Lâm Xuân Chu phát hiện tính hướng thật của mình lúc anh còn đang học sơ trung. Cha mẹ đều đã qua đời thế nên nhận thức của anh già dặn hơn so với những người cùng tuổi.
Việc gì cũng tự mình tìm tòi vậy nên anh càng dễ dàng ý thức được mình không giống với những người khác.
Đó là cả một quá trình tự mình nhận thức chứ không phải chỉ trong phút chốc có thể minh bạch được. Chậm rãi lại khúc khuỷu, hơn nữa chỉ có duy nhất một kết cục.
Giống như người tu hành tôi luyện tâm tính, thử thách xem bản thân có thế hòa nhập với thế giới này hay không.
Sau khi đã xác định được tính hướng, anh ôm chặt lấy bí mật này của mình, mỗi bước mỗi con đường phải được lựa chọn thật kĩ càng, mỗi một câu muốn nói ra phải chiêm nghiệm suy ngẫm thật lâu. Bất luận là nam hay nữ, anh cũng không dám quá thân mật, sợ làm tổn thương người ta, cũng sợ làm mình bị thương.
Anh tự trói buộc mình, từng hành động cho tới lời nói phải thật thận trọng, một mình đi trên cây cầu độc mộc, không có đường lui, phía trước lại quá mờ mịt, vô cùng bất lực. Ngay lúc đó Lí Đông Thụy lại xuất hiện.
Tính cách Lí Đông Thụy so với anh hoàn toàn tương phản. Lí Đông Thụy nhiệt tình cởi mở, lạc quan hài hước, là kiểu người mà cả giáo sư và bạn học đều yêu thích. Còn anh vẫn một mình đi trên cây cầu độc mộc ấy, đối với ai cũng thân thiết nhưng thật ra không có chút can hệ gì với người bên ngoài. Lúc hai người bọn họ được phân vào cùng một lớp, như nghe được mùi của đồng loại, tìm được người bạn đồng hành, từ đó trở thành đôi bạn thân thiết không giấu nhau điều gì.
Vào một buổi tối nọ, Lí Đông Thụy từng hỏi Lâm Xuân Chu rốt cuộc thích kiểu người như thế nào, sao lại chẳng bao giờ thấy anh có hành động mờ ám với ai, còn nghi ngờ anh không biết anh có phải thực sự là gay không nữa cơ.
Lúc ấy Lâm Xuân Chu đã nói: “Tao với mày không giống nhau, tao không phải kiểu người sẽ yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên. Tao cần thời gian, từ từ xác định xem người đó có phải là người tao muốn tìm không.”
Cần thời gian là một khái niệm rất qua loa mơ hồ, tóm lại là cần bao lâu, chính anh cũng không biết nữa.
Lí Đông Thụy nghe xong rất coi thường: “Chờ mày xác định xong thì người ta cũng bị người khác cướp mất rồi, thời đại này là phải tận hưởng lạc thú trước mắt chứ!”
Đúng như lời Lí Đông Thụy nói, chuyện đó đã xảy ra mấy lần nhưng anh vẫn không muốn chỉ vì “vui chơi tiêu khiển” mà làm xáo trộn nhịp sống của bản thân. Anh thủy chung tin chắc rằng, người của anh sẽ là của anh, không phải của anh thì cưỡng cầu như thế nào cũng vô dụng.
Lâm Xuân Chu đứng trước khu bán hoa quả trong siêu thị, nhìn chằm chằm quả cam trong tay không nhúc nhích, giống người bị hạ chú ấn.
Bác gái tóc xoăn thấy anh không mua nhưng lại đứng chiếm chỗ, nhướng nhướng mày, lớn giọng nói: “Cậu có mua không đấy? Không mua thì để tôi mua.”
Lâm Xuân Chu giật mình, vội vàng tránh chỗ: “Ngại quá.”
Hàn Chương mua xong thịt cốt lết cho bữa tối thì quay lại tìm anh, vừa vặn thấy cảnh đó, đến gần hỏi anh: “Sao không mua?”
“Tôi đang nghĩ xem nó… có chua không?” Lâm Xuân Chu còn đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện có tính chất oanh tạc trước đó, nhìn y nhưng lại không biết nên đặt tầm nhìn lên chỗ nào nữa.
Bác gái tóc xoăn đi rồi, Hàn Chương cầm một quả cam đưa lên mũi ngửi ngửi, vẫn còn thơm: “Vậy mua hai trái về ăn thử đi, ngon thì mai lại mua.” Nói xong y chọn hai quả cam rồi đem nó đi cân, động tác nhanh nhẹn khiến cho Lâm Xuân Chu không kịp phản ứng.
Hai người mua xong đồ ăn, rời khỏi siêu thị ồn ào náo nhiệt trở về trong xe chật hẹp.
Ban nãy có rất nhiều người cho nên cảm giác không rõ ràng lắm, lúc này chỉ có hai người trong xe, cảm xúc xấu hổ không nói nên lời bất tri bất giác lần thứ hai lan tràn trong không gian nhỏ hẹp này.
Sau khi Hàn Chương đề nghị “thử phát triển”, Lâm Xuân Chu vì quá kinh ngạc mà cạn lời, không biết trả lời y như thế nào. May thay, Hàn Chương là kiểu người muốn hai bên cùng trao đổi, thấy anh lộ vẻ khó xử, y rất phối hợp cho đối phương một nấc thang đi xuống.
“Cũng không phải là bắt anh đồng ý ngay, anh có thể từ tư cân nhắc mà, quan sát một chút, tối nay lại cho tôi câu trả lời thuyết phục là được. Cho dù thế nào, chúng ta vẫn là bạn bè.”
Trong đầu Lâm Xuân Chu rối bời như một mớ bòng bong: “… Quan sát gì cơ?”
“Quan sát xem tôi có phải là một người bạn trai ưu tú mà anh muốn không, bây giờ tôi đang theo đuổi anh đó, anh không nhận ra hả?” Nụ cười của Hàn Chương vừa lưu manh lại vừa phong lưu, giống như con hổ lớn đang lăm le chực chờ ăn thịt chú thỏ trắng nhỏ.
Lâm Xuân Chu lái xe ra khỏi bãi đậu xe của siêu thị, đi ngang qua trạm thu phí. Anh định lấy bóp da ra kiếm tiền lẻ thì Hàn Chương ngồi bên cạnh đã đè tay anh lại, nghiêng người lấy ra tờ tiền năm tệ.
Trạm thu phí vốn cách ghế tài xế một khoảng nhất định, Hàn Chương cố gắng tự mình đưa tiền qua. Cả người đành phải nhào tới trên người Lâm Xuân Chu, đến nỗi mấy sợi tóc còn khẽ gãi nhẹ lên chóp mũi anh.
Lâm Xuân Chu ngửi được mùi dầu gội đầu hương chanh của y, hơi ngứa ngứa muốn nhảy mũi một cái nhưng mà anh lại là người rất quan tâm săn sóc người khác, sợ y cực nhọc, không thèm suy nghĩ gì đã đưa thay ra đỡ.
Bàn tay đó của anh đỡ trước người Hàn Chương, cũng chỉ là tùy tiện đưa tay đỡ thôi, vừa vặn nắm vào phần ngực, nói chính xác là ngay tại cơ ngực.
Ngay lúc Lâm Xuân Chu ý thức được xúc cảm ở nơi lòng bàn tay kia có nghĩa là gì thì không chỉ cả cơ thể đều cứng ngắc mà mặt cũng đã đỏ bừng như muốn bốc hơi luôn.
Động tác này của Hàn Chương vốn đã có tính toán, nhận xong hóa đơn thì ngồi trở lại ghế, còn không quên trêu ghẹo Lâm Xuân Chu mấy câu.
“Lực tay của anh mạnh ghê.” Y sờ sờ phần ngực bên phải của mình.
Lâm Xuân Chu giẫm lên chân ga phóng như bay.
Chạy xe được một nửa đường thì điện thoại của Lâm Xuân Chu kêu lên, anh liếc mắt, của giáo sư Lí.
“Hàn Chương, cậu giúp tôi nghe điện thoại được không? Là chú Lí gọi, nhất định là có chuyện gấp.” Giáo sư Lí không thích làm phiền người khác, dù cho Lâm Xuân Chu tỏ vẻ mình không phiền bao lần đi nữa vẫn không thể thay đổi được nguyên tắc làm việc của giáo sư Lí.
Hàn Chương giúp anh nghe điện thoại: “Alo? Cháu là Hàn Chương. Xuân Chu đang lái xe, không tiện nghe điện thoại. Chú có việc gì thì nói với cháu… Được… Để cháu nói anh ấy sang đó một chuyến nhé? Được được được, chú yên tâm dạy đi, chúng cháu sẽ qua đó! Chú đừng khách sáo, chuyện nên làm mà. Được, chúng cháu sang bên đó sẽ gửi tin nhắn cho chú… Được, gặp lại chú sau ạ.”
Trong lòng Lâm Xuân Chu mơ hồ đoán được một chút nhưng vẫn hỏi y: “Chú Lí nói gì thế?”
Hàn Chương cầm điện thoại để lại chỗ cũ: “Nói đến trại an dưỡng xem một chút, bảo là dì ầm ĩ đòi gặp con trai, không chịu ăn cơm.”
Lâm Xuân Chu thở dài, anh đoán đúng rồi.
Vì chuyện này cho nên hai người đành phải thay đổi tuyến đường, quay đầu xe chạy tới trại an dưỡng, chỗ Trần Lạc Bình đang ở.
Vốn dĩ Lâm Xuân Chu muốn đưa Hàn Chương về nhà trước, dù sao trại dưỡng lão cũng không phải là nơi sướиɠ ích gì. Hàn Chương lại không có quan hệ trực tiếp gì tới Lí gia, bảo y đi cùng thì kì lắm. Nhưng không ngờ, Hàn Chương nghe tới việc sẽ đưa mình về trước thì lập tức từ chối.
“Đừng, tôi đi với anh, ngộ ngỡ cần giúp gì đó tôi còn có thể giúp anh một tay.” Y cười nói, “Đã bảo tôi đang theo đuổi anh, dù thế nào thì anh cũng phải cho tôi cơ hội để thể hiện một chút chứ?”
Lâm Xuân Chu hết cách, đành phải chở y đi theo.
Khi Lí Đông Thụy còn sống, Trần Lạc Bình chính là “người mẹ” trong trí tưởng tượng mà Lâm Xuân Chu vẫn luôn khao khát.
Mặc dù Trần Lạc Bình không quá xinh đẹp nhưng lại có phong thái của một người tri thức thích đọc sách, tóc dài được búi cao, nói năng nhẹ nhàng, lại là người dịu dàng nhiệt tình. Hướng dẫn môn học, xử lý công việc trong gia đình, chuyện gì tới tay bà cũng đều ổn thỏa.
Lâm Xuân Chu cảm nhận được, sự hình thành tính cách của anh trong giai đoạn tuổi dậy thì bị Trần Lạc Bình ảnh hưởng rất nhiều. Bao gồm cả cách đối xử với mọi người cũng có vết tích bắt chước Trần Lạc Bình.
Như lúc làm bài chỉ áp dụng duy nhất một công thức, anh tự mình đúc kết “công thức Trần thị” rồi lại áp dụng chúng vào các mặt trong cuộc sống. Chỉ có những tình huống đột nhiên xuất hiện thì mới để lộ vết tích vụng về mà thôi.
Sau khi Lí Đông Thụy mất, Trần Lạc Bình cũng dần dần chết theo. Lúc bình thường thì vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng năm xưa, nhưng một khi đã nổi điên lên thì chẳng ai ngăn cản được, xa lạ tới mức đáng sợ.
Lâm Xuân Chu mới đi tới cửa phòng bệnh, một cái ly nước nhựa rơi trước mặt anh, nước văng tung tóe, thậm chí có vài giọt còn bắn lên mặt anh.
“Tôi muốn con trai! Tô muốn con trai tôi!! Trả con lại cho tôi! Trả Đông Đông lại cho tôi!”
Hàn Chương không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lâm Xuân Chu đi được một chút đột nhiên ngừng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng gào khóc “tê tâm liệt phế” mà thôi.
Âm thanh thê lương khiến mọi người nghi ngờ liệu có phải tiếp theo thì người gào khóc kia sẽ nôn ra máu luôn hay không.
Lâm Xuân Chu dừng lại trước cửa vài giây rồi lập tức đi vào phòng.
Trần Lạc Bình thấy anh đi tới, khuôn mặt sáng ngời, ngồi trên giường giơ hai tay ra như một đứa trẻ con gọi: “Đông Đông! Đông Đông! Tới gần mẹ này!”
Mái tóc hoa râm của bà rối tung, hai má tái nhợt gầy yếu. Còn chưa kịp thu hồi sự điên cuồng cáu kỉnh, ngay lúc vừa thấy Lâm Xuân Chu, giống như được uống thuốc an thần, cả người yên tĩnh ngồi xuống, giống như lại trở về với hình tượng người mẹ dịu dàng như trong trí nhớ của Lâm Xuân Chu.
Lâm Xuân Chu tiến vào cái ôm của bà, để bà ôm thắt lưng mình.
Trần Lạc Bình gắt gao ôm anh, hai má dán lên phần bụng chỗ thắt lưng.
“Đông Đông à, con tới rồi, mẹ nhớ con lắm!”
Lâm Xuân Chu dịu dàng vỗ lưng bà, vuốt mấy sợi tóc tán loạn trở về vị trí, ôn nhu trấn an nói: “Không phải con tới rồi sao?” Anh hướng mắt nhìn nhân viên y tế ra hiệu, để bọn họ ra ngoài trước.
Nhân viên y tế nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng, Hàn Chương nghiêng người né tránh, chờ bọn họ rời đi hết mới dùng tay đóng cửa lại.
Bầu không khí trong phòng bệnh khiến y có cảm giác bị chèn ép, mùi hương của thuốc sát trùng hòa lẫn với mùi của các loại thuốc tạo thành mùi vị rất buồn nôn.
“Đông Đông, mẹ mơ thấy, mơ thấy con. Con nói, mẹ à, con muốn đi chấp hành nhiệm vụ, sinh nhật của mẹ con không kịp tham gia, chỉ có thể chúc mẹ sinh nhật vui vẻ trong giấc mơ thôi. Mẹ hỏi con muốn đi đâu, con lại không nói cho mẹ biết. Đột nhiên từ trong mắt, miệng, mũi của con chảy rất nhiều máu, mẹ sợ chết khϊếp, muốn giúp con cầm máu. Nhưng mà cơ thể con cứ dần dần bị nhấn xuống lòng đất, mẹ có bới đất như thế nào cũng không thấy con… Con giống như đã hòa tan vào đất rồi…”
Lời nói của Trần Lạc Bình làm Lâm Xuân Chu lo lắng vô cùng, Lí Đông Thụy bị chôn sâu dưới lòng đất, thật sự tìm không thấy được.
“Con ở đây mà, đó chỉ là mơ thôi. Con sẽ không đi đâu cả, người không cần sợ như thế.”
Anh không ngừng trấn an đối phương nhưng Trần Lạc Bình vẫn không thể an tâm được.
Bà luôn cảm thấy giấc mơ này như đang dự báo điều gì đó, mà đó lại là điềm xấu nữa.
“Đông Đông, con đừng làm cảnh sát đặc nhiệm nữa được không? Trước đây, mẹ và ba con muốn con lớn lên sẽ làm thầy giáo, hoặc là bác sĩ, an an ổn ổn sống cả một đời… Không ngờ con lại không nói tiếng nào báo danh trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp còn đi thi cảnh sát đặc nhiệm.” Nước mắt nóng hổi của Trần Lạc Bình xuyên qua lớp vải mỏng, dính lên một mảng da thịt trên bụng Lâm Xuân Chu, “Mỗi lần con đi làm nhiệm vụ, mẹ đều rất lo cho con, cả đêm ngủ không được. Mẹ biết, dù sao thế giới này cũng có những người làm công việc như vậy… Dù sao vẫn sẽ có người như con bảo vệ con cái của người ta, cha mẹ của người ta… Nhưng ai sẽ bảo vệ con trai mẹ đây? Nếu có thể, mẹ rất muốn chết thay con đó, Đông Đông à!”
Bà bị mất phương hướng ngay giáp giới giữa thế giới thực và hư ảo, trí nhớ rối loạn, thần trí mơ hồ. Nỗi đau đớn đó không có chỗ nào giải quyết được, bi thương làm cho con người ta trở nên điên dại.
Nỗi đau quá lớn, mỗi một giây tỉnh táo lại giống như sống dưới địa ngục. Chỉ có điên cuồng mới làm cho con người ta yên tĩnh được một chút.
Hốc mắt Lâm Xuân Chu phiếm hồng, thanh quản hơi run rẩy: “Không phải con vẫn sống tốt sao, chỉ là mơ thôi, không phải sự thật. Không phải sự thật.”
Trần Lạc Bình được vỗ về, tiếng khóc nhỏ dần. Bỗng nhiên bà ngẩng đầu, dùng đôi mắt vẫn còn ngậm nước nhìn Lâm Xuân Chu: “Sao con không gọi ta là mẹ?”
Thực sự là một vấn đề khó có thể trả lời.
Yết hầu của Lâm Xuân Chu chuyển động hai cái, định tập trung nhìn Trần Lạc Bình cố gắng gọi một tiếng xa lạ kia thì Hàn Chương ở bên kia không cẩn thận đá cái ly còn nằm trên mặt đấy. Cái ly nước nhựa màu tím xoay chuyển trên gạch men sứ tạo thành âm thanh rất chói tai.
Trần Lạc Bình cả người run rẩy, từ trước người Lâm Xuân Chu rụt rè lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn về phía Hàn Chương.
“A, dì, chào dì ạ!” Hàn Chương bị một bà lão gần hơn 50 tuổi nhìn chằm chằm, nhưng lại cảm thấy giống như mãnh thú và dòng nước lũ làm cho người ta căng thẳng, trong chốc lát mồ hôi đã ra đầy trong lòng bàn tay.
Trần Lạc Bình đánh giá y một lúc lâu, đột nhiên cực kì hòa nhã nở nụ cười: “Cháu là đồng nghiệp của Đông Đông à?”
Thỉnh thoảng bà trông giống như rất bình thường, kết quả nói chưa tới hai câu đã nói linh tinh; nhiều khi điên điên khùng khùng, nhưng thật ra lại có logic.
“Vâng, cháu là..” Y nhìn mắt của Lâm Xuân Chu, “Đồng nghiệp của Lí Đông Thụy.”
Lâm Xuân Chu nói: “Vâng, cậu ấy là đồng nghiệp của con.”
Trần Lạc Bình vén tóc ra sau tai, oán trách nói: “Con dẫn bạn tới lại không nói cho mẹ một tiếng là thế nào? Mẹ chưa chuẩn bị gì cả. Nhanh, lấy ghế dựa qua cho người ta ngồi, phải rót trà nữa đấy!”
Lâm Xuân Chu vâng lời lấy cái ghế dựa trong góc tường đưa qua rồi lại dùng cái ly duy nhất bị rơi rót một ly nước sôi.
“Mong cậu bỏ qua nhé.” Nhét cái ly vào trong lòng bàn tay Hàn Chương, anh hạ giọng nói nhỏ bên tai y.
Nói vậy thôi nhưng Hàn Chương cảm thấy mình chẳng việc gì phải tha thứ hay không tha thứ. Trần Lạc Bình nói rất nhiều, không cần người khác trả lời vẫn cứ nói. Bà nói vài chuyện lí thú hồi nhỏ của Lí Đông Thụy, lại trách mắng đối phương chỉ biết làm việc, không chịu nghỉ ngơi gì cả.
Lâm Xuân Chu thừa dịp lúc cảm xúc bà đang ổn định, bưng chén thức ăn còn nóng lên, ngồi bên giường từng miếng từng miếng đút bà ăn.
“Hồi còn cao trung, Đông Đông có một người anh em, tên là… tên là…” Trần Lạc Bình vừa ăn vừa nói, đột nhiên quên mất, cố gắng từ trong trí nhớ tìm được cái tên thân thuộc kia. Bà gõ gõ đầu: “Lạ ghê, trí nhớ của ta… Đứa nhỏ kia tên là gì ấy nhỉ? Bộ dạng rất đẹp trai đó.”
Lâm Xuân Chu đút một muỗng đến miệng bà, vẻ mặt thản nhiên nói: “Có phải tên là Lâm Xuân Chu không?”
Trần Lạc Bĩnh vỗ đầu: “Đúng đúng rồi, thuyền nhỏ giữa gió xuân, tên này nghe rất hay, vậy mà ta lại quên mất.” Bà xúc động nói, “Đứa nhỏ đó rất đáng thương, còn nhỏ đã mất cha mẹ…”
Tay Lâm Xuân Chu run lên, muỗng canh đổ lên chăn Trần Lạc Bình.
Anh sửng sốt, qua hai giây mới nhớ tới việc phải đi lấy khăn giấy, không rõ đồ đạc để ở đâu để đứng dậy đi lấy.
“Để tôi để tôi!” Hàn Chương thấy thế vội vàng đứng dậy rút tờ giấy khăn giúp anh lau sạch sẽ, may chỉ là nước luộc thịt, không khó lau chút nào.
Trần Lạc Bình cười trêu nói: “Con nhìn con đi, từ nhỏ được nuông chiều như thiếu gia rồi, không dễ gì được con chăm một lần, mới đó đã sơ suất rồi.” Nói xong bà từ trong tay Lâm Xuân Chu lấy đồ ăn, “Mẹ tự ăn, con đi nghỉ một lát đi!”
Trần Lạc Bình dùng cơm xong, lại được y tá cho uống thuốc, không rõ từ bao giờ đã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Bà không chống đỡ nổi nữa, gắt gao nắm lấy tay Lâm Xuân Chu, còn muốn nói chuyện với anh.
“Nói cũng lạ, mẹ cứ cảm thấy sau khi mẹ ngủ dậy, con sẽ không còn…”
Lâm Xuân Chu vỗ nhẹ mu bàn tay bà: “Sẽ không, ngủ đi, con vẫn ở đây.”
Thuốc phát huy tác dụng, Trần Lạc Bình từ từ khép mắt lại. Sau khi bà ngủ, Lâm Xuân Chu nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay bà, ra hiệu với Hàn Chương, hai người nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng bệnh.
Ở trong phòng bệnh, trước mặt Trần Lạc Bình, Hàn Chương không mấy dễ chịu, cả người lúc nào cũng căng như dây cung.
Lúc rời đi, tuy không thực sự quá thoải mái, nhưng tốt xấu gì thì dây cũng bớt căng hơn, tính cũng trầm lại.
“Cậu ổn chứ?”
Hàn Chương dựa vào tường khép hờ mắt muốn thả lỏng tinh thần, đột nhiên sau ót có một bàn tay ấm áp khô ráo dán lên, làm người ta yên lòng tới mức lạ lùng, làm cho cái đầu vốn đang đau âm ỉ của y lập tức được thư giãn không ít.
Y mở mắt ra, nhìn về phía Lâm Xuân Chu: “Sốt à?”
Lâm Xuân Chu thử so nhiệt độ xong rồi rút tay lại ngay: “Bình thường, không sốt. Nhưng mà sắc mặt cậu khó coi quá đấy, mấy hôm nay ngủ không ngon giấc à?”
“Tôi không ngủ được.”
Lâm Xuân Chu nhíu mày nói: “Cứ như vậy thì sức khỏe sẽ tụt dốc đấy.” Quả nhiên anh đã đoán đúng chuyện Hàn Chương ngủ không được.
“Tôi biết mà, vậy nên đã quyết định đi trị liệu tâm lí đó. Hồi chiều tôi bảo đang ở Đại học A là vì chuyện này đấy.” Hàn Chương hưởng thụ quá trình cùng Lâm Xuân Chu nói chuyện, chỉ cần một câu nói đơn giản đối phương đã có thể hiểu được ý mà y muốn biểu đạt, vừa thoải mái vừa dễ chịu, cũng khiến người ta trầm mê, “Tất nhiên, nếu anh quá lo lắng cho tôi thì cũng có thể cùng tôi làm một vài vận động đi, nghe nói vận động có thể hỗ trợ cho giấc ngủ đó nha.”
Có thể là vì quá hưởng thụ, y chưa nói được hai câu đứng đắn đã giở trò lưu manh.
Lâm Xuân Chu nghe hiểu, nhưng không muốn nói theo hướng đó: “Được, vận động rất tốt. Tôi có thể cùng cậu chạy bộ vào ban đêm.”
Hàn Chương nở nụ cười: “Quyết định vậy nhé.”
Sau khi hết tiết dạy giáo sư Lí vội chạy ngay tới đây, nghe nói Trần Lạc Bình ăn cơm xong đã ngủ rồi, ông vỗ vỗ ngực ngừng thở dốc nói: “Không sao là được rồi, không sao là được rồi!”
Ông lặng lẽ mở cửa nhìn dáng vẻ ngủ ngon giấc của Trần Lạc Bình, qua mấy phút đã ra khỏi phòng.
“Hai đứa đi đi, ở đây có chú được rồi.”
Lâm Xuân Chu đề nghị nói: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, chú về cùng tụi cháu đi, không biết bao giờ dì mới tỉnh lại mà.”
Trần Lạc Bình vừa mới phát bệnh xong thì sẽ yên tĩnh một thời gian. Trong khoảng thời gian này bà sẽ đặc biệt ngoan ngoãn, hoàn toàn có thể tự lo cho mình.
“Không được”, giáo sư Lí lắc lắc đầu cười, trong mắt chỉ toàn vẻ nuông chiều vợ, “Chú sợ bà ấy tỉnh lại không thấy ai sẽ không vui, bà ấy thấy chú, sẽ vui vẻ một tí.”
Lâm Xuân Chu không thể thuyết phục, chỉ có thể cùng Hàn Chương rời đi trước.
Bọn họ đi lên trước, giáo sư Lí vẫn còn đang nắm tay Hàn Chương đong đưa mãi: “Cảm ơn cháu, Tiểu Hàn. Sau này tới Đại học A thì nhớ tìm chú Lí, chú sẽ mời cháu đi ăn đồ ngon!” Lúc ông nói chuyện có hơi cười híp mắt, vừa thân thiết vừa đáng yêu.
Cảm giác áy náy không hề được đoán trước thổi quét qua tâm hồn Hàn Chương, vừa hổ thẹn lại áy náy. Cảm xúc đấy càng lúc càng lớn dần làm cho y không cách nào có thể tiếp tục đối mặt với giáo sư Lí, cũng rất lúng túng nếu phải đối mặt với ông.
Y vẫn còn sống nhưng con trai của họ lại chết rồi…
Mãi cho tới khi lên xe, tinh thần Hàn Chương vẫn đang rơi vào tình trạng hỗn loạn. Lâm Xuân Chu còn tưởng y quá mệt mỏi nên đã điều chỉnh cho lưng ghế ngã ra sau một chút để cho y ngủ một lát, định xíu nữa gọi y dậy sau.
Hàn Chương nằm dựa vào lưng ghế, khoác áo khoác, hai mắt khép hờ: “Tôi cảm thấy không ổn… giống như “hội chứng người sống sót” lại đang xuất hiện trong tôi ấy.”
Hội chứng người sống sót (survivor syndrome), còn được gọi là cảm giác tội lỗi của người sống sót, là một biểu hiện điển hình của PTSD, người sống sót sau các vụ tai nạn thảm khốc, chiến tranh, bệnh truyền nhiễm thường sẽ xuất hiện hội chứng này.
Chỉ có mình được sống, đó cũng chính là cơn ác mộng mãi không thể tiêu tan đối với họ.
Lâm Xuân Chu liếc mắt nhìn Hàn Chương, trong đầu nhớ lại một chút kiến thức về lĩnh vực này mà mình đã học qua.
Không thể để cho người sống sót cứ chìm đắm trong việc suy nghĩ tất cả đều là lỗi của họ. Bọn họ cũng là người bị nạn, chứ không phải là người tạo ra nỗi bất hạnh. Chỉ có gia tăng niềm tin của họ, để cho bọn họ hiểu được điểm này thì mới có thể cải thiện bệnh tình.
“Vì sao cậu thấy ái náy? Mọi chuyện không phải do cậu làm sai, tôi còn rất vui khi cậu là người còn sống đấy. Cậu còn sống, tôi mới có thể gặp được cậu…”
Hàn Chương đánh gãy lời anh: “Nếu giữa tôi và Lí Đông Thụy chỉ có thể chọn một người, anh hi vọng ai còn sống?”
Lâm Xuân Chu như bị thứ gì đó chặn lại nơi yết hầu, trái tim giống như gặp phải vấn đề mà kịch liệt co rút. Cái này là cố tình gây sự đó, trước không nói tới chuyện nó có ăn nhập với nhau hay không nhưng giữa một người còn sống sờ sờ, một người đã mất rồi, anh chọn kiểu gì? Mà nói gì thì nói, vốn dĩ hai người không phải bị thương trong cùng một sự kiện, Hàn Chương kéo Lí Đông Thụy vào, chỉ làm cho anh khó xử mà thôi.
“Cậu cứ mãi tự đổ lỗi cho chính mình, cũng muốn làm cho tôi cảm thấy áy náy. Hàn Chương, chuyện cậu gặp phải, không phải là lỗi của bất kì ai hết, không phải lỗi của cậu, cũng phải lỗi của tôi. Nên người phải hổ thẹn với việc tạo ra chuyện này, tôi khẳng định cậu không phải là người đó.”
Hàn Chương nghĩ rất lâu nhưng không thể biểu đạt được, ngay lúc Lâm Xuân Chu còn tưởng y có phải ngủ rồi hay không, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới giọng khàn khàn của y: “Xin lỗi…”
Y vẫn không có đủ dũng khí, cũng chưa chuẩn bị thật tốt để có thể nói tất cả mọi chuyện.
Lâm Xuân Chu vững vàng lái xe, từ trong thâm tâm nói rõ: “Cậu không cần phải cảm thấy có lỗi, vốn cậu chẳng có lỗi gì cả.”