Chương 7: Càng không chiếm được càng thèm

Bên kia tựa hồ nghe ra cái gì không thích hợp, giọng nói Tô Dĩnh cứng lại, chần chờ hỏi: “A Dương, anh hiện tại đang làm cái gì?”

“Công tác……” Tần Dương có chút không kiên nhẫn, yết hầu lăn lên lăn xuống, cố gắng cất giọng bình tĩnh, "Cúp máy trước, anh sẽ gọi lại sau.”

Tô Dĩnh hẳn là rất tin tưởng hắn, cũng không truy hỏi cuối tuần còn có công việc gì, vội vàng nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi A Dương, anh mau làm việc đi, đừng lo lắng, em sẽ tự mình bắt xe về. ”

Lâm Lạc rất muốn vỗ tay tán thưởng sự hiểu chuyện của Tô Dĩnh.

Trà xanh là cái gì?

Ôn nhu ngoan ngoãn?

Không, là nghe lời.

Họ đoán được suy nghĩ của một người đàn ông, thuận theo, làm nam nhân cảm thấy cô ta yêu hắn, vô điều kiện vì hắn mà trả giá hết thảy.

Kỳ thật hoàn toàn có thể không cho nữ nhân kia cơ hội diễn, Tần Dương tuy rằng còn cùng Tô Dĩnh nói chuyện điện thoại nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, đáy mắt có du͙© vọиɠ, có tình yêu, còn có chút nói không rõ ràng.

Chính mình chỉ cần lại chủ động ngồi vào lòng hắn, dùng môi âʍ ɦộ ướt nhẹp kẹp lấy côn ŧᏂịŧ mà nhấp, Tần Dương lại sẽ giống hai năm trước ở phòng ở núi Vân Vụ, bóp eo cô, dựa vào bản năng điên cuồng mà cắm vào rút ra, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui tìиɧ ɖu͙©.

Nhưng hôm nay, cô cũng không không muốn cùng Tần Dương làʍ t̠ìиɦ.

Không sai, Tần Dương đối với cô chính là cũ tình khó quên, sau khi chia tay vẫn cố gắng níu kéo chấp nhất, đến mức không tránh khỏi sự nghi ngờ mà trở thành người yêu Tô Dĩnh, nhưng hơn thế nữa, có lẽ chỉ là không cam lòng.

Loại sinh vật như nam nhân, đối với những thứ quá dễ dàng đạt được liền cảm thấy nhanh chán, du͙© vọиɠ một khi được thỏa mãn, nào còn có cái gì lạc thú?

Một khi ham muốn của họ được thỏa mãn thì sẽ không có kɧoáı ©ảʍ trong chuyện ấy. Những điều mà họ từng mơ ước nhưng không thể có được đã trở thành vầng trăng sáng trắng treo cao trên bầu trời.

Tần Dương thiện lương, tính tình mang theo vài phần mềm yếu, khi chia tay, chính cô quyết tuyệt làm tổn thương hắn, nhưng hôm nay khi gặp cô dầm mưa, hắn lại nhịn không được mà mềm lòng.

Một người đàn ông sẽ đối xử với người yêu cũ đã chia tay như vậy, đương nhiên cũng không loại trừ hắn sẽ dùng phương thức tương tự đối với một người phụ nữ khác, huống chi Tô Dĩnh bây giờ là bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, cuộc điện thoại là do cô chủ động nhắc hắn nghe…

Tuy rằng giữa hai người, tình cảm của Tần Dương nên nghiêng về phía cô, cô có thể chắc chắn rằng Tần Dương sẽ trở về bên mình….

Nhưng đối với Tô Dĩnh, trong lòng Tần Dương sẽ tràn ngập áy náy.

Tô Dĩnh, người nên áy náy là cô ta!

Lâm Lạc buông vật khổng lồ của nam nhân xuống, đem âu phục khoác lên đùi hắn, sắc mặt có chút phiền muộn: “Tần Dương, anh hiện tại cũng học được cách nói dối, tuy rằng là vì em mới làm như vậy, nhưng anh đã có bạn gái, về sau chúng ta không cần gặp lại…”

Cô nhanh chóng kéo cửa xe, muốn đi xuống.

Người đàn ông dùng sức túm lấy cô, sau đó từ từ nới lỏng từng ngón tay ra, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ, rối rắm cùng cảm thương, giọng nói so với vừa rồi càng khô khốc hơn: “Lạc Lạc, anh đưa em về, trời mưa, em là một cô gái, anh… Không yên tâm…”

Lâm Lạc trầm mặc gật gật đầu, biết Tần Dương hiện tại đối chính mình tràn ngập ngại ngùng cùng không nỡ, trong lòng có chút chế nhạo. Du͙© vọиɠ chưa bao giờ là vũ khí tốt nhất để điều khiển một người đàn ông, Adam và Eve không thể cưỡng lại việc lén ăn trái cấm trong Vườn Địa Đàng, giây phút rời khỏi Paradise, trong lòng ít nhiều cũng có chút hối hận phải không?

Cô muốn Tần Dương cả thể xác lẫn tinh thần phục mình, trong mắt không còn nữ nhân nào khác, đó mới là trả thù tốt nhất đối với Tô Dĩnh.

Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc, khi xe dừng ở tiểu khu Cẩm Tú Thiên Địa, cô mở cửa xe, không cho nam nhân cơ hội nói chuyện, bước nhanh ra ngoài.

Thang máy đi lên tầng 16, Lâm Lạc bước trên giày cao gót đi đến trước cửa phòng mình, ngón tay ấn mật mã trong lòng thầm đếm, quả nhiên thanh âm mở cửa thang máy phía sau lại vang lên.

Là Tần Dương đuổi theo.

"Lạc Lạc, kẹp tóc của em rơi trên xe..."

Lâm Lạc đem kẹp tóc nhận lấy, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn, rất nhanh đóng cửa lại.

Cô chỉ muốn Tần Dương biết nơi cô ở, cũng không có ý định để hắn vào trong lúc này.

Không chiếm được mới vĩnh viễn thèm muốn.