Giáo sư Lí nhiệt tình hiếu khách, hào phóng đặt phòng lớn chiêu đãi mọi người ở một quán ăn cao cấp năm sao của trường.
“Mọi người ăn đi, không cần khách sáo.” Ông quan tâm tới bọn Hàn Chương rồi lại gắp cho Lâm Xuân Chu đang ngồi bên cạnh một đũa cà chua xào trứng, “Đồ ăn ở trường này ngon lắm đây, cháu ăn đi.”
Nếu Hàn Sơn có ở đây, nhất định sẽ phản bác lời tâng bốc này của giáo sư Lí mất thôi.
Căn tin của Đại học A nổi danh là nơi chuyên làm ra ẩm thực hắc ám* của làng Đại học, rau dưa không bao giờ rửa, mặn hay nhạt phải xem tâm tình của đầu bếp. Động một tí lại bắt đầu trộn lẫn các loại rau củ lại với nhau để sáng tạo nên món mới, hằng năm vẫn bị khiếu nại nhưng bọn họ từ chối không nghe và thay đổi.
* Đây là cách gọi những món ăn độc lạ và vị ở mức độ trung bình, hoặc là những món ăn hàng rong không hợp vệ sinh. Cụm từ này bắt nguồn từ bộ truyện tranh Nhật Bản “Tiểu đầu bếp cung đình”.
Xã hội này có rất nhiều quy luật kì lạ, chỉ cần trên bàn ăn có trưởng bối, đề tài sẽ chỉ xoay quanh các vấn đề về cuộc sống tình cảm cá nhân.
“Tiểu Hàn này, cháu kết hôn chưa?”
Hàn Chương đang lùa cơm trong chén bị giáo sư Lí hỏi một câu suýt chút nữa bị sặc: “Dạ chưa…”
Giáo sư Lí thay y sốt ruột: “Sao lại chưa kết hôn? Mấy người trẻ tuổi các cậu chỉ lo sự nghiệp, không chịu lo chuyện đại sự, sau này kiểu gì cũng hối hận cho mà xem. Cậu rất giống Lâm Xuân Chu, cực kì kén chọn.”
Hàn Chương liếc mắt nhìn về phía Lâm Xuân Chu, xem ra giáo sư Lí không biết tính hướng của anh.
“Cháu bận việc quá, thật sự không có thời gian nói chuyện yêu đương. Làm gì có người phụ nữ nào vui lòng với việc cả ngày không gặp người yêu chứ, đúng không Cố tiểu thư?” Hàn Chương lấy bóng da* đá cho Cố Ưu.
* Ý bảo anh Chương đẩy vấn đề sang cho chị Ưu để mình thoát ý.
Cố Ưu vững vàng tiếp được, hơn nữa chỉ bằng một câu đã kết thúc đề tài: “Hàn cảnh quan hỏi sai người rồi, tôi là kiểu phụ nữ không cần người yêu đâu.”
Giáo sư Lí đang muốn mai mối Lâm Xuân Chu với Cố Ưu. Sau đó lại gặp Hàn Chương, lại cảm thấy Hàn Chương không tồi chút nào, nếu so ra thì y là kiểu người hoàn toàn đối lập với Lâm Xuân Chu. Cố Ưu nếu không vừa ý Lâm Xuân Chu thì có lẽ là do đã coi trọng Hàn Chương mất rồi. Không ngờ thật ra Cố Ưu chẳng những không vừa mắt người nào mà còn không thèm cho người ta một cái liếc mắt nữa ấy chứ.
Giáo sư Lí rất thất vọng, Lâm Xuân Chu và Hàn Chương không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trò chuyện được một lúc lâu, giáo sư Lí biết được Lâm Xuân Chu thuê phòng ở chỗ Hàn Chương, ngoại trừ quan hệ bạn bè hai người còn có quan hệ chủ nhà và khách trọ nữa. Giống như cha già đang giao phó “đứa con gái ngốc nghếch” không hiểu chuyện nhà mình, ông thâm tình chăm chú nhìn “thằng con rể” Hàn Chương, nhiều lần nhấn mạnh y nhất định phải chiếu cố cho đứa con gái ngốc nhà mình. Hai người phải giúp đỡ lẫn nhau, sống cho tốt.
Lại không yên tâm mà dặn dò Lâm Xuân Chu: “Tiểu Hàn làm việc vất vả, cháu có thể giúp gì cho cậu ấy thì phải làm, có biết không?”
Lâm Xuân Chu nhớ lại đống hỗn độn trong phòng Hàn Chương, khó khăn gật đầu một cái.
Các đề tài sau đó cũng chỉ là mấy chuyện vụn vặt và thoải mái hơn nhiều, mọi người ăn xong bữa cơm này cũng coi như vui vẻ. Lúc tạm biệt giáo sư Lí vỗ bả vai Hàn Chương, bảo y sau này nếu có thời gian thì cùng Lâm Xuân Chu tới nhà ông làm khách, rõ ràng là rất yêu thích cách đối nhân xử thế của Hàn Chương.
Buổi chiều Lâm Xuân Chu phải đi làm, bọn Hàn Chương cũng phải làm việc, bọn họ chào nhau rồi tự rời đi.
Buổi chiều Hàn Chương và Tiểu Trương trở về đồn cảnh sát, mới tới cửa lớn đã nghe được mùi rượu gay mũi.
“Mùi gì đây?” Hàn Chương mặc dù thích thuốc lá nhưng lại không thích rượu, “Ai uống rượu vậy hở?”
Mã Hiểu Hiểu thấy bọn họ đã về, đi tới chỗ Hàn Chương báo cáo tình hình.
“Anh Hàn, không có ai uống rượu cả. Là một con quỷ rượu bị dẫn về đồn, quá trưa đã uống say khướt, mùi kinh khủng thực sự!” Mã Hiểu Hiểu nói xong còn cau mũi.
“Phạm lỗi gì?” Hàn Chương đi tới bàn làm việc của mình ngồi xuống, lấy ra một kẹp văn kiện sau đó bắt đầu cho quạt chạy.
“Uống say đập bể cây ATM, sau đó gục trên mặt đất nằm bất động. Máy truyền báo động tới thì tụi em ra bắt người, đem hắn mang về đây. Hắn vẫn còn trong phòng thẩm vấn, tới giờ còn chưa tỉnh rượu luôn!”
Vì y bật quạt, Mã Hiểu Hiểu không chịu nổi cái mùi vị kinh khủng này nữa, đi mở cửa sổ ra, không khí trong lành bên ngoài di chuyển vào phòng.
Hàn Chương hỏi: “Trong phòng thẩm vấn có ai?”
Mã Hiểu Hiểu vỗ vỗ tay, ngồi về lại vị trí: “Có lão Triệu.”
“Anh đi xem.”
Hàn Chương đi tới phòng thẩm vấn, vừa thấy người đàn ông say khướt kia, là gương mặt rất quen thuộc.
Lão Triệu bị sự nhàm chán sắp làm cho buồn ngủ luôn rồi. Vừa thấy Hàn Chương đến, chỉnh lại thắt lưng, oán giận với y: “Hai tiếng rồi vẫn chưa tỉnh lại, dùng nước cũng không ích gì. Trên người không có giấy tờ hay di động gì cả, trong người cũng chẳng có giấy tờ liên hệ luôn.”
Hàn Chương nói: “Không cần chờ hắn tỉnh, cháu biết hắn là ai.”
Lão Triệu rất kinh ngạc: “Cháu biết á?”
Những người hay say rượu trong một thời gian dài, bất luận là sắc mặt hay mùi cơ thể đều sẽ khác với người bình thường. Thậm chí cả tính cách cũng bị cồn thao túng trở nên không thể tự động kiềm chế bản thân, đầu óc cũng đần độn hẳn.
Mặt người đàn ông ngồi ở trên ghế thẩm vấn có màu đỏ tía, miệng hơi mở ra giữ lại nước miếng sắp chảy ra, đứng cách hai mét vẫn có thể ngửi được mùi rượu dày đặc trên người hắn, còn có khai như mùi nướ© ŧıểυ nữa.
Vừa nghĩ tới có thể trên người hắn có nướ© ŧıểυ, Hàn Chương đã cảm thấy ghê tởm vô cùng, mặt mày càng nhăn hơn: “Người này là Tưởng Quốc Bang, ông chủ của một quán nướng ở phố mỹ thực. Trước đây hắn đánh vợ ở trên đường, bị cháu túm cổ đưa vào đồn cảnh sát. Lần này lại là đập phá cây ATM, chẳng lẽ lần sau sẽ là cướp ngân hàng hả trời?”
Lão Triệu là kiểu ông chồng sợ vợ, vừa nghe đánh vợ, đầu đã lắc như cái trống bỏi.
“Tên nhóc này, không tốt không tốt rồi, sao lại có thể đánh vợ chứ? Nhất định phải giam mấy ngày mới được!”
Sau khi biết tên thì cũng dễ dàng liên hệ người nhà hơn nhiều.
Hơn năm giờ chiều, Chu Mẫn vội vàng chạy tới đồn cảnh sát của làng Đại học, phía sau còn có một cậu nhóc học sinh lưng mang cặp sách đi theo, chắc là vừa đón đứa nhỏ tan học.
Chu Mẫn vừa lo lắng lại vừa bất lực, đứng tại cửa xoay trong đại sảnh nhìn qua một vòng, trông thấy nữ cảnh sát duy nhất Mã Hiểu Hiểu đã vội vàng nhào tới giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.
“Cô cảnh sát, tôi là vợ của Tưởng Quốc Bang. Cảnh sát gọi cho tôi nói anh ấy bị các cô bắt, anh ấy… Làm thế nào thì anh ấy mới được thả?”
Cánh tay Mã Hiểu Hiểu bị đối phương nắm chặt, giống như bị sắt thép ghìm lại khó có thể giãy ra, hơi kinh hãi.
“Trước tiên cô phải bình tĩnh đã, không thể nói thả là thả ngay được.” Cô nhu hòa trấn an người phụ nữ để cho cô ta chịu ngồi xuống nói chuyện, “Trong điện thoại chắc là cảnh sát cũng nói với cô rõ ràng rồi đúng không. Chồng cô uống say đập hỏng máy ATM, nghi ngờ là tìm cớ gây sự và hủy hoại tài sản công cộng nên phải chịu xử phạt hình sự. Sau đó còn phải bồi thường để sửa chữa và bảo quản máy ATM. Cô nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Chu Mẫn nghe vậy lập tức hốc mắt đỏ bừng, nháy mắt đã rơi lệ.
“Oan gia quá mà, sao lại gặp rắc rối như vậy chứ!”
Mã Hiểu Hiểu thấy cô ta chưa nói được hai câu đã khóc cũng cảm thấy đau đầu, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tiểu Trương để cho cậu mang khăn tay qua đây.
Tiểu Trương đưa toàn bộ bịch khăn giấy cho cô.
“Cô đừng khóc nữa, con cô còn đang ở đây đó!” Mã Hiểu Hiểu rút khăn giấy ra nhét vào trong tay cô ta.
Chu Mẫn nhớ ra con mình cũng ở đây, vội vàng ngừng khóc, lại miễn cưỡng nở nụ cười, xoay đầu nói đứa con nhỏ: “Tiểu Huân, con tìm một chỗ nào đó ngồi đi nhé. Mẹ phải nói chuyện với cảnh sát, xong sẽ dẫn con về nhà.”
Tưởng Huân cái gì cũng không nói, ngừng suy nghĩ mà gật gật đầu, yên lặng rời đi.
Dáng người của đứa bé vừa gầy vừa nhỏ, so với những đứa trẻ cùng tuổi có phần thấp bé hơn, cùng với dáng người cường tráng của Tưởng Quốc Bang chẳng có chút dính dáng gì cả. Không biết đây có phải đây là nguyên nhân khiến cho đứa trẻ trông có vẻ u sầu hay không, trên người luôn lộ vẻ cô độc rất khác so với những đứa trẻ cùng lứa.
Lão Triệu là một vị cảnh sát già rất thích trẻ con, thấy tên nhóc đáng thương một mình ngồi một chỗ, lại muốn đi qua trêu nó một chút.
“Cậu bạn nhỏ, cháu mấy tuổi?”
Giống như người gỗ không thèm nhúc nhích, lúc này Tưởng Huân mới chậm rãi ngẩng đầu: “12 tuổi.”
Đôi mắt của nó bị mái tóc dài che khuất, như người vô hồn.
Lão Triệu hơi đau lòng, đứa nhỏ phải trưởng thành trong một gia đình bạo lực so với những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình bình thường có thể nhìn thấy rõ được sự khác biệt về dáng vẻ.
Hoàn cảnh gia đình vặn vẹo, không chỉ kiềm nén bản chất của trẻ còn mà còn hủy hoại cả tuổi thơ ấu của nó.
“Cháu tên gì?”
“Tưởng Huân.”
“Biết bác là ai không?”
“Cảnh sát.” Tưởng Huân nói xong lại cúi thấp đầu xuống.
Lão Triệu thở dài, vì để dời đi lực chú ý của đứa nhỏ nên cố tình lấy gậy cảnh sát được cài trên lưng ra cho nó xem.
“Tưởng Huân, cháu xem này, biết cái này là gì không?”
Tưởng Huân dè dặt đưa tay sờ, lão Triệu còn cố tình hù dọa nó: “Coi chừng có điện đó!”
Nhưng đứa trẻ không hề rút tay về ngay, ngón tay vuốt ve cây gậy cảnh sát, ngẩng đầu để lộ gượng mặt vô cảm nhìn lão Triệu nói: “Bác gạt cháu, cái này làm gì có điện đâu.”
Lão Triệu cười mỉa đứng lên, không ngờ mình vậy mà lại bị một đứa nhóc học tiểu học vạch trần.
“Cháu muốn thấy cái có thể xuất ra điện không?”
Đôi mắt đen tuyền bị mái tóc dài phủ kín của Tưởng Huân chợt lóe sáng, lão Triệu vô tình nhìn thoáng qua lại vô cớ hoảng sợ.
“Muốn.” Đứa trẻ gật đầu.
Lão Triệu nói cũng đã nói rồi, chắc chắn không thể nuốt lời được. Bảo nó chờ ở đó còn mình đứng dậy đi về hướng văn phòng.
Hàn Chương đang viết báo cáo về vụ việc bắt mèo vừa rồi, hận không thể lấy đầu đập xuống đất, lại gặp lão Triệu đi vào góc tường lấy cảnh dụng bằng thép* rồi lại định đi ra ngoài. Y ngạc nhiên vô cùng, đang ngẫm nghĩ xem có phải trước cửa đồn có phải đang bị người ta gây sự hay không.
Nhấn vào đây để xem ảnh“Sao thế?”
Lão Triệu gãi gãi đầu nói: “Cho trẻ con xem ấy mà, chỉ xem thôi, không cho nó chạm vào đâu.”
Hàn Chương nhíu mày: “Chuyện này… Không ổn lắm ha?”
Lão Triệu ngừng bước chân, cẩn thận nghĩ lại thì thấy quả thật không ổn lắm, vì thế trả nó lại chỗ cũ.
“Ầy, quên đi. Tôi chỉ muốn trêu nó một chút thôi. Đứa nhỏ đấy trông đáng thương lắm, ngồi ở đại sảnh không buồn hé răng luôn. Tôi thấy không thoải mái.”
“Đứa nhỏ của ai thế?”
“Thì của tên say rượu chứ ai nữa!” Lão Triệu nói, “Vợ hắn tới, Tiểu Mã đang giải thích tình huống với cô ta đấy.”
Hàn Chương nhớ rõ đứa trẻ đấy, mẹ nó ra quán, nó ngồi tại quầy một mình im lặng làm bài, vừa vâng lời lại hiểu chuyện.
Ngẫm lại để đứa nhỏ ngồi ở đại sảnh thì cũng tội cho nó, Hàn Chương sờ sờ cằm, nhìn lão Triệu nói: “Chú có thể dắt nó vào được mà, cho nó xem một chút.”
Lão Triệu không nghĩ tới y sẽ gật đầu đồng ý, nét mặt trở nên rạng rỡ, liên tục nói ba từ “được” rồi nhanh chóng ra ngoài.
Không quá lâu, lão Triệu đã dắt Tưởng Huân đi vào, vừa vào tới cửa đã chỉ vào cảnh dụng bằng thép nằm trong góc tường giới thiệu cho nó: “Thấy không, đây là cảnh dụng bằng thép có thể co duỗi được đó. Không cần phải tới gần phạm nhân cũng có thể làm cho đối phương bị điện giật, vừa thuận tiện lại dùng rất tốt.”
Tưởng Huân tò mò đáng giá trang bị mình chưa từng thấy qua, còn định giơ tay sờ.
Hàn Chương sợ nó tự làm mình bị thương, trước khi nó chạm vào thì đã cầm lấy.
“Biểu diễn cho cháu xem một chút nè.” Y giơ cảnh dụng lên, dùng tay vung gậy theo đường bán nguyệt rồi nhắm ngay lão Triệu, sau đó nhắm đầu gậy về phía trước, khóa lão Triệu ở bên trong.
“Như thế đối phương sẽ khó tới gần chú được, sau đó…” Y cho Tưởng Huân nhìn thấy cái nút trên tay cầm, “Ấn cái này, dòng điện mạnh sẽ được phóng ra, đối phương gục ngay.”
Không biết có phải Tưởng Huân bị dẫn dắt làm cho hứng thú hay không mà đã nói nhiều hơn: “Vì sao lại không dùng dùi cui điện?”
“Cháu biết cả dùi cui điện cơ à?” Hàn Chương thả lão Triệu ra, đem cảnh dụng trả lại nguyên dạng rồi để lại, “Những thứ đó đã bị sàng lọc cả rồi. Hiện tại bọn chú chỉ dùng gậy cảnh sát thôi, dùi cui điện không còn phù hợp với cảnh sát nữa.”
“Vậy có được dùng súng không? Gặp phạm nhân có được nổ súng không ạ?”
Hàn Chương lão Triệu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.
Lão Triệu nói: “Cháu tưởng như phim truyền hình cứ gặp người thì nổ súng hả? Tùy tiện như vậy được sao? Cháu chỉ cần bắn một phát súng thôi thì phải viết báo cáo đó.”
Tưởng Huân dần dần thả lỏng tính khí, một người hỏi một người trả lời. Cuối cùng Chu Mẫn tới dẫn nó rời đi, nó vẫn lưu luyến không thôi vẫy tay tạm biệt lão Triệu và Hàn Chương.
Đứa nhỏ đi rồi, lão Triệu lại thở dài, sụt sịt nói: “Đáng thương cho đứa nhỏ có thằng cha khốn nạn quá.”
Tưởng Quốc Bang bị tạm giam vài ngày ở trại, Chu Mẫn mang tiền bồi thường máy ATM đến nộp rồi kí biên bản để bảo lãnh người chờ xét xử.
Trong lúc này, Hàn Chương lại lao đầu vào làm việc quên cả bản thân, viết báo cáo nhiều tới nỗi phải hoài nghi nhân sinh. Mỗi ngày về tới nhà ngã đầu lên gối liền ngủ luôn, thế nên quên luôn chuyện Lâm Xuân Chu chuyển tới.
Sau khi Lâm Xuân Chu quyết định chuyển tới, Hàn Chương đã nhanh chóng đưa hợp đồng thuê phòng cho anh, đồng thời đưa luôn chìa khóa phòng cho đối phương.
Cho nên vào một buổi tối của một ngày nào đó, y tăng ca tới mười hai giờ đêm. Lúc mới đến cửa lớn thì đột nhiên phát hiện trong nhà mình xuất hiện một ngọn đèn khả nghi, phản ứng đầu tiên của y chính là nghĩ trong nhà có một tên trộm không có mắt nhìn dám động thủ trên đầu thái tuế!
Y thả nhẹ động tác mở khóa bảo vệ, nghe ngóng động tĩnh trong nhà một lát nhưng lại không nghe được gì cả.
Kệ đi, nhảy vào đánh trước rồi nói sau!
Y vung chân đá một cước vào cánh cửa rồi vọt vào, sau khi nhìn thấy được tình hình trong nhà thì bước chân dừng lại, vẻ mặt từ “Mẹ kiếp!” thành “Trời đựu?”
Lâm Xuân Chu đang lau chùi bàn trà, cái bàn mà bị Hàn Chương chà đạp suýt chút nữa không nhận ra được nó được làm từ gỗ gì luôn, nghe được động tĩnh nên quay đầu lại nhìn.
“Cậu về rồi à.”
Hàn Chương khó tin trừng mắt nhìn căn phòng khách của mình đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, suýt chút nữa còn tưởng mình đi vào nhầm cửa nữa chứ. Nhưng nghĩ lại, cái tường màu xi-măng này, cái phong cách trang trí đồ dùng trong nhà không giống ai này, đây chắc chắn là ổ chó của y.
“Quần áo của tôi đâu?” Y kéo cửa, “Đừng nói là vứt hết rồi nhé?”
Không ngờ tới sopha nhà y vậy mà lại rất lớn. Trước đây do đống quần hỗn độn kia che phủ nên không hề phát hiện ra.
Lâm Xuân Chu chỉ vào phòng vệ sinh: “Giặt sạch cho cậu rồi!”
Người bạn cùng phòng mới này vào ngày đầu tiên đã giúp mình giặt quần áo, mặc dù da mặt Hàn Chương có dày bao nhiêu thì vẫn cảm thấy xấu hổ lắm.
“Thật ra vẫn còn sạch, có thể mặc tiếp mà.” Y sờ sờ mũi, “Tôi quên mất hôm nay anh chuyển tới, còn nghĩ trộm đột nhập vào nhà nữa chứ.”
Lâm Xuân Chu nhúng khăn lau vào cái chậu nước được để bên cạnh: “Hai ngày trước tôi có gửi tin nhắn nói với cậu rồi mà.”
Hàn Chương nghĩ nghĩ, không nhớ là mình xem sót hay là xem rồi mà lại quên nữa.
Y đi vào phòng bếp cũng đã được dọn dẹp bóng loáng, từ trong tủ lạnh lấy ra lon bia ướp lạnh, quơ quơ với Lâm Xuân Chu: “Ăn mừng anh chuyển nhà, uống một lon không?”
Lâm Xuân Chu đi theo vào phòng bếp, rửa tay xong rồi dùng khăn tay lau qua, rủ mắt thản nhiên nói: “Tôi không uống được.”
Lúc trước anh đã có nói qua không thể uống, Hàn Chương còn tưởng vì lái xe cho nên mới không thể uống. Bây giờ không cần lái xe anh vẫn nói không thể khiến cho y hơi kinh ngạc.
“Một ngụm cũng không được?”
“Nửa ngụm cũng không được.”
Hàn Chương cất một lon bia lại vào tủ lạnh: “Được được, tùy anh.” Nói xong y tự mình mở lon bia, ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó dựa trên cửa tủ lạnh cười như không cười nhìn Lâm Xuân Chu, “Tôi nói anh nghe này, đừng nói là anh sợ sau khi say tôi lại mất lý trí mà chiếm tiện nghi của anh đó chứ?”
Cách hỏi này của y thật sự làm cho Lâm Xuân Chu không có cách nào trả lời được.
“Tôi thật sự không uống được.” Giọng điệu Lâm Xuân Chu có chút buồn rầu, nhưng rồi rất nhanh lại trở về trạng thái cũ, “Không thì…” Anh từ trong tủ ly tách lấy ra một cái ly thủy tinh, rót cho mình một ly nước ấm, nâng ly với Hàn Chương, “Lấy nước lọc thay thế vậy.”
Hàn Chương trông thấy nước lọc quá nhạt nhẽo trông rất khó coi, thế nên lấy một ít lá trà thả vào ly của anh, cũng coi như đồng ý với cách làm của anh.
Một người uống bia lạnh một người nhấp trà nóng, đứng trên ban công ngắm phong cảnh, cùng chạm ly.
Nhà của Hàn Chương nằm ở tầng trệt nên không tính là cao, nhưng ở sát đường, có thể nhìn ra ngoài đường sáng sủa. Tuy rằng lúc này cửa hàng nhỏ hay siêu thị nằm ở ven đường đều đã đóng cửa thế nhưng đèn đường vẫn còn sáng.
Hàn Chương hóng gió đêm, thoải mái mà nhắm hờ mắt.
“Hồi trước… Hồi còn học Trung học ấy, có lần tôi cùng Lí Đông Thụy con của giáo sư Lí lén rủ nhau đi uống rượu. Mới uống có một ly rượu nhỏ, là loại rượu ngâm Wolfberry* của giáo sư Lí, hai phút sau tôi đã gục rồi. Ngày thứ hai tỉnh lại đã nhìn thấy một người đàn ông mặt mũi bầm dập nằm trên giường, vẻ mặt cầu xin, có vẻ như tủi thân lắm.” Lâm Xuân Chu nhớ lại chuyện cũ, vô thức để lộ nụ cười nhu hòa trên mặt, “Sau khi hỏi mới biết được, tôi sau khi uống rượu như trở thành một người khác ý, chẳng biết tại sao lại đem Lí Đông Thụy ra đập một trận, đánh xong thì nằm trên mặt đất ngủ luôn. Lí Đông Thụy thấy tôi tỉnh thì khóc lóc ầm ĩ, hỏi tôi có phải bình thường ghét cậu ấy lắm nhưng vẫn ghim trong lòng phải không, sau khi uống rượu vào mới lột ra bộ mặt thật. Tôi đã nghĩ rất lâu lí do tại sao nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, nếu như không phải thấy gương mặt bầm dập của cậu ấy, tôi còn tưởng cậu ấy đang trêu tôi nữa chứ.”
* Một loại rượu ủ trong y học cổ truyền Trung Quốc, rất tốt cho xương.
Anh chầm chậm kể lại, không nhanh không chậm, mang mười phần thú vị, âm thanh lại rất êm tai, làm cho Hàn Chương không tự giác mà bật cười theo câu chuyện của anh. Nhưng anh mới cười được một nửa, đột nhiên lại nhớ tới lời nói của Hàn Sơn – con trai giáo sư Lí ba năm trước đã qua đời.
Cho nên nhân vật chính của câu chuyện nhỏ này, hiện tại đã không còn nữa.
Từ thú vị chuyển thành thương tiếc, Hàn Chương không nhịn được mà thở dài.
“Sao thế?” Lâm Xuân Chu nghe được tiếng thở dài của y, không tránh được cảm thấy kỳ lạ.
Ánh sáng của đèn đường phản chiếu lên đáy mắt y, mang loại sắc điệu ấm áp kỳ lạ. Hiện tại đang là đầu thu, nếu sang đến mùa đông, liệu rằng y vẫn còn cảm thấy ấm áp được như vậy nữa không?
Nếu cố gắng giữ gìn nó thì sao nhỉ?
Hàn Chương suy nghĩ vẩn vơ, thuận miệng hỏi: “Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, các anh đều là sĩ quan cấp đại đội à?”
Lâm Xuân Chu sửng sốt, không ngờ y hỏi như thế.
“Ừm” anh nói, “Hệ thống giáo dục của chuyên ngành chỉ huy là 5 năm, nếu tính theo tuổi quân thì sau khi tốt nghiệp sẽ là sĩ quan cấp đại đội. Sau tốt nghiệp, sẽ được phân đến các cơ quan quân đội, làm công vụ.”
“Từ từ, anh làm công vụ à?” Hàn Chương không tin, với thân thủ của Lâm Xuân Chu thì không thể nào tin được anh lại không đứng ở tiền tuyến.
“Làm được một thời gian cảm thấy không thích hợp, tôi đã xin nhậm chức đội trưởng đại đội.”
Anh đơn giản nói một câu như thế, nghe thì rất đơn giản nhưng Hàn Chương biết chắc chắn nội tình còn phức tạp hơn nhiều.
Từ cơ quan điều sang quân khu không thể tùy tùy tiện tiện nói một câu điều đi thì có thể điều đi ngay được, càng không thể hiểu tại sao một viên công vụ lại có thể đi huấn luyện binh lính được. Nếu đúng như Lâm Xuân Chu nói, anh chắc chắn phải có năng lực này, hơn nữa để chứng minh được năng lực của bản thân chắc chắn sẽ phải sử dụng phương thức nào đó, mà e rằng nó cũng chẳng dễ dàng gì.
Hàn Chương biết anh có điều muốn giấu giếm, nhưng mà liên quan tới quân đội sẽ có rất nhiều bí mật, nếu đem ra ngoài tán gẫu sẽ không thích hợp, thế nên y cũng không định hỏi thêm nữa.
Không ngờ y còn chưa định hỏi, Lâm Xuân Chu lại tự mình nói.
“Thật ra tôi ở trong quân đội cũng không lâu lắm. Sau này… Tên nhóc Lí Đông Thụy lại vì nhiệm vụ mà hi sinh, bỏ lại cha mẹ rời đi. Tôi còn nợ cậu ấy một trận đánh lại thiếu một phần tình, vì thế tôi đã xin giải ngũ rời quân đội, trở về. Coi như thay cậu ấy làm tròn đạo làm con.” Anh siết chặt ly thủy tinh, khuỷu tay chống lên lan can, hướng đôi mắt mờ mịt nhìn về nơi viễn phương không ánh sáng. Có lẽ đang nhớ lại chuyện cũ nên trong mắt lộ ra một chút thẫn thờ.
Từ bỏ tương lai tươi sáng, bằng lòng chỉ làm một tài xế lái xe trực tuyến, chỉ muốn ở lại làng Đại học không chịu rời đi, hóa ra là vì nguyên nhân này.
“Tình cảm của hai người tốt ghê.”
Có thể yên tâm giao phó mọi chuyện cho bạn mình phòng khi có chuyện không may xảy ra, bằng lòng chấp nhận không trách móc, không phải ai cũng làm được như Lâm Xuân Chu.
Lâm Xuân Chu nói: “Tôi với cậu ấy chơi với nhau từ nhỏ, từ sơ trung tới cao trung đều học cùng trường. Lúc thi vào trường cao đẳng, tôi nói tôi sẽ thi trường quân đội, cậu ấy thì bảo cậu ấy muốn thi vào trường cảnh sát, chúng tôi đều đậu cả. Tôi tốt nghiệp quân đội với thành tích không mấy tốt, cậu ấy sau khi tốt nghiệp lại tiếp tục thông qua kì thi tuyển sinh đặc công ở cơ quan cảnh sát Giang thị, trở thành đặc công thực sự.”
Mới đầu Hàn Chương còn yên lặng nghe, nhưng càng nghe về sau lại càng cảm thấy có gì đó không bình thường, càng nghe lại càng cảm thấy cả người phát lạnh.
“Đột nhiên ba năm trước cậu ấy biến mất khi đang thực hiện nhiệm vụ, bên ngoài bảo là cậu ấy hi sinh, nhiệm vụ cần phải giữ bí mật nên không ai biết cuối cùng có chuyện gì xảy ra.” Lâm Xuân Chu không hề phát hiện sự khác thường của người bên cạnh, “Tôi đã từng nói qua rồi đấy, tôi với kiểm sát Hạ đã từng gặp qua nhau trong một đám tang của một người bạn, người bạn đấy chính là Lí Đông Thụy.”
Hàn Chương hiểu được chuyện này có lẽ trùng hợp tới mức đáng sợ, từ thời gian mấu chốt đến những manh mối vụn vặt khác, đủ để y chắp vá thành một câu chuyện mơ hồ. Y muốn uống một ngụm bia để áp chế cảm giác sợ hãi, lúc ngửa đầu chốc lon bia mới phát hiện bia bên trong đã hết từ lâu.
Y dùng lực bóp cái lon dẹp lép, động tác tùy ý mà quăng nó vào sọt rác đang mở nằm ở dưới lầu. Chung quy thì chuyện này y làm rất tốt, tiếng loảng xoảng vang lên một chút giống như tiếng động mèo hoang đi kiếm ăn vào ban đêm mà thôi.
“Anh có muốn biết nội dung của nhiệm vụ là gì không? Hai người có quan hệ tốt như thế, cậu ta không nói gì, thế nhưng chẳng lẽ anh lại không biết nhiệm vụ bí mật kiểu gì lại có thể tước đoạt đi cả sinh mệnh của cậu ta sao?” Hàn Chương lại bắt đầu không khống chế được thói quen liếʍ răng của mình.
“Muốn chứ.” Lâm Xuân Chu không do dự liền gật đầu, “Nhưng tôi đã từng là quân nhân, tôi biết cái gì là điều lệ bí mật, người giữ bí mật phải như thế nào. Nhiệm vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, nếu nó là bí mật, tất nhiên tôi sẽ không chủ động đi tìm hiểu.”
Hàn Chương nghe vậy hơi ngẩn người, y bỗng nhiên nhớ ra được tại sao mình lại thấy Hạ Chi Quân rất quen mắt.
Ba năm trước, ở cục thành phố, y đã gặp Hạ Chi Quân.
Khi đó y vừa mới hồi phục trở lại đơn vị, chợt nghe nói nói có một vị kiểm sát viên trẻ tuổi không ngại phiền phức mà xin đọc tài liệu liên quan tới vụ án bắt cóc của Lục Tây Tây. Bất luận là từ chối hắn bao nhiêu lần, mỗi cuối tuần hắn lại kiên trì đến xin, giống như nếu chưa nắm được tiền căn hậu quả của vụ án này thì sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà vụ án này đã được niêm phong cất vào kho, chỉ là một viên kiểm sát nhỏ nhoi như hắn sẽ không thể đọc được. Cấp trên cảm thấy hắn cứng đầu quá, sau mấy lần bị làm phiền mãi, dứt khoát đóng cửa không tiếp.
Thỉnh thoảng Hàn Chương có đi ngang qua cửa có thế thấy hắn mặc đồng phục kiểm sát viên, mặt không chút cảm xúc đứng chờ ở đó, cũng không hiểu tại sao lại phải bướng bỉnh như vậy.
Một ngày nào đó của sau này, hắn đột nhiên không tới nữa, chính Hàn Chương cũng rời khỏi cục thành phố. Có lẽ, Hạ Chi Quân lúc đó đã bị điều đi nơi khác để dời đi sự chú ý của hắn, để tránh việc hắn tiếp tục quấn lấy vụ án của Lục Tây Tây.
Trong lúc đó hai người đã chuyển sang chuyện nhà cửa, bởi vì Hàn Chương có tâm sự nên rất khó để có thể tiếp tục chủ đề này. Lâm Xuân Chu lại tưởng y uống bia vào nên cảm thấy buồn ngủ, nhanh chóng kết thúc chủ đề, cả hai tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau là lễ Trung thu.
Hôm nay Lâm Xuân Chu không đi làm nhưng lại rời giường từ sớm, cùng giáo sư Lí đi viện điều dưỡng.
Mẹ Lí Đông Thụy là Trần Lạc Bình đã phải chịu đả kích quá lớn sau cái chết của con trai, tinh thần trở nên hoảng hốt, có đôi khi ngay cả giáo sư Lí cũng không nhận ra.
Bà ấy bình thường vẫn ở trong viện điều dưỡng. Vừa hay là lễ Trung thu, Lâm Xuân Chu và giáo sư Lí bàn bạc với nhau đưa bà ra ngoài để cùng nhau trải qua ngày lễ.
Tinh thần dạo gần đây của Trần Lạc Bình cũng coi như khá tốt, thời gian không phát bệnh đã dài ra, nhìn thấy giáo sư Lí còn có thể gọi ông là “lão Lí”. Lâm Xuân Chu nghĩ tới bà đã khá hơn, còn chưa kịp vui mừng, Trần Lạc Bình thấy anh thì thân thiết ấm áp gọi một tiếng: “Đông Đông, con cuối cùng cũng tới thăm mẹ rồi!”
Nét cười trên mặt Lâm Xuân Chu đông cứng lại, trong lòng không biết là loại tư vị gì.
“Đúng thế. Hôm nay Trung thu, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé?”
Giáo sư Lí vừa thở dài cũng vừa muốn phối hợp diễn trò: “Con nó hiếm lắm mới tới gặp bà được, một lát nữa bà phải ngoan, đừng quậy nhé?”
Trần Lạc Bình bất mãn mà làu bàu: “Ông mới phá phách ấy, tôi rất nghe lời nhá!”
Bà không quá sáu mươi tuổi, trên đầu tóc đã bạc nhưng vẻ mặt lại chẳng khác gì một đứa trẻ cả.
Lâm Xuân Chu mời bọn họ tới một quán cơm náo nhiệt để ăn trưa, buổi chiều lại đưa Trần Lạc Bình về lại viện điều dưỡng, sau đó cùng giáo sư Lí và bà xem phim truyền hình về đề tài mẹ chồng nàng dâu. Lâm Xuân Chu không quá thích xem phim truyền hình, không biết phim truyền hình bây giờ có giống nhau hay không, bọn họ xem cứ không phải là gặp mưa thì cũng là sanh non, anh ngồi xem mà thắt lưng đã ẩn ẩn đau.
Nhưng mà Trần Lạc Bình trông có vẻ rất thích xem, say mê xem không nói câu nào, còn vỗ vỗ tay anh như trấn an, bảo sau này sẽ không đối với con dâu của mình như vậy đâu. Làm cho Lâm Xuân Chu thấy buồn cười, lại cảm thấy đau lòng vô cùng.
Hàn Chương khó có một hôm được nghỉ ngơi, ngủ thẳng cẳng tới ba giờ chiều, nếu không phải vì cuộc điện thoại của Hàn Sơn, phỏng chừng có thể sẽ ngủ luôn tới tối.
“Anh, khi nào thì anh về?”
Hàn Chương ngủ nhiều tới nỗi đầu đau muốn chết, từ trong ổ chăn lộ ra một nhúm tóc dựng đứng, lúc nói chuyện mới từ từ mở mắt.
“Về đâu?”
Hàn Sơn yên tĩnh hai giây, đột nhiên âm thanh trở nên cao vυ"t: “Về nhà chứ về đâu hả? Anh quên hôm nay Trung thu rồi hả? Mẹ em đã chuẩn bị rất nhiều món ăn anh thích đấy, mau về đi!”
Hàn Chương làm gì để ý ngày tháng lễ lộc, sao có thể nhớ được hôm nay có phải là Trung thu hay không chứ? Ngay cả sinh nhật của mình y còn không nhớ nữa là.
“Hàn Vĩnh Quang có ở nhà không? Không thì anh mới về.”
Hàn Sơn bị y chọc cho tức chết: “Ông ấy là ba ruột của chúng ta đó! Hôm nay Trung thu sao ông ấy lại không ở nhà được chứ?”
“Vậy anh không về.” Sinh nhật lần trước của dì Tôn, y đồng ý với Hàn Sơn sẽ về nhà. Kết quả y cãi nhau với Hàn Vĩnh Quang suýt lật cả bàn, y sợ lần này trở về sẽ lại tan rã trong không vui.
Hàn Sơn không chịu, bắt đầu nhõng nhẽo với y, nói rất nhiều lời hoa mĩ. Hàn Chương dứt khoát mở loa ngoài đặt máy ở cạnh gối, lại lần nữa lui vào trong chăn ngủ tiếp.
Hàn Sơn thấy y cả nửa ngày không nói gì, hận không thể bò theo đường dây điện thoại đem y lắc cho tỉnh: “Anh còn vậy em sẽ bảo mẹ tự gọi cho anh đấy!”
Lời này cuối cùng cũng có chút hiệu quả, Hàn Chương chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi.
Y động đậy người ngồi dậy, buồn bực khôn nguôi: “Nhóc là kẹo dẻo đó hả? Sao lại đáng ghét như vậy chứ!”
Hàn Sơn không sợ ngược lại còn rất đắc ý.
“Vậy nhá, 5 giờ chiều anh nhất định phải có mặt ở nhà, bằng không em sẽ nói mẹ chỗ anh ở chẳng khác gì cái chuồng heo cả nhá!”
Nhà ai giống chuồng heo hả???
Hàn Chương nháy mắt tỉnh táo, vừa mò lấy di động định oán giận thì Hàn Sơn đã cúp máy.
“Tên nhốc xấu xa…” Hàn Chương kéo lê dép đi mở cửa phòng, đối với căn phòng sạch sẽ như này lẩm nhẩm tự nói, “Sạch như vậy thì giống chuồng heo chỗ nào chứ?”
Đánh răng rửa mặt cạo râu, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, y cũng chưa phát hiện mình cầm nhầm dao cạo râu của Lâm Xuân Chu, dùng xong mới bình tĩnh nhận ra cái này không phải của mình.
Cái của y có chuôi màu xanh lam, chuôi của Lâm Xuân Chu lại là màu hồng.
Tưởng tượng tới cái chuôi của dao cạo râu này cũng từng chạy qua cổ, hai má, cằm,… của đối phương, những nơi mà đầu ngón tay của Hàn Chương nhẹ lướt qua trên mặt mình đều cảm thấy có phần âm ỷ nóng lên.
Hàn Chương nhẹ tsk một tiếng, trả dao cạo râu trở về chỗ cũ, từ trên giá phơi áo tùy tiện tìm một cái áo khoác đã được giặt sạch thơm nhất, khoác lên người đi ra cửa.