Chương 12: Hickey

Bên ngoài trời đang mưa.

Lâm Lạc không ngủ lại nhà Tần Luật mà trở về nhà riêng của cô ở Cẩm Tú thiên Địa.

Người đàn ông đưa cô xuống dưới lầu, khuôn mặt quyến rũ của anh ta tiến đến hôn cô một lần nữa, phàn nàn đầy trìu mến về sự tàn nhẫn của cô, không để cho anh đi theo. Trong lòng Lâm Lạc định vị cho Tần Luật một thân phận mới: nam diễn viên phim AV.

Hàng to xài tốt, sức chịu đựng tốt.

Nhưng kỹ thuật diễn của anh?

Hơi khập khiễng.

Nhưng anh đủ điều kiện làm bạn giường.

Cô bước vào thang máy với bước chân nhẹ nhàng.

Đèn chiếu sáng ở hành lang hôm trước bị hỏng nhưng chủ nhà không đến thay, chỉ để lại một ngọn đèn lẻ loi đứng trơ

trọi, phát ra ánh sáng mờ ảo.

Lâm Lạc đi về phía trước vài bước chậm lại tốc độ, trước cửa nhà mình có một bóng đen đang đứng.

"Lạc Lạc, em đã trở lại." Tần Dương bước nhanh lên, thân mật muốn giúp cô nhận túi xách, "Anh đợi em cả đêm. ”

"Anh đến đây làm gì?"

Kỳ thật cô đã tính toán chính xác là Tần Dương sẽ tới.

Buổi tối Tô Dĩnh up lên trên Weibo một chiếc bánh ngọt hai tầng mang theo Ngự Phù Lâm Logo.

【 Kỷ niệm một năm bên nhau! Chờ đến cuối tuần vì hiện tại chồng vẫn còn làm việc chăm chỉ 】

Người hâm mộ vẫn nhiệt tình như mọi khi:

【Oa, muốn cùng nhau qua đêm, tiểu ca ca thích khẩu vị gì? 】

Một cư dân mạng khác thẳng thắn hơn: [Bạn nên hỏi thích hạt hay là xoắn ốc ]

Tô Dĩnh trả lời hai khuôn mặt tươi cười thẹn thùng cộng thêm năm chữ "Các ngươi thật đáng ghét!” Làm mặc định.

Lâm Lộ có chút buồn cười, một màn không có nam chính xuất hiện nhìn thế nào cũng không hoàn chỉnh, càng giống một màn tự biên tự diễn.

Về phần Tần Dương thích dùng bαo ©αo sυ có mùi vị gì hoặc dùng tư thế nào để thao Tô Dĩnh, cô căn bản không có hứng thú tìm hiểu, chỉ là xác định hôm nay Tần Dương sẽ không đến chỗ Tô Dĩnh.

Hai người kỷ niệm một năm à!

Một năm trước hôm nay, vừa vặn cũng là ngày mình và học trưởng khoa pháp luật xác định quan hệ.

"Lạc Lạc..." Tần Dương còn mặc quần áo ban ngày gặp nhau, áo sơ mi sau khi bị mưa có chút nếp gấp.

"Hôm nay anh đi mấy hiệu thuốc mua miếng dán trong suốt mà em thích, đều hết hàng, anh lại gọi điện thoại hỏi bên Thanh Tiêu còn có, lái xe qua kết quả lại bị tắc đường, chậm trễ mấy tiếng đồng hồ mới trở về..."

Hắn không phân biệt được Lâm Lạc trầm mặc rốt cuộc là tức giận hay là hờ hững, trong lòng có chút bối rối.

Hôm nay ở trên xe, sau khi bị dụ dỗ ma xui quye khiến thế nào lại nhận điện thoại, nghe thanh âm Tô Dĩnh theo bản năng liền muốn cúp máy, nhưng lại không dám, đây có phải là quá cố ý hay không?

Có tật giật mình?

Hắn cũng muốn cho Lạc Lạc biết, hắn đối xử với Tô Dĩnh theo một cách hoàn toàn khác.

"Anh còn đến cửa hàng bánh ngọt bên cạnh trường học mua rượu hoa quế ủ đông lạnh mà trước kia em thích nhất, chủ tiệm nói năm nay vừa mới xuống hoa quế, chính là mua về để thời gian hơi dài, nếu không ngon ngày mai anh lại đi..."

"Không cần..." Lâm Lạc lên tiếng cắt đứt, trong lòng có chút thổn thức.

Trên mặt Tần Dương tuy rằng đã mất đi chút ngây ngô, tâm tư vẫn rất đơn thuần.

Những người đàn ông khác tặng phụ nữ, luôn luôn quyến rũ, chậm rãi dụ hoặc.

Hết lần này tới lần khác hắn hận không thể đem tất cả thứ tốt nhất show ra một lần, giống như một đứa trẻ đã chớp mắt háo hức chờ đợi những lời khen thưởng từ thầy cô và cha mẹ vì đã nỗ lực đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi.

Lâm Lạc mềm lòng một chút, lúc trước lựa chọn Tần Dương còn có một nguyên nhân rất trọng yếu.

Hắn chủ động thẳng thắn nói về gia thế của mình, cũng là lần duy nhất hắn đề cập đến chuyện gia đình.

“... Mẹ tôi không phải là vợ cả của cha tôi, bà ấy... Xuất thân gia đình tôi không thể lựa chọn, mẹ tôi... Tôi không thể bình luận, nhưng tôi không thích hành vi này. ”

Một khắc kia, Lâm Lạc cũng nghĩ đến hôn nhân của ba mẹ mình, cùng với là con cái trong gia đình tái hôn không khỏi khiến cho người ngoài chua xót.

Chính mình như bây giờ, không phải cũng khiến Tần Dương và cô đều trở thành một loại người khiến người khác đàm tiếu sao?

Chỉ cần Tô Dĩnh không động chạm đến mình nữa, cô quyết định buông tha cho nữ nhân kia.

"Tần Dương, hôm nay những lời em nói trong xe đều là thật, sau này đừng gặp nhau nữa, cất đồ đi, đưa cho em không thích hợp đâu”

"Lạc Lạc, có phải em còn đang tức giận hay không, anh sẽ lập tức chia tay với cô ấy…"

"Đó là chuyện của hai người”

Lâm Lạc có chút mệt mỏi, cô đã nói hết những gì cần nói, mấy lần làʍ t̠ìиɦ với Tần Luật đã làm cô hao tổn sức lực rất nhiều, hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Đẩy cửa ra, bật tất cả đèn trong phòng khách, Lâm Lạc cầm ô từ lối vào đưa cho Tần Dương.

“Bên ngoài trời đang mưa.” Cô vén mái tóc dài ra sau tai, nhanh chóng đưa ô cho hắn và phá vỡ sự ngạc nhiên của người đàn ông, "Anh có cần ô không? Em có thể đưa cho anh một chiếc ô coi như để đền bù cho việc anh đã giúp em mua đồ hôm nay."

Dấu hickey màu đỏ thẫm trên chiếc cổ trắng như tuyết của người phụ nữ đặc biệt nổi bật dưới ánh đèn rực rỡ.