Chương 4: Mất hồn

Oán hận nhất định là có!

Tô Dĩnh giao bán những vật phẩm kia, lúc trước đều là Tần Dương hao hết tâm tư mua đến dỗ cô vui vẻ.

Lâm Lạc cảm thấy Tô Dĩnh kỳ thật cũng rất đáng thương.

Việc cô ta thích khoe mẽ chỉ xuất phát từ nội tâm thiếu tự tin. Cho dù cô ta tự tung lên mạng xã hội Weibo hay khoe khoang tình yêu với Tần Dương, tất cả đều là để đạt được cảm giác kɧoáı ©ảʍ hư vinh cùng với sự thỏa mãn khi được người khác ngưỡng mộ. Trên thực tế, một người càng thích khoe khoang cái gì, thường có nghĩa là nội tâm của người ta thiếu cái đó. Huống chi Tô Dĩnh coi trọng đồ vật đó nhưng chính cô căn bản là cũng không để trong lòng. Chỉ là, người phụ nữ này vì ghen tuông mù quáng đến mức quên mất cô đã từng cứu mạng cô ta trước đây!

Năm học cấp hai, cô và Tần Dương đi chơi chợ đêm, đang đi qua lối sau cổng phía tây của trường Tây Môn, dưới ánh đèn đường tối tăm nhìn thấy hai người đang giằng co, người đàn ông mặt đáng khinh che miệng cô gái, một bàn tay to xuyên qua váy ngắn, sờ lung tung mông cô gái.

Lâm Lạc liếc mắt một cái nhận ra nữ chính là Tô Dĩnh, một người bạn học chuyên nghành của cô.

“Em nhìn làm gì? Cô ấy đẹp trai như anh sao? Hay người đàn ông đó đẹp trai như anh? Đi thôi!” Phú nhị đại công tử ca vẻ mặt cà lơ phất phơ, rõ ràng không muốn xen vào việc của người khác.

Cô hung hăng nhéo Tần Dương một cái, theo bản năng cảm thấy Tô Dĩnh hẳn là gặp phải phiền toái, người đàn ông kia hơn 40 tuổi, hai người không có khả năng là tình nhân.

Vóc dáng không cao, vóc người nhỏ gầy……

Tần Dương bên cạnh mình là 1m83, vai rộng cánh tay dài, đánh nhau hẳn là sẽ không chịu thiệt chứ?

Cô hạ quyết tâm, ra vẻ kinh ngạc hô: “Tô Dĩnh sao cậu lại ở đây? Gọi cho cậu mà cậu cũng không trả lời, nhanh chóng trở lại trường với tôi, quản lý nói tối nay sẽ kiểm tra ký túc xá! ”

Người đàn ông ôm Tô Dĩnh chặt hơn, tư thế gọng kìm, nghi ngờ nhìn hai người đối diện, lông mày rậm nhướng lên đầy uy hϊếp, "Các người là ai? Các người muốn gì với bạn gái của tôi?”

"Tôi là bạn cùng lớp của Tô Dĩnh”

Lâm Lạc làm bộ vẻ mặt ngây thơ, cười nói: "Tô Dĩnh cậu có bạn trai cũng không nói cho chúng tôi biết, quá không nghĩa khí. Như vậy đi đại ca, bạn trai tôi đang chuẩn bị cùng anh em anh ấy uống rượu, mời nhau không bằng ngẫu nhiên gặp, anh cũng đi cùng đi, tôi cùng Tô Dĩnh về trường điểm danh xong liền tới. ”

Cô quay đầu túm lấy cánh tay Tần Dương làm nũng: “Tần Dương, anh gọi điện thoại cho bọn anh Trịnh, nói có thêm người bạn nữa tới, được không?”

Cô rất khẩn trương, trong lòng vẫn đánh trống, nắm lấy tay Tần Dương, móng tay chìm sâu trong thịt. Cũng may nam nhân kia hồ nghi nhìn bọn họ một cái, buông Tô Dĩnh ra, tự mình rời đi.

"Tôi không phải bạn gái anh ta…" Tô Dĩnh sắc mặt tái nhợt, vẫn khóc, hai chân run rẩy căn bản không đi được.

Cô lại chỉ huy Tần Dương cõng Tô Dĩnh trên lưng, bước nhanh đến trên đường cái mới hoàn toàn yên lòng. Cả đêm, sắc mặt Tần Dương đều rất khó coi.

“Sao anh lại không có chút cảm tình nào vậy?”

"Cũng không phải bạn gái của anh, quản nhiều như vậy làm gì? Ngược lại em, vì một người không liên quan xen vào việc của người khác, có biết nguy hiểm thế nào không?”

"Không phải có anh sao?" Cô nhanh chóng dỗ dành người đàn ông. Hiện tại nhớ lại, Lâm Lạc cảm thấy có chút buồn cười. Không phải ai trên thế giới này cũng đều biết ơn ân nhân của mình. Sau đó, Tô Dĩnh thỉnh thoảng gặp cô ở trường, ánh mắt né tránh. Kỳ thật cũng có thể lý giải, chuyện một cô gái bị da^ʍ ô khẳng định không muốn bị người khác biết đến rồi đàm tiếu, cô cũng biết ý làm bộ không quen. Chỉ là không nghĩ tới, Tô Dĩnh hiện tại thế nhưng là Tần Dương bạn gái, chính mình ngược lại trở thành người bị chế giễu trên Weibo.

Cô quyết định sẽ dạy cho người phụ nữ này một bài học.



"Trời mưa to, lên xe rồi nói sau.” Tần Dương nắm cổ tay Lâm Lạc, kéo cửa xe ghế phụ để cho cô ngồi xuống, lập tức mở ra hệ thống sưởi ấm.

Lâm Lạc chỉnh lại chỗ ngồi cho thoải mái, cởi giày cao gót nũng nịu nói: "Tần Dương. Trước hết đưa em đến hiệu thuốc mua thuốc đi, chân em bị cọ xước da mất rồi, nhìn xem…”

Nam nhân quay đầu, hô hấp không khỏi cứng lại, nước mưa làm ướt sũng váy lụa tơ tằm làm lộ ra dáng người lả lướt hấp dẫn của cô, hai chân trắng như tuyết sáng đến chói mắt, dưới qυầи ɭóŧ màu sáng mỏng như cánh dế, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của hoa huyệt...

Đó là tiêu hồn địa mà hắn từng tiến vào.