Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phòng Tối Này Hơi Lạ

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiếc boxer màu đỏ thẫm của Đỗ Quan Mân bị Nhiễm Toản ném đi.

Nhiễm Toản không quan tâm đây có phải màu năm tuổi của Đỗ Quan Mân hay không, chỉ quan tâm kiểu dáng qυầи ɭóŧ của đối phương có khiến cậu gục đầu xuống không.

Đỗ Quan Mân nín thở, miệng khô lưỡi khốc nhìn chàng trai trẻ đẹp quỳ gối giữa hai chân mình. Đối phương đang tập trung nghiên cứu với vẻ mặt nghiêm túc, tựa như chim hắn là một vấn đề học thuật nan giải.

Ngón tay thon dài của Nhiễm Toản chậm rãi xoa bóp nang túi đã tích tụ nhiều, tuốt cho hắn vài cái từ trên xuống dưới. Sau khi chỗ đó cương cứng vểnh lên, cậu dùng đầu ngón tay vòng quanh đỉnh chất nhầy trong suốt chảy ra của hắn, khiến cho phần đầu thịt hồng hồng hoàn toàn lộ ra khỏi bao qυყ đầυ.

Lòng bàn tay chàng trai trẻ mềm mại ấm áp, còn cẩn thận nhẹ nhàng hơn so với hắn tự tay làm rất nhiều, mập mờ đυ.ng chạm không chỉ khiến bụng dưới hắn nóng ran, mà trong lòng cũng giống như có một sợi lông vũ lướt qua, ngứa ngáy nhộn nhạo và một chút ngọt ngào.

Hắn đã làm sạch theo lời Nhiễm Toản, nhưng có vẻ đối phương không quá tin tưởng năng lực vệ sinh của hắn, nhất định phải kiểm tra lại cho hắn như vậy.

Loại kiểm tra này đối với hắn đương nhiên càng nhiều càng tốt, không chỉ không chán ghét, ngược lại còn rất hưởng thụ.

Toàn thân Nhiễm Toản thơm ngát, tóc sạch sẽ mềm mại, màu đen thuần túy.

Đỗ Quan Mân nhìn một lúc, khi chóp mũi Nhiễm Toản sắp đυ.ng phải côn th*t đang vểnh lên của hắn, yết hầu giật giật, nhịn không được vươn tay, nhéo gò má trắng nõn của đối phương.

"Làm gì đấy?" Nhiễm Toản chợt nhíu mày, hất tay hắn ra, nói: "Không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi quản giáo vệ sinh."

"..."

Đỗ Quan Mân lúng túng thu tay về.

"Nhiễm Toản" Đỗ Quan Mân nói: "Cậu thật sự thích tôi sao?"

Nhiễm Toản ừ một tiếng cho có lệ, cánh mũi phập phồng, hơi thở phả vào thằng em đang ngày càng cương cứng của hắn.

Thân thể Đỗ Quan Mân co rụt về sau, thở hổn hển, dương v*t sung huyết run rẩy giữa không trung.

"Tạm được." Nhiễm Toản kiểm tra xong, đứng dậy giương mắt nhìn hắn. Vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng, nói: "Đàn anh, há miệng ra."

Đỗ Quan Mân làm theo.

Nhiễm Toản lại gần, ấn hắn lên tường, sau khi xác định tình trạng đánh răng của hắn, mới ngẩng đầu lên, nhắm mắt dán môi lên, dẫn dắt hắn dùng lưỡi chiếm lĩnh lãnh địa của mình.

Cảm giác tốt hơn cậu nghĩ.

dương v*t hắn để trên bụng Nhiễm Toản, dịch nhầy tràn ra làm bẩn áo sơ mi trắng của đối phương. Bàn tay Đỗ Quan Mân từ thắt lưng Nhiễm Toản di chuyển xuống dưới, vụng về đặt lên hai miếng thịt mềm mại, không cưỡng nổi mà xoa vài cái.

"Đỗ Quan Mân..." Nhiễm Toản rít một tiếng, dùng sức nắm lấy điểm yếu của hắn, mở mắt nhìn về phía hắn, nói: "Lát nữa khi anh nhấc tạ lên, tốt nhất nên phát huy sức mạnh lớn như này."
« Chương TrướcChương Tiếp »