Chương 27

Sở Nam vừa vào nhà đã bị ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn làm cho chói hết cả mắt, lại nhìn những người ở trong nhà, hòa thuận vui vẻ, cả nhà sum vầy, khiến trong lòng gã cảm thấy buồn nôn không thôi.

“Ơ kìa, Sở Nam tới đây nào!” Cha mẹ La Tĩnh vừa thấy gã, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn, “Chú thím con vừa nhắc tới con đấy, bảo sao lại chưa tới, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào tháo đã tới rồi.”

Trong phòng mở hệ thống lò sưởi, Sở Nam cởϊ áσ khoác, cười cho có lệ: “Đường hơi đông ạ.”

Tính cả Sở Nam thì ở đây gồm có sáu người, bảo mẫu đã chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn từ lâu, chỉ còn chờ mọi người ngồi vào vị trí nữa thôi.

Sở Mĩ Di dìu bà ngoại đứng dậy, miệng hỏi Sở Nam: “Anh à, sắp nghỉ đông rồi, anh có về nhà không?”

Cha mẹ Sở Nam mất sớm, từ nhỏ đã phải ở cùng gia đình chú. Tuy rằng La Tĩnh và Sở Tuấn Hải đều là hai đại nhân vật có sự nghiệp thành công, ở đây thì không cần phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng dù gì cũng là ăn nhờ ở đậu, tính tình Sở Nam lại phản nghịch, càng lớn lại càng không thân thiết với chú của mình.

“Không về, anh sợ mọi người thấy anh lại thấy phiền.”

Gã vừa nói xong mấy lời này, sắc mặt La Tĩnh và Sở Tuấn Hải đều biến đổi.

Sở Tuấn Hải nói: “Nói chuyện ngu xuẩn gì đấy, ai trong nhà này dám chê con phiền hả!”

Sở Nam cong môi cười cười không nói, giúp La Tĩnh dìu ông ngoại La đứng lên. La Tĩnh dùng tay ôm lưng cha mình, Sở Nam cũng duỗi tay qua, hai tay vô tình chạm vào nhau. La Tĩnh phản ứng khá mạnh, rụt tay về giống như bị điện giật. Sở Nam thấy bà như thế, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Sở Mĩ Di vừa vặn thấy được cảnh đó, ánh mắt chợt lóe rồi nhanh chóng dời đi.

Sở Tuấn Hải không hề nhận ra, để mọi người ngồi xuống rồi gọi bảo mẫu đem bình rượu ngâm rắn qua đây cho ông.

“Nào nào nào, uống thử đi, rượu rắn mới ngâm, ngâm hơn nửa năm, đồ tốt đó!” Ông rót vài chung rượu, mỗi người một ly.

Sở Mĩ Di ghét bỏ vô cùng, không muốn uống: “Ba à, cái này không vệ sinh, uống vào lại sinh chuyện đó.”

Sở Tuấn Hải nhíu mày: “Có thể có chuyện gì hả, ta dùng rượu gạo nồng độ cao để ngâm, còn bỏ thêm nhân sâm, hắc kỷ tử với nhung hươu đấy, bổ khí bổ huyết. Không phải suốt ngày con bảo tay chân bị lạnh à, uống nhiều một chút mới có lợi!”

Sở Nam nhìn chằm chằm chung rượu trước mặt mình, trông có vẻ không giống như muốn uống.

“Hôm nay con lái xe.” Gã từ chối.

Sở Tuấn Hải không từ bỏ: “Gọi người lái hộ là được rồi. Mà nói gì thì nói chỉ là một ly nhỏ thôi mà, chúng ta ăn cơm xong thì nó cũng đã tiêu bớt rồi!”

Ông vô cùng cố chấp, giống như gã không uống thì sẽ không chịu bỏ qua cho gã.

Sở Mĩ Di nhấp một ngụm, ngũ quan thanh tú nhất thời nhăn hết lại: “Cay quá đi! Anh ơi, em nhớ anh bị bệnh bao tử, anh đừng uống nhé.”

Sở Tuấn Hải không vui: “Đây là rượu bổ đấy, có thể trị bệnh bao tử!”

Bà cụ La nói: “Không thì… uống một ít đi? Sở Nam, con chỉ cần nhấp một ít là được rồi, hôm nay là sinh nhật chú con, đừng làm nó mất hứng.”

Trong mắt Sở Nam hiện lên vẻ phiền phức, không cam lòng nâng chung rượu lên: “Được rồi, con uống một ly.”

Mọi người ngồi trên bàn cơm vui vẻ nói chuyện không khác gì một gia đình bình thường. Sở Mĩ Di kể nhiều chuyện thú vị trên trường của mình, bà cụ La cũng kể chuyện mấy người thân thích ở quê.

Sở Nam ngồi ở đó tựa như trở thành một phần trong đó nhưng thực ra gã tự mình hiểu được, gã cùng lắm chỉ là người ngoài mà thôi.

***

“Lúc ăn cơm thì ăn cho đàng hoàng, bỏ điện thoại xuống!” Hàn Chương dùng đầu đũa gõ lên điện thoại Hàn Sơn.

Hàn Sơn chép chép miệng, không dám thách thức anh trai, buông điện thoại xuống. Chỉ có điều trước khi hoàn toàn để điện thoại xuống thì còn nhanh tay nhấn gửi tin nhắn cuối cùng.

Gần trường em có quán đó nấu món mỳ dầu cay* ngon lắm, hôm nào em mời anh đi nhé.

Nhấn vào đây để xem ảnhPhần biệt danh bên trên là ba chữ “Hạ biếи ŧɦái”, khỏi cần nói, chắc chắn là do Hàn Sơn tự mình đổi biệt danh.

“Thằng nhóc kia, có phải lại nói chuyện yêu đương không đấy hả?” Hàn Chương cẩn thận nghiền ngẫm ngôn ngữ cơ thể cũng như vẻ mặt dù nhỏ nhất của cậu nhóc, cuối cùng rút ra kết luận.

Hàn Sơn đang cắn miếng củ cải trắng súyt chút nữa phun ra luôn: “Gì chứ! Anh à, anh đừng có đoán mò, người ta là nam đó nhá. Em có mấy bài tập cần người ta giúp đỡ thôi nhớ. Tụi em trong sạch, là tình bạn trong sáng thuần khiết đó nhé! Với lại cái gì mà “lại” chứ?”

Từ cái hôm cậu nhóc khóc lóc một trận với Hạ Chi Quân ở quán bar, ói ra một bãi nước đắng, không biết có phải là đã giải tỏa được áp lực hay không, ngày hôm sau lúc rời giường lại cảm thấy lòng mình như được thông suốt, tâm tình cũng không còn bị áp lực nữa.

Hạ Chi Quân ngoài mặt thì lạnh lùng lòng dạ sắt đá nhưng thật ra lại là người tốt, chỉ cần không nhớ tới trận CS đợt trước thì vẫn khá ổn…

Hàn Sơn cắn đầu đũa rơi vào trầm tư. Tối đó Hạ Chi Quân đuổi cậu nhóc về trường học, còn lấy điện thoại cậu nhóc add wechat của mình để có chuyện gì thì cậu có thể trực tiếp tìm hắn luôn.

Mới đầu cậu nhóc chẳng muốn liên hệ với đối phương chút nào. Không phải bạn bè, lại không tính là người quen, với cả Hàn Sơn kết bạn cũng nhiều, sao phải liên lạc với hắn làm gì? Nhưng không lâu sau, tin tức về cái chết của từng người trong đám Diệp Tinh truyền tới trường học. Trong lòng Hàn Sơn rất khó chịu, mỗi ngày một tích tụ trong lòng, vô cùng bực bội. Cậu nhóc không tìm được ai để có thể nói ra ưu tư trong lòng mình, cha mẹ không thể rồi, kể với Hàn Chương lại càng không được, nói chuyện với bạn bè thì chưa chắc bọn họ đã có thể hiểu cậu nhóc. Lật danh bạ mấy lần, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Hạ Chi Quân.

Hạ Chi Quân rất kém khoảng an ủi nhưng vẫn làm Hàn Sơn cảm thấy thoải mái.

Từ đó về sau cậu nhóc thường xuyên đem vài chuyện vớ va vớ vẩn kể cho người ta nghe, phần lớn thời gian Hạ Chi Quân không quá để ý đến cậu nhóc. Nhưng nếu là chuyện cần thiết, ví dụ như hỏi về bài tập các loại thì chắc chắn đối phương sẽ trả lời dù có hơi chậm một tí.

Thường xuyên liên lạc nên giữa cậu bạn nhỏ Hàn Sơn và kẻ biếи ŧɦái Hạ Chi Quân đã dần xuất hiện một mối liên hệ rất kì lạ.

“Chuyện học dạo này nặng lắm à?” Lâm Xuân Chu nghe xong thì hỏi cậu nhóc.

“Cuối kì thôi ạ. Nhưng mà em đang cố gắng ôn, cảm giác không khác gì với lần em liều mạng học để thi vào trường cao đẳng á.” Hàn Sơn gắp một miếng cừu bọ cạp lên, cảm thấy dùng đũa bất tiện nên dứt khoát dùng cả hai tay luôn, bị độ nóng làm cho nhe răng trợn mắt nhưng vẫn gặm gặm thưởng thức hương vị.

Hàn Chương thấy Lâm Xuân Chu ăn ít quá, gắp không ít thịt vào vào chén của anh: “Anh ăn nhiều một chút.”

Thật ra Lâm Xuân Chu không thích thịt cừu lắm, không thích mùi vị của nó, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại thấy trong chén đã chất gần nửa chén thịt cừu, đành phải nuốt câu nói vào bụng, nâng chén lên chậm rãi ăn.

Hàn Sơn thấy cảnh này, chịu không được lên tiếng: “Có cần em gọi chị dâu* luôn không?”

* Nguyên văn tác giả để là 嫂子, nghĩa là chị dâu.

Lâm Xuân Chu bị sặc, ho khụ khụ khiến cả mặt đỏ bừng bừng. Hàn Chương vội vàng đưa đồ uống trên bàn cho anh, cũng không ngừng vỗ nhẹ lên lưng anh.

“Anh không cần phải kích động như vậy chứ?” Vẻ mặt Hàn Chương có hơi buồn cười, quay đầu sang nhìn Hàn Sơn thì lại lập tức thay đổi thành vẻ mặt không kiên nhẫn, “Đừng có nói bừa, chưa có gì hết!” Cái tay đang vỗ lưng cho Lâm Xuân Chu lặng lẽ giơ ngón cái lên với Hàn Sơn.

Ai lại chẳng có bộ mặt thứ hai chứ.

Hàn Sơn thầm mắng anh trai mình là tên gian trá, vô cùng thông cảm nhìn anh Lâm của cậu nhóc, cúi đầu tự mình gặm cừu bọ cạp tiếp.

Ba người ăn lẩu xong, Hàn Sơn tự đi bộ về trường, Hàn Chương và Lâm Xuân Chu lái xe rời đi.

Lúc trở về đi ngang qua siêu thị, đột nhiên Lâm Xuân Chu nhớ ra trong nhà đã hết trứng gà mất rồi. Vì vậy hai người lại dừng xe, cùng nhau vào siêu thị.

Lâm Xuân Chu đi thẳng tới quầy thực phẩm tươi sống lựa trứng gà. Hàn Chương lại tự mình đi dạo quanh khu vật dụng hằng ngày. Y cầm hai cái dao cạo râu lên. Lúc đi ngang qua khu đồ chơi tình thú, vốn là đi lướt qua luôn nhưng chả biết y nghĩ cái gì mà lại quay lại rút một hộp Durex siêu mỏng từ trên kệ xuống.

Hai người gặp lại nhau ở quầy thu ngân, Lâm Xuân Chu thấy Hàn Chương ném vài thứ vào trong giỏ mua hàng, cũng không nhìn kỹ lắm mà cứ vậy mà mang đi tính tiền. Chờ tới khi người ta lấy từng thứ từng thứ một ra thì thấy dưới đáy giỏ là một hộp áo mưa, ai nhìn thấy cũng sửng sốt.

Hàn Chương hình như còn cố ý đi tới gần anh giải thích: “Trong nhà chắc là cũng quá hạn hết rồi, tôi… phòng trước thôi mà, anh hiểu chứ ha?”

Ánh mắt y mờ ám, giọng nói trầm thấp, lại còn hỏi Lâm Xuân Chu có hiểu hay không. Lâm Xuân Chu gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, cuối cùng trước cái nhìn quái lạ của thu ngân vội vã thanh toán hàng rồi đi nhanh ra ngoài, cũng không thèm quan tâm tới Hàn Chương gọi lớn ở phía sau.

Hai người một trước một người sau ngồi vào xe, Hàn Chương giống như nghiện rồi, lại trêu anh: “Da mặt anh sao lại mỏng thế, mỏng còn hơn Durex luôn á.”

Lâm Xuân Chu thắt dây an toàn xong, nghe y nói vậy liếc mắt một cái, vẻ mặt cũng coi như bình tĩnh: “Chưa dùng, không biết. Lát nữa lái xe phiền Hàn cảnh quan đừng trêu đùa tôi nữa, tôi sợ sẽ gây ra tai nạn.”

Hàn Chương thỏa mãn dựa vào ghế ngồi, miệng thì đồng ý nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ lát nữa xuống xe, nhất định phải hỏi đối phương trước kia anh dùng nhãn hiệu gì, “trêu chọc” đủ ba lần vừa đẹp.

Hai người chỉ không ngờ rằng, cho dù Hàn Chương có hết lòng tuân thủ hứa hẹn không nói một câu nào trên xe thì Lâm Xuân Chu vẫn lái xe lao vào vành đai xanh.

Mới rời khỏi siêu thị không xa lắm, bọn họ đã gặp đèn đỏ, nằm trong số xe thuộc nhóm đầu.

Còn hơn mười giây nữa, làn xe đối diện đột nhiên sáng lên một tia sáng lóe mắt.

“Ai lại mở đèn pha vậy trời?” Hàn Chương bị chiếu rọi không thể mở mắt ra được, đưa tay lên che lại.

Lâm Xuân Chu cũng thấy chói mắt, đang định nói gì đó, đột nhiên phát hiện ánh sáng đó càng lúc càng gần kèm theo tiếng xe gầm rú. Đúng là đang vọt thẳng tới phía họ.

“Coi chừng!” Hàn Chương cũng cảm nhận được nguy hiểm tới gần, trợn mắt, đồng tử chợt giãn nở dưới tác dụng của adrenaline.

Ngay lúc đó, Lâm Xuân Chu phản ứng rất nhạy bén, giẫm mạnh chân ga cho xe rẽ qua phải. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, khó khăn lắm mới cho cho đầu xe né qua một bên, chỉ có đuôi xe không kịp di chuyển nên bị đâm tới biến dạng, móp hết cả vào trong.

Cửa kính bên phía Lâm Xuân Chu đã hoàn toàn vỡ vụn, vụn thủy tinh bắn lên tới mặt anh, ở đuôi mắt gần lông mi lưu lại một vệt máu, kính mắt cũng bị văng ra.

Cánh tay Hàn Chương theo quán tính đập lên cửa xe, mặc dù đau lắm nhưng may mắn không ảnh hưởng đến xương cốt. Y lấy lại tinh thần lập tức xem thử tình trạng của người bên cạnh, thấy thái dương của Lâm Xuân Chu dính máu, động tác tháo dây an toàn cũng trở nên lúng túng: “Anh sao thế? Có bị thương không?”

Lâm Xuân Chu chà qua chỗ nhoi nhói nơi đuôi mắt, vệt máu tươi dính lên ngón tay anh. Anh nhặt mắt kính bị rơi đeo lên lại, đồng thời hướng sang Hàn Chương nói: “Không sao, bị thương ngoài da thôi.”

Chiếc xe thể thao màu xanh biếc nằm vắt ngang giữa đường, đầu xe đâm thẳng vào dãy ghế sau của xe Taiguan, khói trắng bốc lên, tổn hại nghiêm trọng, túi khí chỗ ghế tài xế tự bung ra.

Vì cửa xe bên phía của Lâm Xuân Chu không mở được nên hai người đi ra khỏi xe từ cửa của bên ghế phó lái.

Hàn Chương giẫm lên vụn thủy tinh, nhìn hai bên làn đường, lại nhìn sang chiếc xe thể theo đã bị hỏng kia, nhíu mày nói: “Tôi đi khai thông giao thông, anh sang xem tình trạng của người lái xe sao rồi. Tôi thấy chiếc xe này hơi quen, hình như là xe của sinh viên trường Đại học B.” Nói xong vừa rút điện thoại ra gọi vừa đi về phía mấy chiếc xe ở đằng sau.

Cửa xe chỗ ghế lái của chiếc xe thể thao bị biến dạng nghiêm trọng, bị xe Taiguan của Lâm Xuân Chu chặn lại, cho dù có mở được cửa thì người cũng không thể ra được. Anh không suy nghĩ nhiều mà vòng qua bên vị trí ghế phó lái, thò bàn tay không vào trong cửa kính xe đã bị vỡ, từ bên trong mở chốt cửa.

Giữa túi khí an toàn và ghế dựa là một thiếu niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm đỏ trông rất thời thượng, bên tai phải bắn rất nhiều khuyên đinh tán. Gã xiêu vẹo ngã lên ghế dựa, đầu gục sang một bên, không thất rõ thương tích, người đã hôn mê rồi.

Lâm Xuân Chu liếc mắt một cái đã nhận ra người này chính là cái cậu thanh niên tóc đỏ lần trước đã gây sự với Hàn Sơn, thật sự kinh ngạc khi cái mối nghiệt duyên này quanh co vòng vèo mấy đường cuối cùng vẫn phải gặp lại, vội vã bước lên kiểm tra thử mạch đập của gã.

Mạch đập yếu ớt, không ổn lắm.

Anh không dám tùy tiện xê dịch người bị thương, sợ sẽ càng gây thêm thương tích cho người ta. Cảm thấy mình không thể làm gì hơn, anh từ trong xe lui ra, nhanh chóng chạy về phía Hàn Chương.

“Sao rồi?” Hàn Chương thấy sắc mặt anh không tốt lắm, cũng đã đoán được.

Máu dính trên thái dương của Lâm Xuân Chu bị gió lạnh thổi khô, tạo thành một vệt máu trông rất chói mắt: “Không biết cậu ấy bị thương thế nào, hô hấp lẫn mạch đập rất yếu, tôi sợ là bị xuất huyết nội cho nên không dám động vào cậu ấy.”

Hàn Chương gật đầu nói: “Tôi gọi 120 với 110* rồi, sẽ có người tới ngay thôi.”

* Bên Trung Quốc thì 120 là đường dây nóng gọi xe cứu thương, 110 là gọi cảnh sát.

May là bình xăng của xe Lâm Xuân Chu nằm bên phải, không sợ rò rỉ, nếu không e rằng còn phải gọi cả phòng cháy chữa cháy nữa.

Cảnh sát giao thông và xe cứu thương tới rất nhanh, tiếng trước tiếng sau đã tới. Người bị thương được bác sĩ đưa đi, cảnh sát phụ trợ chụp ảnh làm bằng chứng, cảnh sát giao thông hỏi quá trình xảy ra tai nạn sau đó hai chiếc xe bị kéo đi. Mọi chuyện diễn ra theo đúng trình tự.

“Vận khí của hai người không tồi đâu, có thể tránh được chiếc xe này, phản ứng nhạy lắm!” Cảnh sát phụ trợ chụp xong mấy tấm ảnh, tấm tắc khen Lâm Xuân Chu, còn giơ ngón cái lên với anh.

Hàn Chương cũng biết Lâm Xuân Chu rất lợi hại nhưng y vẫn không ngờ rằng anh lại lợi hại tới mức, ngay vào thời điểm nguy cấp lại có thể phản ứng rất nhanh đánh tay lái rẽ sang bên phải.

Ngay cả chính y cũng không dám cam đoan mình có thể làm được như thế. Chuyện xảy ra quá nhanh, y không chắc đầu óc mình có thể điều khiển được thân thể hay không.

“Chúng tôi sẽ điều tra dựa trên những bằng chứng đã tìm được, anh có thể nhận xe sau khi được khẳng định đây chỉ là sự cố.” Cảnh sát giao thông nói xong câu đó khép sổ lại, cùng cảnh sát phụ trợ rời đi.

Giữa đêm Hàn Chương khoác áo bành tô đi trên con phố vắng lặng, mũi ửng đỏ vì gió lạnh: “Mới nãy có phải tôi nên lấy thẻ cảnh sát ra để bọn họ cho chúng ta quá gian một đoạn không nhỉ?”

Lâm Xuân Chu cười như không cười liếc mắt nhìn y, nói: “Trễ rồi.”

Sau đó hai người không bắt được xe trống, chỉ có thể chậm rãi đi bộ, định đi tới ngã tư lớn hơn xem có đón được xe không.

Hàn Chương đột nhiên hỏi: “Cái người đợt trước gây gổ với thằng nhãi thỏ con ấy, anh nhớ cậu ta tên là gì không?”

Y từ chỗ Lâm Xuân Chu biết được người ngồi trong xe thể thao là ai.

Lâm Xuân Chu nghĩ nghĩ: “Hình như họ Sở.”

“Hôm trước cậu ta đua xe ở làng Đại học, tôi còn gọi điện thoại cho cha mẹ cậu ta nữa. Thảo nào tôi cảm thấy ảnh chụp đấy lại quen mắt như thế, hóa ra là đã gặp qua một lần. Sớm biết như này thì lúc đó tôi đã nghiêm khắc bắt tạm giam cậu ta mấy hôm thì hôm nay cậu ta đã không chạy xe kiểu này rồi. Suýt chút nữa cái mạng nhỏ của ông đây đã bị chôn vùi trong tay cậu ta rồi.” Hàn Chương hoài nghi có phải đối phương đã uống rượu hay dùng ma túy không đây.

Mái tóc đen nhánh của Lâm Xuân Chu bị gió đêm thổi qua, mấy sợi tóc lay động lại càng làm tôn lên nước da trắng trẻo của anh, cũng để lộ vết máu rất rõ trên thái dương.

Trong lòng Hàn Chương hơi rục rịch, dừng chân.

“Sao thế?” Lâm Xuân Chu cũng nghi hoặc dừng lại theo.

Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, Hàn Chương không để anh kịp phản ứng, vươn tay tháo cái kính trên mặt anh xuống, ngữ khí dịu dàng nói: “Tôi lau mặt giúp anh.” Nói xong thì dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vết máu.

Nơi đó của Lâm Xuân Chu vừa mới bị thương, vốn rất mẫn cảm lại bị ngón tay thô ráp của y chà xát, nhất thời cảm thấy nóng ran, con mắt gần vết thương hơi nhíu lại, vô thức tránh đi.

“Được rồi, ổn rồi đó.” Hàn Chương trả mắt kính lại về chỗ cũ, thấy ổn rồi mới thu tay lại, chiếm tiện nghi cũng phải chiếm thật hợp tình hợp lí.

Lâm Xuân Chu không tóm được lỗi sai của y, rũ mắt đeo lại kính, còn nói với y: “Cảm ơn.”

Hai người tiếp tục di chuyển, đi chưa được mấy bước, Hàn Chương đột nhiên “A” một tiếng, dừng lại.

Lúc này Lâm Xuân Chu cách y hơi xa, hỏi: “Lại sao thế?”

“Đồ mua ở siêu thị để ở dãy ghế sau, chắc đều hư cả rồi.” Y tiếc nuối, “Hộp Durex siêu mỏng đáng thương của tôi, còn chưa được ra trận đã anh dũng hi sinh rồi.”

Lâm Xuân Chu: “…”

Lâm Xuân Chu không thèm quay đầu lại mà đi thẳng luôn.

Lâm Xuân Chu ở nhà hai ngày, chưa chờ được thông báo tới nhận xe thì đã nhận được cuộc gọi của Lương Bình.

Lúc nhận được điện thoại, Lâm Xuân Chu đang ở trong quán cà phê cùng với Hạ Chi Quân.

Câu đầu tiên của Lương Bình chính là: “Người anh em, sao dạo này chỗ nào cũng thấy anh hết vậy?”

Lâm Xuân Chu sửng sốt, làm động tác xin lỗi với Hạ Chi Quân, đứng dậy ra ngoài nói chuyện.

“Đội trưởng Lương? Có chuyện gì à?”

Lương Bình khôi phục giọng điệu đứng đắn: “Lâm tiên sinh, đây là đơn vị Trinh sát Hình sự thuộc khu Thủy Sam ở Giang thị, tôi là người phụ trách quản lý làng Đại học Bạch Ngọc tên là Lương Bình, hiện tại có một vụ án khá đặc biệt cần anh phối hợp điều tra. Ngày mai anh có thể đến đây lấy lời khai được không?”

Lâm Xuân Chu suy nghĩ một chút, hai ngày này anh không có xe, phạm vi hoạt động cũng chỉ quanh quẩn trong tiểu khu, không có việc gì làm thì ở trong nhà chơi với mèo nhỏ rồi nấu cơm, thật sự không biết mình lại có thể liên quan tới vụ án gì được.

“Có tiện nói cho tôi biết, đó là vụ án gì không?”

Lương Bình nhắc anh: “Buổi tối hôm trước vào lúc 8 giờ 46 phút, có phải anh bị tông xe trên đường lớn đúng không?”

Suy nghĩ của Lâm Xuân Chu xoay chuyển, nếu chuyện này kinh động đến Lương Bình, chắc chắn đây không phải là vụ tai nạn giao thông bình thường. Hơn nữa ngày hôm đó lúc được xe cứu thương đưa đi, người lái xe kia đang trong tình trạng hấp hối…

Lâm Xuân Chu thử đoán: “Vụ án này còn có ẩn tình khác đúng không? Đứa nhỏ kia thế nào rồi, bị thương nghiêm trọng không?”

“Không qua khỏi.” Âm thanh Lương Bình có hơi thấp, “Nguyên nhân cái chết không phải do tai nạn giao thông.”

Lâm Xuân Chu nghe vậy mi tâm bắt đầu chau lại, lúc nói chuyện giữa hai cánh môi phả ra một làn khói trắng: “Tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ tới đội hình sự.”

Ngắt điện thoại trở lại vào trong, Lâm Xuân Chu lại ngồi xuống trước mặt Hạ Chi Quân, cầm bản báo cáo trên bàn lên cẩn thận đọc.

“Đây là những gì mà cậu tra được trong mấy năm này?” Anh đọc nhanh như gió, nhanh chóng ghi nhớ hết các thông tin trên giấy rồi lưu vào trong não bộ.

Hạ Chi Quân nâng ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Toàn là hồ sơ tuyệt mật cả, muốn lấy thông tin không mấy dễ dàng. Tư liệu trên bàn chỉ là một phần nhỏ trong vụ án đó mà thôi, có rất nhiều thông tin tôi không có khả năng lấy thêm nữa.”

Hắn đã xem qua nội dung này hàng trăm hàng ngàn lần, Lâm Xuân Chu tùy tiện cầm trên tay một tờ, hắn liếc mắt một cái cũng đã có thể biết được nội dung trên đó là gì.

Hắn chỉ vào tờ giấy mà đối phương đang cầm trên tay: “Lục Tử Nhâm là nhân vật chủ chốt của ngành gỗ ở Giang thị, gia sản hùng hậu, công ty trải rộng khắp cả nước. Ông ta có hai đứa con gái, trong đó có một người tên là Lục Tây Tây, từng học ở Đại học B. Ba năm trước, trong lúc đi ra ngoài ăn cơm đã bị người ta bắt cóc. Lục Tử Nhâm báo cảnh sát ngay nhưng cảnh sát cứu viện thất bại. Lục Tây Tây bị gϊếŧ, Lục Tử Nhâm và cả nhà ông ta chấm dứt việc làm ăn trong nước và chuyển ra nước ngoài sinh sống.” Hắn chậm rãi nói xong, “Nhà bọn họ không còn ai ở trong nước nữa, cũng không có phương thức nào để liên hệ. Chi tiết vụ án năm đó, tôi đã tìm rất nhiều cách để có thể hỏi thăm, từ bảo mẫu, lái xe, viên chức làm cho nhà họ không một ai chịu mở miệng nói gì.”

Lâm Xuân Chu buông tư liệu trong tay, nhìn về phía Hạ Chi Quân: “Cậu nghi nhờ đây chính là nhiệm vụ bí mật mà Lí Đông Thụy đi chấp hành à, giải cứu Lục Tây Tây?”

“Trong số các vụ án cùng xảy ra vào lúc đó, chỉ có vụ án này đầu voi đuôi chuột, vội vàng kết án. Sau khi kết án lại không được tùy tiện đọc tài liệu.” Hạ Chi Quân nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào đối phương, “Tôi dùng rất nhiều cách để có thể lấy được quyền hạn để xem được tài liệu, kết quả không những không được cấp trên trả lời còn bị dùng rất nhiều loại lý do ép rời khỏi Giang thị. Chừng đấy chuyện chẳng lẽ vẫn chưa đủ để hoài nghi nữa sao?”

Lâm Xuân Chu cau mày: “Tại sao chỉ là một vụ bắt cóc nhưng lại tạo thành thương vong lớn như thế?”

Anh hỏi Hạ Chi Quân, cũng là đang tự hỏi mình.

Hồ sơ bị phong tỏa, không dễ gì có thể đọc được tài liệu, chỉ một vài việc đó thôi cũng đủ để ám chỉ đây không phải là một vụ án đơn giản. Rốt cuộc thì nội dung mẫn cảm tới mức nào mới có thể khiến cho cấp trên cẩn thận như thế?

Hạ Chi Quân dựa lưng vào ghế dựa, hai tay vòng tay trước ngực nói: “Tôi còn tra ra được một chuyện.”

Hắn đột nhiên ngừng lại khiến cho Lâm Xuân Chu nổi lên nghi hoặc: “Có liên quan đến tôi?”

Trong mắt Hạ Chi Quân không hiện lên vẻ sửng sốt mà chỉ là nét cười cười, nói: “Cậu nhạy bén tới mức làm người ta phải sợ đó. Cũng có thể xem như là có liên quan tới cậu đấy.” Hắn dần dần thu hồi nụ cười, khuôn mặt tuấn mĩ trong phút chốc trở nên u ám, “Cảnh sát đặc nhiệm năm đó chấp hành nhiệm vụ bí mật đều đã chết, chuyện này cả tôi với cậu đều đã biết. Nhưng vẫn còn một người cảnh sát hình sự vẫn còn sống. Chỉ cần tìm được cậu ta, toàn bộ chân tướng sẽ được phơi bày.”

Khóe mắt phải của Lâm Xuân Chu đột nhiên không thể khống chế được mà run rẩy, đồng thời trong lòng anh có một loại dự cảm rất không tốt.

Anh quá thông minh, quá nhạy bén. Trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên tư duy dần logic lẫn khả năng quan sát cũng trở nên rất nhạy, mặc dù không thể so sánh với chuyên gia nhưng có thể xem như là người giỏi nhất trong những người bình thường.

Câu trước có hơi đáng ngờ còn câu sau có vẻ khá khoa trương, nhưng mà thông qua cách phân tích tỉ mỉ của Hạ Chi Quân, trong lòng anh đã có sẵn một đáp án vô cùng hoang đường.

Vụ án tồi tệ như vậy nhất định sẽ do Trung đoàn Trinh sát Hình sự của Giang thị điều tra. Mà ba năm trước, Hàn Chương cũng được điều từ cục Trung đoàn của thành phố, hơn nữa y còn bị mắc chứng PTSD… Đây chẳng phải căn cứ xác thực nhất chứng minh y chính là người sống sót hay sao?

Ý nghĩ này quá lạ lùng cũng cực kì kịch tính, khiến cho vẻ mặt của anh trong nháy mắt trở nên có hơi vi diệu. Nhưng mà anh không chủ động mở miệng ra nói tiếp, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế dựa, vẻ mặt lãnh đạm, chờ Hạ Chi Quân nói tiếp.

Thậm chí trong lòng anh đối với Hạ Chi Quân có chút phòng bị.

“Cậu không cần nhìn tôi như thế, tôi chỉ nói sự thật với cậu thôi.” Hạ Chi Quân không thèm quan tâm tới biến hóa của anh, không quan tâm tới cái nhìn bài xích của anh, tự mình nói tiếp, “Ba năm trước, ngay sau khi vụ án bắt cóc Lục Tây Tây kết thúc, Hàn Chương tự nguyện được điều từ cục Trung đoàn Trinh sát Hình sự của thành phố về đồn cảnh sát địa phương làm việc. Y mắc chứng PTSD rất nghiêm trọng, ngay cả công việc nơi tiền tuyến cũng không thể đảm nhiệm được nữa. Y đi rồi, cuối cùng lãnh đạo của cục thành phố mới coi trọng sức khỏe tâm lý của các điều tra viên, mời riêng một chuyên gia trị liệu tâm lý ở Đại học A làm cố vấn cho Trung đoàn. Dựa vào thành tích của Hàn Chương ở trường cảnh sát, chuyện tiến vào tổ trọng án dễ như trở bàn tay, tôi có lý do tin tưởng y là người tham gia vào hành động bí mật năm đó, hơn nữa còn là người sống sót cuối cùng. Lâm Xuân Chu, y chính là người mà chúng ta đang tìm…”

“Cậu ấy sẽ không nói.” Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính viền vàng lạnh lùng ngắt lời hắn.

“Vậy thì nghĩ biện pháp, cậu là trinh sát vũ trang ưu tú nhất của Sư đoàn 1 Tây Nam, chẳng lẽ chỉ chút năng lực đó mà cũng không có sao?” Hắn hạ thấp giọng, đôi mắt như giếng cạn, sâu không thấy đáy.

“Đủ rồi!” Lâm Xuân Chu bỗng nhiên đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn, sắc mặt không tốt chút nào.

Nhiều vị khách khác trong quán nghe được động tĩnh đều nhìn về phía hai người, nhìn thấy diện mạo tuấn tú nhã nhặn của Lâm Xuân Chu, lại thấy Hạ Chi Quân mặc tây trang mang giầy da mặt mày vô cảm ngồi yên trên ghế. Hai bên giằng co, tầm mắt đan chặt vào nhau, có vẻ như sẽ không ai chịu nhường ai. Bọn họ không nhịn được đều lẳng lặng nín thở, chờ xem diễn biến tiếp theo.

Hạ Chi Quân hơi ngẩng đầu lên nhìn đối phương, nói: “Mấy lời hôm nay, tất nhiên cậu có thể xem như chưa từng nghe, tôi chỉ gợi ý cho cậu một con đường đi mà thôi. Không bắt buộc cậu phải làm, cho nên không cần phải kích động như vậy.”

Sau khi hắn nói như thế, Lâm Xuân Chu sao có thể xem như chưa nghe qua cái gì chứ.

Hắn đang ám chỉ anh, ám chỉ anh khơi chuyện với Hàn Chương, ám chỉ anh lợi dụng mối quan hệ giữa anh với Hàn Chương để dò hỏi chi tiết của vụ án bắt cóc Lục Tây Tây, ám chỉ anh hãy vì chân tướng mà không từ thủ đoạn!

“Xin lỗi, tôi không phải KGB*, Hạ tiên sinh.” Lâm Xuân Chu từ chối, duy trì sự khách sáo cuối cùng, “Tôi đi trước, nếu như lại có việc gì thì có thể liên lạc với tôi.”

* Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti (KGB), nghĩa đen là “Ủy ban An ninh Quốc gia”, là cơ quan mật vụ ở trong cũng như ngoài nước của Liên Xô. Tiền thân đầu tiên của nó là Cheka (Ủy ban Đặc biệt toàn Nga) sau đó là NKVD (Bộ Dân ủy Nội vụ Liên Xô), rồi đổi tên thành KGB.

KGB hoạt động như là một binh chủng quân đội được điều hành bằng luật và quy định quân đội, tương tự như quân đội Xô Viết hay MVD, một lực lượng bán quân sự trực thuộc bộ quốc phòng. Nhiệm vụ chính của nó là tình báo hải ngoại, phản gián, các hoạt động điều tra, kiểm soát biên giới cho Liên Xô, bảo vệ các lãnh tụ của ủy ban trung ương đảng cộng sản Liên Xô và chính phủ Liên Xô, bảo đảm truyền thông của chính quyền cũng như chống phá chủ nghĩa dân tộc, những bất đồng ý kiến và các hoạt động chống Xô Viết.

Sau khi Liên Xô tan rã, KGB chia ra thành 2 cơ quan, cơ quan an ninh Liên bang và cơ quan tình báo hải ngoại thuộc Liên bang Nga. Cơ quan mật vụ của Belarus vẫn giữ tên là KGB.

Là bạn bè, anh đương nhiên cũng sẽ có ham muốn thăm dò nguyên nhân cái chết thực sự của Lí Đông Thụy. Anh tin Hạ Chi Quân cũng thế. Nhưng Hạ Chi Quân lại quá khác anh, quá tập trung vào chuyện này, cũng hãm quá sâu, quả thực cũng sắp trở thành cố chấp rồi.

Lâm Xuân Chu rời khỏi quán cà phê, tiếp xúc với bầu không khí rét mướt ở bên ngoài, anh thở dài một hơi, một mình đi bộ đến trạm công cộng.

Anh đi rất chậm, bước chân nặng trĩu. Lúc mà có một chiếc xe tải chạy vụt qua bên người anh, anh đột nhiên dừng lại. Anh giống như vừa được khai sáng, cả người cứng lại. Bởi vì anh nghĩ tới một khả năng, mà khả năng này có thể xem như đồng dạng với nghệ thuật bi kịch của Shakespreare.

Nếu Hạ Chi Quân cũng không xem Lí Đông Thụy là bạn bè bình thường thì sao? Nếu… cũng giống như Lí Đông Thụy năm đó, hắn cũng âm thầm thích Lí Đông Thụy thì thế nào?

Anh chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này…

***

Hàn Chương nhận được điện thoại của Lương Bình lúc đang đi tuần tra theo thông lệ, gần Đại học B. Lương Bình nghe vậy bảo y mau chạy nhanh lên để gặp mình ở Đại học B.

“Anh ở Đại học B làm gì đấy?” Hàn Chương ngạc nhiên nói, “Họp phụ huynh à?”

Lương Bình cười mắng: “Còn chẳng biết vợ đang ở chỗ nào, họp phụ huynh cái gì hả? Phá án đấy! Làng Đại học lại có sinh viên chết, cậu không biết à? Tôi nói này, sao gần đây làng Đại học của các cậu cứ gặp chuyện không mãi thế hả, có phải phạm Thái Tuế rồi không?”

Hàn Chương thoáng cái thẳng lưng, lông mày nhíu lại: “Ai chết?”

“Thằng nhóc hôm trước tông vào xe của cái người đang ở trọ nhà cậu ấy, chết trong bệnh viện rồi, không qua khỏi. Đáng lẽ phải xét nghiệm máu của thằng nhóc đấy xem trước khi lái xe có uống rượu bia gì không, cậu thử đoán kết quả xem? Xét nghiệm có cồn, còn xét nghiệm ra thứ khác nữa.”

Hàn Chương cả kinh: “Thằng nhóc kia chết rồi?”

Lương Bình nhịn không được chửi bậy: “Cậu nói đi, người anh em đang ở trọ nhà cậu có phải bị Conan ám hay không thế? Chỉ mới nửa năm mà đã xảy ra rất nhiều vụ án gϊếŧ người rồi!”

“Vụ tông xe tối hôm đó tôi cũng có…”

Lương Bình tạm ngừng: “Trời đυ., tôi còn chưa nói xong.”

Hàn Chương lấy điện thoại di động ra, nhỏ giọng nói Tiểu Trương đang ngồi ở ghế lái bảo chạy tới Đại học B, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại với Lương Bình: “Anh còn chưa nói là xét nghiệm ra cái gì khác đó, chẳng lẽ đã rượu lại còn có ma túy à?”

“Không phải! Là thứ bí ẩn hơn – độc! Không phải là ma túy, mà là thuốc độc.”

“Lại là thuốc độc?” Nghe thế đến cả Hàn Chương cũng hơi kinh hoàng.

“Phản ứng đầu tiên của tôi cũng như cậu đấy. Thật sự rất tà môn, chẳng lẽ vụ án của Đường Tinh Nhi là có người hướng dẫn sao?” Lương Bình nói, “May là bệnh viện cũng rất thận trọng, nhận ra có gì đó không đúng nên báo cảnh sát ngay. Nếu không thì cũng chỉ coi như là bệnh tình đột nhiên trở nặng, rốt cuộc người chết như nào cũng không ai biết.”

Lúc hai người nói chuyện, xe cảnh sát đã dừng lại trước cổng Đại học B. Hàn Chương liếc mắt một cái đã thấy đám Lương Bình đang đứng trước cổng chờ mình.

Y dứt khoát ngắt điện thoái, xuống xe đi về phía cậu.

“Anh nghi ngờ là bị đầu độc?” Y sải vài bước dài là đã đi tới trước mặt Lương Bình, hai người cùng vào trường học.

“Tôi chỉ hi vọng cậu ta ăn nhầm thứ gì đó thôi. Trong vòng ba tháng làng Đại học đã xảy ra 3 vụ án rồi, tôi sợ Bộ Giáo dục không chịu nổi áp lực mà đồng loạt từ chức mất.”

Hai người đi thẳng vào trường thể hiện rõ mục đích đến đây, rất thuận lợi đi vào phòng ngủ của Sở Nam tiến hành điều tra.

“À mà đúng rồi, Giang Bạch Lộ đâu rồi?” Mọi lần Lương Bình phá án đều sẽ mang theo nữ pháp y vừa trẻ tuổi lại giỏi giang này, hôm nay lại không thấy, Hàn Chương thấy không quen.

Lương Bình ở bên kia phân công xong nhiệm vụ, quay đầu về phía y nói: “Bạch Lộ ấy à, đang khám nghiệm tử thi rồi. Nói tới khám nghiệm lại tức, để nói cho cậu nghe, ban đầu người nhà của nạn nhân sống chết không chịu cho khám nghiệm tử thi, cứ đòi cảnh sát phải có lời giải thích rõ ràng cho bọn họ nhưng lại không cho bọn tôi khám nghiệm tử thi. Thật ghét cay ghét đắng cái kiểu người nhà như này.”

Hàn Chương không ngờ tới chuyện này: “Rồi sau đó làm sao mới có thể khám nghiệm?”

“Tôi xin cưỡng chế khám nghiệm, lười theo chân bọn họ nói lời vô nghĩa lắm.” Lương Bình cười lạnh.

Hàn Chương khá có ấn tượng với La Tĩnh, trong trí nhớ của y thì bà là người rất khôn khéo lại rất có đạo lí, hỏi Lương Bình: “Trong đám người nhà có một người phụ nữ tên là La Tĩnh đúng không?” Lương Bình xoa cằm suy nghĩ một lúc lâu, Hàn Chương lại bổ sung thêm một câu, “Là một người rất xinh đẹp.”

“Có! Có có!” Lương Bình vỗ tay một cái, cuối cùng cũng nhớ ra, “Nạn nhân ngoài chú thím thì không còn người thân nào khác. La Tĩnh mà cậu nói tới là thím của cậu ta. Bà ta là người phản đối kịch liệt chuyện khám nghiệm nhất, phản ứng rất dữ. Nếu không phải trong bệnh viện có người tới lui, tôi còn tưởng bọn tôi bị chỉ thẳng mặt mắng giới cảnh sát chúng ta chỉ toàn một đám cặn bã.”

Kiểu người nhà cứ thích cùng cảnh sát gây xung đột tạo hiểu lầm mỗi khi có vấn đề này, Hàn Chương đã từng gặp qua hồi còn làm cảnh sát hình sự ở cục Trung đoàn thành phố rồi. Cũng từng bị chỉ thẳng mặt mắng “lãng phí tiền thuế của dân”, theo thói quen cũng chỉ biết cười trừ.

Hàn Chương nói: “Đêm đó nạn nhân từ bên ngoài trở về hay là đang định rời khỏi làng Đại học, anh đã điều tra được chưa?”

Lương Bình gật gật đầu: “Điều tra được rồi, là từ bên ngoài trở về. Đêm đó là sinh nhật của chú nạn nhân, cậu ta tới nhà chú ăn cơm chiều rồi quay về trường. Lúc sắp tới nơi thì lại xảy ra tai nạn giao thông, chuyện sau đó tôi không nói cậu cũng biết rồi đấy.”

Trong lúc khám nghiệm hiện trường, bên phòng pháp y đã có tin tức, báo cho bên Lương Bình đầu tiên.

Giang Bạch Lộ: “Kiểm tra được là độc gì rồi, là nọc độc rắn, nọc rắn hổ mang.”

“Độc rắn?” Lương Bình không khống chế được âm lượng, làm cho mấy điều tra viên đang có mặt ở hiện trường đều nhìn về phía cậu, Hàn Chương cùng nhìn cậu.

Mà Lương Bình lại quá tập trung, không hề phát giác: “Cậu ta bị rắn cắn?”

“Không phải, trên người cậu ta ngoại trừ xuất huyết dưới da do vụ đâm xe kia ra thì không hề có vết cắn nào cả.” Âm thanh Giang Bạch Lộ rất bình tĩnh, có thể dùng từ không chút gợn sóng để hình dung.

Lương Bình nghe vậy có hơi bối rối: “Thế sao độc lại vào được cơ thể của cậu ta.”

“Chắc là cậu ta ăn nó.”