- Ai bảo mày vậy? Mày thua cuộc rồi bây giờ định tìm cách "đại hạ giá" thành công của tao phải không? Nói thật cho tụi mày biết, khi nãy trong rạp hát, tao và em đã hôn nhau mùi mẫn...
Mẫn cười cười:
- Thật không?
Nhiệm "hừ" một tiếng:
- Tao xạo mày làm gì!
Mẫn lại hỏi:
- Mày hôn em mấy cái?
Nhiệm lúng túng:
- Tao không nhớ. Khoảng bảy tám cái gì đó!
Mẫn nheo mắt: - Còn em cho lại mày mấy cái?
Nhiệm ngẩn người ra:
- Cho mấy cái gì?
Mẫn cười hì hì:
- Thì mấy cái tát chứ mấy cái gì!
Nhiệm nhảy chồm chồm:
- Nè, nè, mày đừng có bắt chước thằng Chuyên bôi bác tao nghe chưa!
Mẫn kéo dài giọng:
- Tao nói thật chứ bôi bác gì! Mày chỉ giỏi xạo! Mày mà hôn được em Thủy, tao đi đầu xuống đất liền!
Nhiệm gật đầu:
- Tao có hôn thật. Nhưng chỉ hôn một cái thôi. - Sao khi nãy mày bảo hôn bảy, tám cái?
Nhiệm nuốt nước bọt:
- Khi nãy tao đùa. Tao chỉ hôn có một cái.
Mẫn nhún vai:
- Một cái cũng không có! Đừng xạo!
Thấy Mẫn cương quyết không chịu nhượng bộ, Nhiệm đành xuống nước:
- Thì không hôn. Nhưng mà có... cầm tay...
Chuyên vọt miệng:
- Cầm tay cũng không luôn!
Nhiệm quắc mắt:
- Có. Tao cầm đàng hoàng!
- Xạo.
- Thật. Mày không tin thì thôi!
Chuyên bĩu môi:
- Mày cầm tay mày thì có. Tay trái cầm tay phải chứ gì?
Nhiệm sừng sộ:
- Dẹp mày đi!
Chuyên vẫn bướng bỉnh:
- Dẹp mày thì có!
Đang tức tối, Nhiệm chợt nhớ ra "món nợ" của Chuyên. Mắt anh sáng lên:
- Dẫn tụi tao đi ăn phở đi mày!
Nghe nhắc đến chuyện phở, Chuyên xụi lơ:
- Giờ này khuya rồi mà đi đâu!
- Vậy thì sáng mai!
Chuyên thở dài:
- Ừ, sáng mai.
Mẫn bình luận:
- Nói gì thì nói, bữa nay thằng Nhiệm vẫn "đại thắng", vừa được đi xem phim với em vừa được thằng Chuyên bao ăn phở.
Nghe khen, Nhiệm rung đùi, ba hoa:
- Tao đã nói rồi, trong tình yêu...
Mẫn cắt ngang:
- Thôi, thôi, tao khen mày là đủ rồi. Mày khỏi cần huênh hoang thêm nữa.
Chuyên hắng giọng:
- Tình yêu còn trăm ngàn thứ phức tạp khác nữa chứ đâu phải chỉ đi xem phim...
Nhiệm liếc Chuyên:
- Khıêυ khí©h gì đó mày?
- Khıêυ khí©h gì đâu! Tao chỉ nói vậy thôi!
Nhiệm gật gù:
- Được rồi! Để đó, tao sẽ cho tụi mày coi!
Mẫn ngó Nhiệm:
- Coi cái gì?
- Coi cái gì đến lúc đó sẽ biết!
Chuyên cười khi dể:
- Mày chỉ giỏi tài "hù"!
Nhiệm không thèm trả lời. Anh đi thay áo và bước lại lu nước rửa mặt, phớt lờ lời châm chọc của Chuyên:
- Rửa sơ sơ thôi! Coi chừng trôi hết son môi của em Thủy bây giờ!
Té ra Nhiệm không dọa. Ba ngày sau khi tuyên bố "tao sẽ cho tụi mày coi", Nhiệm cho Chuyên và Mẫn coi liền.
Chuyên và Mẫn đang ngồi học bài trên gác, Nhiệm ở đâu chạy xộc vô, mặt mày hớt hơ hớt hải:
- Chết rồi! Cứu tao, tụi mày ơi!
- Gì vậy? - Chuyên trố mắt - Bị chó cắn hả?
Nhiệm nhăn nhó:
- Mày lúc nào cũng đùa được!
- Tao hỏi thật chứ đùa gì! Nếu không bị chó rượt thì có gì phải hốt hoảng vậy?
Nhiệm móc trong túi áo ra một tờ giấy đặt lên bàn:
- Xem đây nè!
Chuyên và Mẫn lập tức châu đầu lại đọc. Hóa ra đó là thư của em Thủy mới gởi cho Nhiệm.
Thư viết: "Trước nay tôi luôn nghĩ anh là người đàng hoàng vì vậy tôi đã không ngại ngần khi nhận lời đi xem phim với anh. Không ngờ anh lại cả gan bịa đặt những chuyện tày trời về quan hệ giữa anh và tôi. Chỉ vì tình cờ mà tôi nghe được những điều anh bốc phét với bạn anh. Nhưng như vậy cũng đã quá đủ để vĩnh biệt một con người như anh!".
Thư lèo tèo vài dòng nhưng lời lẽ cay đắng và quyết liệt. Nhiệm, cả Mẫn và Chuyên, hoàn toàn bất ngờ trước "biến cố" này.
Mẫn ngó Nhiệm, tặc lưỡi:
- Kiểu này thì nguy to!
Nhiệm ỉu xìu:
- Thật khổ! Mình nói chuyện với nhau trên này, chẳng hiểu sao em lại nghe được!
Chuyên chép miệng:
- Ban ngày ồn ào có thể không nghe, chứ buổi tối thì chắc nghe rõ, nhất là giọng mày lúc nào cũng oang oang.
Mẫn nheo mắt:
- Kệ, có vậy lần sau mày mới bỏ cái tật ba hoa.
Nhiệm chắp hai tay:
- Thôi, thôi, con lạy ông, con biết tội rồi! Cái quan trọng bây giờ không phải là hạch tội con mà là chỉ cho con cách gỡ bí đây nè!
Khi nói câu đó, nét mặt của Nhiệm trông rất khổ sở, khác xa với vẻ lạc quan, lếu láo hàng ngày. Mẫn bật cười:
- Sao hôm trước tụi tao nghe mày hướng dẫn muốn thành công trong tình yêu, phải...
Nhiệm xua tay:
- Chuyện đó cũ rồi, đừng nhắc nữa! Tao đang rối lên đây mà mày cứ cà khịa!
Chuyên nãy giờ im lặng, bỗng hắng giọng hiến kế:
- Theo tao thì mày phải gặp em để thanh minh chuyện này...
Chuyên chưa nói dứt câu, Nhiệm đã lắc đầu:
- Không được đâu!
- Sao không được?
- Không được là không được chứ sao! Vừa thấy mặt tao, em đã lỉnh đi chỗ khác, làm sao nói chuyện được!
Chuyên liền đề nghị:
- Không gặp được thìviết thư.
Nhiệm gật gù:
- Ừ, viết thư thì may ra. Nhưng viết gì bây giờ?
Mẫn vọt miệng:
- Thì trích thơ Nguyễn Bính.
Nhiệm lườm Mẫn:
- Không chơi chọc quê nghen mày!
Chuyên lấy vẻ nghiệm nghị, nói:
- Mày dỏng tay lên mà nghe cho kỹ nè. Mày phải viết thư cho em, nói rằng những điều mày bốc phét đó là "đùa cho vui"...
Nhiệm phản đối:
- Không ổn rồi! Em sẽ bảo thiếu gì chuyện không đùa mà đi đùa lỗ mãng vậy!
Chuyên giải thích:
- Mày đừng lọ Tao đã dự kiến chuyện đó rồi. Trong thư mày sẽ nói rằng lối đùa tếu của mày quả có lỗ mãng thật, mày thề sẽ không bao giờ dại dột ăn nói như vậy nữa, nhưng mày cũng nói thêm sở dĩ mày phát ngôn như vậy cũng chỉ vì mày quá yêu em, mày muốn biến những ước mơ đó thành hiện thực cho lẹ bằng con đường... ba hoa. Thành ra mày quả có lỗi với em thực nhưng xét cho cùng, khuyết điểm đó xuất phát từ động cơ... đúng đắn.
Nhiệm gật gù, mắt sáng rỡ:
- Hay lắm! Tao không ngờ đầu óc chậm chạp của mày đôi lúc cũng sáng suốt gớm!
Chuyên cười hề hề, triết lý:
- Trong tình yêu cũng như trong bàn cờ, kẻ ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc.
Nhiệm nói, giọng dứt khoát:
- Được rồi, tao sẽ viết theo gợi ý của mày.
Mẫn bổ sung ý kiến:
- Theo tao, mày nên gởi kèm cho em cuộn băng nhạc có bài "Take a chance on me". "Hãy cho anh một cơ hội!", nghe bài này, em sẽ xúc động "tha tội" ày liền!
Nhiệm reo lên:
- Lại thêm một sáng kiến độc đáo. Tao sẽ gởi.
Rồi anh chép miệng, khen:
- Ngày hôm nay tao mới vỡ lẽ ra tụi mày là những thằng bạn tốt.
Chuyên hừ mũi:
- Tốt lâu rồi mày!
- Nhưng hôm nay thì cái tốt đó mới hiện ra lồ lộ. Không có tụi mày tham mưu, chắc tao chết quá!
Mẫn đía:
- Mày chết là em Thủy chết theo liền.
Nhiệm gục gặc đầu:
- Cũng có thể lắm!
Sau khi tuyên bố một câu hách xì hằng, Nhiệm đứng dậy đi thay áo rồi vội vã ngồi vào bàn viết. Lật cuốn tập ra, xé tờ giấy một cái "rẹt", Nhiệm bắt đầu hí hoáy lá thư tình đầy màu sắc tự kiểm của mình.