Quyển 1 - Chương 2: Bệnh vì yêu

Tiêu Cảnh Văn hít một hơi thật sâu, "Ngươi bệnh thật sự rất nặng".

Ngôn Khê đầu óc có chút mơ màng, quơ quơ tay: "Không có việc gì, ta chỉ cần ngủ một giấc là ổn rồi".

Tiêu Cảnh Văn nhấp đôi môi mỏng có chút khẩn trương, vẫn cố chấp không chịu rời đi.

Ngôn Khê thật sự chịu đựng không nỗi, thân thể mềm oặt nằm liệt trên giường, hai mí mắt đang liều mạng đánh nhau, ngay cả nói chuyện cũng chỉ có thể yếu ớt lên tiếng: "Điện hạ, ta hiện tại rất khó chịu, nếu như vậy, người cứ việc ở lại....." Ta không có biện pháp tiếp đón ngươi.

Lời còn chưa dứt, cậu đã mất đi ý thức, nặng nề nhắm mắt ngủ.

Tiêu Cảnh Văn nghe thấy lời cậu nói, trái tim kịch liệt run rẩy, đôi mắt hơi mở ra ,"Được, ta ở lại chăm sóc ngươi."

Nói xong, không đợi người trên giường từ chối, hắn bay nhanh ra ngoài sau đó lại vội vàng trở về.

Tiêu Cảnh Văn bưng một chậu nước ấm, đốt một cây nến, trong phòng tối sáng lên.

Hắn cuối cùng cũng có thể nhìn lại dung nhan ngày đêm xuất hiện trong giấc mơ .

Ngôn Khê thân là nam tử nhưng có dáng người mảnh khảnh, tướng mạo so với nữ tử còn đẹp hơn, nhưng lại không quá yếu đuối, nhu nhược, ngược lại còn làm cho khí chất của Y thêm phần ôn nhu.

Hiện giờ hai mắt cậu đang nhắm chặt , đôi môi tái nhợt, 3000 sợi tóc đen dài xõa tung trên giường, nhìn qua có một loại cảm giác mỹ nhân bệnh bị khi dễ.

Ánh mắt của Tiêu Cảnh Văn ngây ngốc, có chút bật cười.

Thì ra là đã ngủ rồi.

Tiêu Cảnh Văn cầm lấy chiếc khăn thấm nước, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, thay cậu đắp chăn đàng hoàng, sau lại ngồi ở mép giường lặng lẽ nhìn cậu.

Có chút kí ức nhỏ lướt qua trong lòng.

Kiếp trước, lúc này hắn còn chưa biết tình cảm của mình dành cho Ngôn Khê là gì.

Hắn chỉ biết, ngày đó thấy người này vội vã nhảy xuống hồ, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Y ngoi lên mặt hồ, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, chưa kịp nghĩ gì nhiều nhắn đã lao vào hồ nước rét lạnh, đem người cứu ra.

Cũng sẽ vì ban đêm nghe Y sốt cao mãi chưa dứt liền lén ra cung, trèo tường vào phủ thượng thư, tự mình chăm sóc Y.

Lúc ấy, hắn chỉ cho rằng chính mình chỉ là lo lắng cho bạn tốt mới ra hạ sách này, hiện giờ nghĩ lại, lúc ấy thật ra chính mình đã chìm sâu, không thể nào kìm chế.

Chờ đến khi hắn phải ứng lại tình cảm của chính mình, Ngôn Khê đã cùng Mộ Dung Tinh hạnh phúc, tự định hôn sự không thể nào cứu vãn.

Nghĩ đến đây, trái tim Tiêu Cảnh Văn như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, đau lòng đến không thể thở được.

Hắn che ngực lại, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Tầm mắt hắn dừng lại ở cánh môi Ngôn Khê, chậm rãi cúi người hôn nhẹ lên, trong nháy mắt mọi đau đớn đều được cái chạm này rút đi.

Lông mi Tiêu Cảnh Văn run rẩy, chắc chắn rằng người dưới thân đã rơi vào cơn ngủ say, hắn lại dùng sức hôn lên.

Đúng như suy nghĩ của hắn, nụ hôn này vừa mềm mại vừa ngọt ngào, ấm áp lan đến toàn bộ l*иg ngực.

Hắn đứng dậy, hai cánh môi của người đang ngủ ửng đỏ, căng mọng khiến người khác thèm muốn.

Tiêu Cảnh Văn cong môi cười, có chút thõa mãn.

Bất luận như thế nào, Y đã ở đây rồi.

Lần đầu tiên cũng hôn được rồi.

Trên người Y đã có hơi thở của hắn.

Kiếp này hẳn là lần đầu tiên của Ngôn Khê.

“Đinh! Năng lượng dao động bất thường……Đang kiểm tra đo lường…… Đinh! Kiểm tra cho thấy nam chủ đã trọng sinh, thỉnh ký chủ chú ý!!!”

Nhưng mà, Ngôn Khê đã ngủ say không nghe thấy được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Vật đổi sao dời, trời đã sáng.

Bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, nhiệt độ rất thấp.

Trong lúc ngủ mê, Ngôn Khê quấn chặt chăn bông, đang muốn xoay người lại phát hiện bản thân không thể cử động, chăn ấm như đang bị vật gì đó đè nặng, tay cậu cũng đang bị nắm chặt.

Ngôn Khê mở mắt, liền thấy Tiêu Cảnh Văn đang ghé vào mép giường, tay phải hắn thò vào trong chăn nắm lấy tay mình.

Ngôn Khê có chút ngốc, một lúc lâu sau mới chợt nhớ ra, đêm qua nam chủ lặng lẽ tiến vào phòng cậu, không chịu đi, đuổi không được nên cậu đã mặc kệ mà ngủ mất.

Tầm mắt nhìn thoáng qua thấy bên cạnh Tiêu Cảnh Văn đặt chậu nước cùng chiếc khăn ướt, cậu đột nhiên không biết phải làm sao.

Chẳng trách cậu cảm thấy cả người nhẹ nhõm, đầu óc thanh tỉnh, nam chủ vậy mà lại chăm sóc mình cả một đêm.

Ngôn Khê nhìn thấy quầng thâm mắt trên mặt Tiêu Cảnh Văn, tâm tình phức tạp.

Tiêu Cảnh Văn dường như không quá yên tâm cậu, trong mơ đều ngủ không an ổn, liền chật vật muốn tỉnh lại, hắn bổng nhiên mở mắt lại vừa vặn chạm với một đôi mắt xinh đẹp khác.

“Ngôn Khê, ngươi tỉnh rồi sao?” Tiêu Cảnh Văn vội vàng ngồi thẳng, lại đưa tay sờ sờ trán cậu vẻ mặt không giấu nỗi vui mừng: “Không nóng, đã hạ sốt, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?”

Ngôn Khê nhìn hắn vui sướиɠ rồi lại lộ vẻ khẩn trương, trái tim bỗng nhiên nhảy dựng.

Cánh môi cậu mấp máy, đôi mắt rũ xuống, miễn cưỡng rút tay về, lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của chính mình: “Đã khá hơn nhiều, cảm ơn điện hạ.”

Tiêu Cảnh Văn nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn cong môi cười khẽ, “Vậy là tốt rồi, thời gian không còn sớm, ta phải hồi cung, nhớ rõ phải uống thuốc cho tốt, không được vì thuốc đắng mà ngừng uống, thuốc đắng dã tật.”

“A? Nga nga.” Ngôn Khê mờ mịt lơ đãng mà gật đầu lung tung, nhìn hắn tươi cười, đầu óc có chút chập chờn.

Thịch!

Thình thịch!

Sao tim lại đập nhanh thế này.

Cậu nhớ rất rõ kiếp trước không có đoạn này a, nam chủ cũng không có tới, nhưng hiện tại tên gia hỏa này không chỉ có tới mà còn chăm sóc chính mình một đêm, càng đáng sợ hơn chính là, hắn chỉ mỉm cười mà đã làm cho bản thân mình xuân tâm nhộn nhạo, a phi…..Cười tà mị, xán lạn như thế để làm gì?.

Tiêu Cảnh Văn thấy biểu tình ngơ ngác của cậu, bị manh tới tâm, ý cười trên khóe môi càng đậm lại nhịn không được xoa xoa đầu cậu, “Ngôn Khê, ngoan ngoãn uống thuốc, đây là mệnh lệnh của bổn điện hạ.”

Nói xong, nhanh chóng rút tay về, vận khinh công nhanh chóng rời đi.

Ngôn Khê chớp chớp mắt, có chút ngốc manh, phải đến một lúc sau mới ý thức được nam chủ thế mà lại sờ soạng đầu của mình!!!!

Từ từ, có chỗ nào đó không đúng?!

Nhớ lại một màn khi nam chủ bay đi, cậu hoàn toàn bị choáng váng.

Không đúng, lúc này nam chủ không phải vẫn luôn giấu dốt, làm bộ cái gì cũng không biết sao?

Không phải đến tận một năm sau, vì để cứu cậu khỏi tay bọn ám sát, hắn mới bại lộ võ công cao cường sao?!

Má ơi! Cái quần gì vậy! Thật là lộn xộn.

Chắc hẳn là mình còn chưa tỉnh ngủ, hoặc cách tỉnh lại của mình không đúng!.

Ngôn Khê hai mắt nhắm lại, tiếp tục nằm xuống ngủ.

-------

Khi Tiêu Cảnh Văn vừa trở lại tẩm cung hẻo lánh, lại có vài phần cũ nát của mình, phát hiện ra một tiểu thái giám nôn nóng đi qua đi đại trong sân. Thấy hắn đi tới, tiểu thái giám như trút được gánh nặng vội vàng bước tới: "Điện hạ. Người cuối cùng cũng về rồi, nếu người còn chưa quay lại, nô tài sẽ gặp rắc rối mất."

Tiêu Cảnh Văn hơi nhíu mày: "Có việc gì gấp?"

Tiểu thái giám thở dài: "Nào có cái gọi là việc gấp gì, dù sao cũng chỉ là do Thục phi nương nương muốn gây khó dễ cho điện hạ, bảo điện hạ vào Ngự Hoa Viên nhặt tâm của hoa mai tuyết đang rơi cho nàng pha trà, còn phải đưa trước giờ Mão, người của Thục phi nương nương cũng đang chờ, nhìn dáng vẻ là muốn giám sát điện hạ tự mình hoàn thành."

Cửu hoàng tử điện hạ của bọn họ mệnh thật khổ.

Bởi vì mẫu phi của hắn cùng Thục Phi lớn lên giống nhau, khi Thục phi thất thế, Tô phi được bệ hạ sủng hạnh mang thai, cả hai mẹ con đã bị Thục phi ghi hận cả đời.

Mẫu phi cửu điện hạ liền bị vu oan gϊếŧ chết một vị công chúa, bệ hạ tức giận đem nàng ban chết, cữu điện hạ cũng vì chuyện này mà từ nhỏ không được sủng ái, chịu đựng khinh nhục.

Tiêu Cảnh Văn hơi khép hờ đôi mắt, cười lạnh một tiếng: "Nếu nàng ta thích uống, vậy thì cho nàng ta uống đủ."

Có kí ức kiếp trước, động tác của hắn cũng nên nhanh một chút.

Chỉ cần ngồi lên vị trí đó, hắn sẽ không cần phải làm bộ làm tịch, khắc chế cảm tình của bản thân.

Hắn không để tâm ánh mắt của thiên hạ, nhưng Ngôn Khê sẽ để ý

Chỉ khi có được quyền lực chí cao vô thượng, hắn mới có thể thay đổi, cho phép đoạn tụ quang minh chính đại tồn tại.

Còn có nữ nhân Mộ Dung Tinh kia a, cái gì mà thiên nữ được trời ban.

Ngôn Khê cùng nàng ở bên nhau, còn không phải vì mấy lời nói phi lí ấy hấp dẫn sao?

Chỉ cần ngồi lên cái vị trí kia, thống nhất thiên hạ, đến lúc đó hắn lấy giang sơn làm sính lễ, đưa cho Y, cùng hắn chứng minh, không có thiên nữ Mộ Dung Tinh vẫn có thể có được thiên hạ!.

Đến lúc đó, xem ai còn dám cướp đi Ngôn Khê từ trên người hắn.