Buổi sáng Lưu Hữu Bân tan làm không về phòng Văn Nham thuê ngay.
Mà là về phòng kí túc xá lấy mấy bộ quần áo tắm rửa của mình và đồ dùng vệ sinh các kiểu.
Lấy xong mới đến phòng Văn Nham thuê.
Lúc đến phòng, Văn Nham đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Thấy Lưu Hữu Bân xách túi to túi nhỏ.
Văn Nham vội vàng tiến lên xách giúp Lưu Hữu Bân: "Anh còn đang nghĩ sao giờ này em chưa về? Anh đang suy xét có nên đến cửa hàng tiện lợi xem có thấy em không."
7 giờ sáng tan làm, giờ này gần 9 giờ, Hữu Bân còn chưa về.
Văn Nham còn tưởng cửa hàng tiện lợi gặp chuyện gì đó, hoặc là Hữu Bân hối hận.
Kết quả đều không phải, thì ra Hữu Bân về kí túc xá lấy đồ của cô ấy.
Lưu Hữu Bân nghĩ mình sẽ về sớm nên không báo cho Văn Nham một tiếng.
Lưu Hữu Bân đi theo Văn Nham vào phòng, sắp xếp đống đồ Văn Nham giúp cô đặt trên giường.
Vừa sắp xếp vừa kể Văn Nham nghe chuyện tối qua Văn Mai đến tìm cô.
Về phần vì sao Văn Mai biết cửa hàng tiện lợi cô làm việc mà đến tìm, Lưu Hữu Bân cảm thấy không quan trọng, cho nên cũng không để ý.
Văn Nham cũng không chú ý điểm này, Văn Nham vừa nghe Văn Mai người đầy mùi rượu đến tìm Hữu Bân liền bắt đầu nhíu mày.
Lại nghe Văn Mai ném cho Lưu Hữu Bân tờ quảng cáo, còn bắt Lưu Hữu Bân đi thi.
Tới đoạn tham gia thi mà đạt Quán quân thì cho Văn Mai tiền thưởng, Văn Nham cau chặt mày.
Muốn tiền tới điên rồi sao? Không biết nhận của ai 100 vạn, không muốn trả cho người ta còn chạy tới tìm Hữu Bân?
Nhưng nghe đến khúc Lưu Hữu Bân giữ Văn Mai nghỉ ngơi ở cửa hàng tiện lợi một đêm, cặp mày nhíu chặt của anh khẽ thả lỏng một chút.
Văn Nham tiến lên ôm lấy Lưu Hữu Bân đang sắp xếp quần áo: "Cảm ơn em."
Cảm ơn em đã không để bà mẹ ma men của anh lưu lạc đầu đường giữa đêm.
Mặc kệ thế nào, Văn Mai vẫn là mẹ anh, điểm này Văn Nham sẽ không chối bỏ.
Mẹ anh có thể không coi anh là con trai, nhưng anh không thể không coi mẹ là mẹ.
Sinh ra anh, nuôi dưỡng anh.. nuôi dưỡng anh thì tạm gạt sang một bên.
Nói việc sinh ra anh đi. Chỉ cần anh là Văn Mai sinh, vậy thì anh không thể phủ nhận Văn Mai là mẹ.
Tuy mẹ mơ hồ nuôi anh đến 10 tuổi.
Từ sau 10 tuổi, anh tự nỗ lực kiếm tiền nuôi bản thân, thậm chí có đôi khi phải nuôi mẹ, nhưng anh không thể phủ nhận sự thật Văn Mai là mẹ anh.
Có lẽ anh nợ mẹ anh, nhưng bạn gái Hữu Bân của anh không hề nợ bà.
Cho nên, Văn Nham nói với Hữu Bân: "Cái cuộc thi mà mẹ anh bắt em tham gia, em muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, không cần để ý mẹ anh."
Dù em đi thi, giành được giải Quán quân thì cũng là tiền thưởng của em, không liên quan gì tới mẹ anh cả.
Cho nên, em không cần quan tâm bà ấy, càng không cần vì anh mà băn khoăn điều gì.
Lưu Hữu Bân gật đầu: "Em biết." Vốn dĩ đã không muốn để ý mẹ anh.
Loại chuyện này Lưu Hữu Bân cũng không cố kỵ Văn Nham, dù sao đây là chuyện lớn đời cô.
Hôm nay Văn Nham còn phải đến Tòa án một chuyến để bàng thính, đây là việc đã xin trước rồi.
Buổi chiều Tòa án mới thẩm vấn, nhưng bởi vì Văn Nham ở xa Tòa án, nên Văn Nham cần xuất phát từ buổi sáng.
Ở với Lưu Hữu Bân một lát, Văn Nham chuẩn bị đi.
Trước khi đi, Văn Nham lại ôm Lưu Hữu Bân lần cuối, nói với Lưu Hữu Bân một tiếng rồi ra cửa.
Sau khi Văn Nham ra ngoài, Lưu Hữu Bân đi tắm, thay áo ngủ, lúc này mới có thời gian ngồi trên giường đọc tờ quảng cáo mẹ Văn Nham ném cho cô.
Lưu Hữu Bân cầm tờ quảng cáo đọc tỉ mỉ.
[Cuộc thi độc miệng], tuyển thủ dự thi sẽ dùng hình thức livestream để tiến hành thid dấu, mục đích so xem ai độc miệng hơn.
Đạt giải Quán quân độc miệng, thi sinh sẽ rinh ngay giải thưởng 100 vạn tiền mặt.
Á quân sẽ đạt được tiền thưởng 50 vạn, Giải Ba sẽ có 10 vạn tiền thưởng.
Tiền thưởng đều được chuyển ngay trong livestream hôm đó.
Thưởng xong sẽ cho bạn mấy nhân viên an ninh đưa bạn đến ngân hàng gửi tiền, hoặc đưa bạn mang tiền về nhà bạn.
Thời gian đăng ký [Cuộc thi độc miệng] là đầu tháng 6, hạn cuối đăng ký là đầu năm sau.
Tháng 3 năm sau, [Cuộc thi độc miệng] sẽ chính thức bắt đầu thi đấu.
Quán quân 100 vạn sao? Nói thật, Lưu Hữu Bân hơi động tâm. Thử hỏi có ai không rung rinh trước 100 vạn không?
Đừng nói 100 vạn, 50 vạn, 10 vạn, Lưu Hữu Bân biết kiềm tiền không dễ cũng thích thú.
Nhưng mà, theo Lưu Hữu Bân thấy, bản chất của cuộc thi này là đắc tội với người thi đấu, [Cuộc thi độc miệng? ] Độc miệng với người khác chẳng phái đắc tội với họ sao?
Còn phải so xem ai đắc tội kinh khủng nhất, tàn nhẫn nhất là giành được thứ hạng cao.
Vậy bạn thử ngẫm lại, đạt thứ hạng cao chẳng phải sẽ bị người mắng chết à?
Lại còn livestream toàn quốc thi đấu? Chỉ sợ đến lúc đó sẽ biến thành tất cả những thí sinh đều bị cộng đồng mạng mắng vốn.
Trước giờ Lưu Hữu Bân không quan tâm lời mắng chửi của người khác, nhưng bảo cô đi mắng chửi người khác, nói thật, chuyện này hơi khó với Lưu Hữu Bân.
Từ nhỏ Lưu Hưu Bân đều tiếp xúc với những người độc miệng, khi trưởng thành, rời xa nơi từng sống khi bé, Lưu Hữu Bân mới không bị người độc miệng hàng ngày nữa.
Giờ đột nhiên bảo cô đi độc miệng người khác, Lưu Hữu Bân nghĩ có lẽ mình không nói được.
Nhưng mà, format thi đấu độc miệng này chắc sẽ có tình huống giả thiết nhỉ?
Sẽ không để thí sinh vô duyên vô cớ sỉ vả người khác, đúng không?
Nếu thế, Lưu Hữu Bân cảm thấy mình có thể thử 1 lần, dù sao.. 100 vạn đấy.
Lưu Hữu Bân cảm thấy cô có thể đăng ký trước.
Nếu đến lúc dự thi, cô thật sự không thể bật ra câu chửi rủa người khác.
Vậy cô có thể nhớ lại cảnh tượng mình bị độc miệng trong quá khứ.
Nếu vẫn không được, thế thì cô sẽ quay lại gặp cái người gọi là bà nội kia, tham khảo cách bà nói chuyện với cô, dạy cho cô một khóa cấp tốc.
Độc miệng sao? Chắc cái này dễ học lắm..