Hôm nay chính là đêm giao thừa.
Văn phòng Luật nơi Văn Nham thực tập đã cho nhân viên nghỉ đông. Ngược lại là bên Lưu Hữu Bân, công việc thu ngân ở siêu thị thì bận rộn hơn ngày thường gấp mấy lần.
Đặc biệt là cả ngày hôm nay, siêu thi đông kín người, hơn nửa đều là tộc đi làm tới hôm nay mới được nghỉ, tới siêu thị sắm hàng Tết.
Cả ngày hôm nay, lượng người đứng xếp hàng ở quầy thu ngân chỗ Lưu Hữu Bân kéo dài đến 8 giờ tối thì mới dần thưa thớt, chỉ còn 2-3 người.
Lưu Hữu Bân tính tiền cho vị khách cuối cùng, cuối cùng cũng gắng chịu tới cuối.
Buổi tối lúc sắp tan làm, Lưu Hữu Bân báo cáo công việc với quản lý của mình xong, nhận được bao lì xì của quản lý.
Còn là người hôm nay tan làm đầu tiên.
Lưu Hữu Bân vui vẻ một tay cầm bao lì xì, một tay cầm nhân làm sủi cảo cô sớm chuẩn bị, tạm biệt các đồng nghiệp, tan làm về nhà.
Nhà? Là nhà cùng thuê với Văn Nham, hai người ở chung không đến 1 tháng, Lưu Hữu Bân lại rất tự nhiên coi nơi này là nhà.
Lưu Hữu Bân nghĩ, chắc do Văn Nham luôn cho cô cảm giác như là một gia đình.
Mỗi ngày tan làm về căn phòng đó, đập vào mắt là ảnh chụp chung của hai người treo ở phòng khách.
Dưới ảnh chụp chung đặt một sô pha nhỏ, trên sô pha là cái gối ôm in hình hai người, trước sô pha bày một bàn tròn bé xinh.
Cách bàn tròn không xa chính là ban công, trên ban công đặt một cái xích đu.
Mỗi lần Lưu Hữu Bân ngồi trên xích đu, đung đưa lên thì từ ban công phòng khách có thể đến ban công phòng ngủ của Văn Nham.
Đung đưa về lại từ phòng ngủ Văn Nham về phòng ngủ của cô.
Phòng của cô rộng hơn Văn Nham một chút, bên trong có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng.
Cách phòng ngủ của cô mấy mét là nơi để dùng bữa, trên chiếc bàn ăn nhỏ nhắn tinh xảo cô mua được Văn Nham trang trí bằng 9 đóa hồng, cách mấy ngày anh lại thay một lần.
Ngay cả máy hút khói dầu trong bến cũng được Văn Nham dán hình cánh hoa hồng.
Đáng tiếc, hiện tại hình dán cánh hoa đã bị dầu mỡ bám vào, chạm nhẹ là rơi.
Nghĩ tới đây, Lưu Hữu Bân lại muốn cười.
Không hiểu Văn Nham nghĩ gì, thế mà lại dán hình cánh hoa lên máy hút khói dầu.
Đang nghĩ tới Văn Nham, Văn Nham liền xuất hiện trước mặt Lưu Hữu Bân.
Văn Nham tới đón Lưu Hữu Bân tan làm. Văn Nham trộn nhân sủi cảo xong hết rồi, thấy thời gian còn sớm, Văn Nham còn lặng lẽ đến nhà Văn Mai xem bà thế nào.
Đứng ngoài cửa, nghe tiếng Văn Mai xem Xuân Vãn cười ha ha trong nhà, Văn Nham xoay người lặng lẽ đi luôn.
Đi thẳng tới siêu thị nơi Lưu Hữu Bân làm việc, đón Lưu Hữu Bân về.
Lưu Hữu Bân nhìn Văn Nham duỗi hai tay, cô bèn một tay đưa đồ cho anh, một tay nhét vào tay khác của Văn Nham.
Mười ngón giao nhau, Lưu Hữu Bân nhẹ nhàng dựa sát Văn Nham, Văn Nham cũng dịch người để Hữu Bân dựa vào.
Đêm giao thừa.
Hai bên đường, cứ cách mấy cây lại treo l*иg đèn đỏ thãm đối xứng nhau, ánh sáng từ l*иg đèn soi chiếu cặp đôi đang nắm chặt tay, dựa vào nhau, chậm rãi đi trên đường, cái bóng của họ bị kéo dài, kéo dài..
Hình ảnh cô gái nhỏ ngày nào bị bà nội đuổi ra khỏi nhà trong đêm giao thừa, không nơi để đi, chỉ có thể co ro dưới gốc cây treo đèn l*иg đỏ thẫm, chờ đợi bà nội bước đến gọi cô về nhà.
Đã không còn nữa.
Hình bóng của cô gái nhỏ năm xưa, nay đã được một bờ vai vững chắc bảo vệ, che chắn, không kẽ hở.