gì đâu!
Nhiệm gật đầu lia lịa:
- Đúng rồi! Tao ngu gì "hại" mày để ày "hại" lại tao!
Sự "đầu hàng" hăng hái của Nhiệm khiến Mẫn mím môi lại để khỏi bật cười. Anh chưa kịp nói gì thì Chuyên đã nhắc: