Chương 144: Ba cái vòng.
Lâm viên Vương thất chiếm diện tích đất còn rất rộng, bên trong có ao hồ, nhà thủy tạ*, núi giả cùng với rừng cây rậm rạp. Nói là ao hồ thật ra cũng chỉ là một cái hồ nước lớn chút, hơn nữa bởi vì mạch nước ngầm bị chặn, mực nước cũng giảm xuống hơn 1 mét.
Lâm viên là nơi vương thất ở khi muốn tránh nóng ngày mùa hè, vật kiến trúc đều là theo tiêu chuẩn vương cung, rất là hoa lệ. Nếu Thẩm Vĩnh Hà đem nơi này phát cho mấy người Trần Tiêu ở, liền cho người lại đây thu thập trước, còn để lại không ít người hầu hạ.
Trần Tiêu từng ở Phủ Thành Chủ thành Hàn Sơn, cũng từng ở trong nhà thế gia lớn. Đối mặt cách sống vờn quanh người hầu, sống trong nhung lụa, đã có thể bình tĩnh đối mặt, không màng hơn thua.
Vốn dĩ ý của Thẩm Vĩnh Hà là muốn làm hắn ở điện chính, lại bị Trần Tiêu uyển chuyển từ chối. Hắn chỉ vào ở điện phụ, vị trí cung điện dựa sau một ít. Bởi vì không gian cung điện phòng lớn nhiều, bốn người quyết định đều ở nơi này.
Mới vừa dọn lại đây ngày đầu tiên, ba cái quan viên Phủ Thành Chủ liền cùng nhau cầu gặp mặt. Trần Tiêu tiếp họ ở sảnh chính. Ba cái quan viên, phân biệt là hai quan viên thay quyền chủ và phó Phủ Thành Đô cùng một vị tổng quản đội bảo vệ thành. Quan viên thay quyền một vị họ Lưu, một vị họ Trịnh, tổng quản đội bảo vệ thành thì họ Long.
Lưu Thự Lý là một vị tu sĩ cấp cao, tuổi không nhỏ, bộ dáng nhìn qua có 60 tuổi. Hắn mang bản đồ mặt bằng khu vực bắc thành, đặc biệt là khu vực sụp đổ. "Trần tiên sư, ta nghĩ ngươi sẽ dùng đến này đó, liền tự chủ trương mang đến."
Trần Tiêu nói: "Lưu Thự Lý khách khí, ta tu vi thấp kém, không đảm đương nổi xưng hô tiên sư. Các ngươi kêu ta Trần sư phó là được rồi."
Lưu thay quyền gật gật đầu: "Trần sư phó. Không biết ngươi có yêu cầu gì với phương án lấp lại?"
Biểu tình Trần Tiêu nghiêm túc một ít, hắn nói: "Đầu tiên phải tiến hành gia cố đáy hố, cùng với kết cấu đất xung quanh hố. Ta nghĩ pháp thuật thuộc tính đất hẳn là có thể làm được đi?"
Lưu thay quyền không chút do dự nói: "Này không thành vấn đề, trở về sẽ lập tức điều phái người có linh căn thuộc tính đất, hai ba ngày là có thể hoàn thành gia cố."
Trần Tiêu nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi." Đời trước muốn lấp cái hố đất to như vậy cần phải mượn dùng các loại thiết bị hiện đại hóa, mà ở nơi này hắn cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng thủ đoạn tiên gia không phải vạn năng hơn hẳn vạn năng. "Lấp lại xong, mặt đất phải tiến hành đầm san bằng bước đầu."
Hắn mở ra bản đồ nhìn nhìn, sau đó đối ba người nói: "Mặt khác, ta còn phải tiến hành đẩy ngã kiến trúc xung quanh hố đất xây lại. Này trong đó liên lụy tới việc phá bỏ và di dời sắp đặt chỗ ở mới cho bá tánh, đành phải nhờ hai vị đại nhân thay quyền Phủ Thành Chủ lo lắng."
Lưu thay quyền cùng Trịnh Phó thay quyền ngẩn ra một chút, theo sau cùng trả lời: "Trần sư phó khách khí, đây là việc chúng ta phải làm."
Lưu thay quyền nói: "Còn thỉnh Trần sư phó liệt ra danh sách, để Phủ Thành Đô sớm làm chuẩn bị."
Trần Tiêu trầm ngâm một chút, nói: "Nhờ Phủ Thành Đô thu thập phiến đá xanh, bùn xám trên thị trường. Ta tính toán tu sửa một tòa quảng trường trên chỗ hố đã được lấp lại."
Thẩm Nhạn Hành ngồi một bên hỏi: "Lão sư, chỗ này không hề dùng để tu sửa phòng dân sao? Hố đất trải qua pháp thuật thuộc tính đất gia cố, sau khi lấp lại sẽ không lại bị sụp, ngược lại lúc này chỗ này là an toàn nhất trong thành."
Trần Tiêu lắc đầu, nói: "Lần này gia cố chỉ là trị phần ngọn không phải trị tận gốc. Chỉ là gia cố tầng đất bị lần trước đấu pháp lan đến, vấn đề tầng nước ngầm dưới cùng không giải quyết, đợi khi tầng nước khô kiệt, vẫn là sẽ phát sinh sụp theo chỉnh thể."
Thẩm Nhạn Hành nghe vậy lộ ra thần sắc thất vọng, hắn không từ bỏ, hỏi: "Chẳng lẽ lão sư thật sự không có cách nào?"
Trần Tiêu đối Thẩm Nhạn Hành nói: "Nhạn Hành, làm phong thuỷ không thể nóng nảy. Không có nghĩ ra kế sách an toàn cho tất cả, thì không thể thực thi hành động, cũng không thể dễ dàng nói ra ngoài miệng."
Thẩm Nhạn Hành rùng mình, nói: "Đệ tử đã hiểu."
Trần Tiêu vừa lòng nhìn hắn, nói: "Nhưng ngươi yên tâm, lão sư sẽ nỗ lực bảo vệ quê nhà Nhạn Hành. Nếu không chẳng phải là làm ngươi mất đi tin tưởng trong việc học tập phong thuỷ sau này sao?"
Hai mắt Thẩm Nhạn Hành tức khắc sáng ngời, Trần Tiêu đây là đang ngụ ý hắn đã có manh mối giải quyết nguy cơ đất sụp. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, trước khi hoàn toàn nắm chắc, lão sư sẽ không nói.
Cùng Thẩm Nhạn Hành nói hai câu, Trần Tiêu quay đầu nói với Lưu thay quyền: "Trên quảng trường này có bao nhiêu nhà?"
Buổi sáng Lưu thay quyền vừa mới xem qua tư liệu, há mồm liền nói: "Bao gồm mười mấy nhà bị sập xuống hố, tổng cộng có 98 nhà."
"98 nhà.." Trần Tiêu nhíu mi, nghĩ nghĩ hắn nói với Lưu thay quyền: "Bản đồ này có thể lưu lại chỗ ta sao?"
Lưu thay quyền nói: "Đưa tới là để Trần sư phó dùng, cứ việc lưu lại."
Trần Tiêu gật gật đầu, sau đó hắn lại nói với Long tổng quản: "Trong khoảng thời gian này, còn nhờ các anh em đội bảo vệ thành hỗ trợ duy trì an toàn trật tự cho khu quảng trường kia, đừng kêu bọn trộm cắp xông vào nhà trống. Nếu là có người nhà nào sốt ruột muốn trở về lấy đồ vật thì ngàn vạn cần trấn an, làm cho bọn họ chờ đến khi hố đất được lấp lại, quảng trường xây xong lại trở về. Trước khi đẩy ngã phòng ốc xây lại, sẽ cho bọn họ thời gian làm cho bọn họ dọn đồ vật quý trọng đi."
Long tổng quản đấm trên ngực một cái, thanh âm to lớn vang dội nói: "Trần sư phó yên tâm đi, bảo đảm không ai có thể đi vào." Hắn rất là cảm ơn Trần sư phó, chính là vì một cái hành động của đối phương làm đội bảo vệ thành ở trong mắt cấp trên lẫn trong dân gian đều là khen ngợi. Hiện tại bá tánh bên ngoài, ai thấy không khen bọn họ phản ứng nhanh chóng kịp thời, cứu tánh mạng không ít người.
Tuy bọn họ đều là người tu hành, bá tánh kính yêu cũng không có tác dụng gì lớn với bọn họ. Nhưng là được người thích sẽ làm người thoải mái hơn là bị người lạnh nhạt. Hơn nữa hiện tại người của đội bảo vệ thành nói chuyện ở trong thành đô đã có uy lực hơn trước kia nhiều.
Trịnh phó thay quyền là quản lý tài chính, lúc này hắn hỏi: "Sau khi đẩy ngã phòng ốc, là phát tiền xây phòng cho cư dân tự xây lạin? Hay là sau khi xây lại xong mới trả phòng ốc về?"
Trần Tiêu đương nhiên nói: "Đương nhiên là Phủ Thành Đô ra mặt tổ chức người tu hành tiến hành xây lại, sau đó chờ phòng ở xây xong lại làm cho bọn họ dọn về tới."
Lưu, Trịnh hai mặt nhìn nhau, không nói tốn mấy chi phí trong đoán trước như chi phí nhân công cùng chi phí tài liệu, bọn họ không nghĩ tới vị này thật đúng là dám tài lớn dùng trong việc nhỏ, làm người tu hành đi xây phòng ở cho bá tánh bình dân!
Trịnh phó thay quyền vẻ mặt khó xử nói: "Chẳng lẽ Phủ Thành Đô không thể nhiều ra tiền công thuê lao động rảnh trong thành tu sửa phòng ốc này?" Hiện giờ sắp tiến vào cuối đông đầu xuân, có nhiều lao động có chút rảnh chờ cơ hội kiếm tiền. Phủ Thành Đô dán ra bố cáo, lập tức là có thể chiêu đến rất nhiều người.
Trần Tiêu nhìn hắn sắc mặt nghiêm túc nói: "Ta làm người tu hành tới tu sửa, chính là vì người tu hành có năng lực siêu phàm. Chỉ có người tu hành mới có thể ở trong vòng thời gian ngắn ngủn, xây xong toàn bộ phòng ốc trong quảng trường. Mà lao động người thường dù khỏe cỡ nào, cũng không có bổn sự này."
Trịnh phó thay quyền cũng biết đạo lý này, nhưng là chuyện làm người tu hành sửa nhà cho bá tánh như vậy thì ở Tĩnh Quốc cũng là lần đầu tiên. Hắn cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Thấy ánh mắt hắn đều có chút dại ra, Trần Tiêu suy nghĩ một chút, thay đổi một loại cách nói: "Phòng ốc được xây lại sẽ sắp hàng theo vị trí riêng, đến cuối cùng phòng ốc toàn bộ quảng trường cùng quảng trường sẽ hình thành một cái cục phong thuỷ. Cục phong thuỷ này cũng giống như bố trí pháp trận, không thể sai một cm. Cho nên ta không tin những người thường đó được, chỉ có thể làm người tu hành tới làm."
Như vậy vừa nói, Trịnh phó thay mặt lập tức liền bày ra một bộ lý giải, hắn thậm chí còn nói: "Nếu là như thế này, quả nhiên không thể ra chút sai lầm nào. Như vậy, không bằng đến lúc đó ta chuyên môn làm người tinh thông pháp trận tới phụ trách giám sát xây dựng."
Trần Tiêu gật đầu nói: "Mặc kệ ngươi làm chuyện này như thế nào, chỉ cần phòng xây xong càng sớm thì chúng ta có thể càng sớm hoàn thành cục phong thuỷ. Quảng trường này mới có thể hoàn toàn an ổn xuống dưới."
Trịnh phó thay quyền trịnh trọng tiếp nhận nhiệm vụ này, dường như có gánh nặng nặng trĩu đè ở trên vai hắn. Hắn hứa với Trần Tiêu, trở về liền lập tức xuống tay an bài, dùng hết toàn lực cũng muốn xây dựng xong toàn bộ quảng trường trong vòng một tháng.
Chờ ba người từng người lãnh nhiệm vụ đi rồi, Thẩm Nhạn Hành tiến đến bên người Trần Tiêu hỏi: "Lão sư, ngài vừa rồi nói chính là thật sự? Chỉ có người tu hành mới có thể bố trí kiến trúc phong thuỷ?"
Trần Tiêu sợ hắn hình thành tri thức sai lầm, chỉ phải nói thật với đệ tử: "Cũng không phải. Ta chỉ là vì làm trong lòng Trịnh phó thay quyền có thể dễ chịu chút, cũng có lý do dùng người tu hành sửa nhà." Đối với đôi mắt có chút không thể tin được của Thẩm Nhạn Hành, Trần Tiêu ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Phòng ốc tu sửa hoàn thành sớm một ngày, những cư dân lưu lạc bên ngoài mới có thể càng sớm trở về nhà. Lúc làm loại bố trí này, nhất định không thể bỏ qua chi tiết. Phải biết rằng ở bên ngoài sinh hoạt một ngày, đối những người không còn chút gì trên thân như họ tới nói, đều là dày vò."
Thẩm Nhạn Hành tức khắc lộ ra ánh mắt kính nể: "Nguyên lai lão sư là vì suy nghĩ cho những cư dân đó."
Trần Tiêu nhẹ giọng nói: "Nhạn Hành, ngươi phải nhớ kỹ. Phong thuỷ sư làm việc gì, cũng không thể khinh thường tánh mạng người khác, không thể coi người thường là cỏ rác. Không thể vì tiện lợi cho mình mà thương trời hại lí. Trước khi làm việc phải suy nghĩ nhiều, không lưu mối họa. Mọi việc không cần làm tuyệt, nhớ rõ lưu lại một đường, có thể sẽ trở thành chuyển cơ."
Đây là lời nói thấm thía của Phương Cố dạy sau khi dẫn hắn trở về sơn thôn, cho hắn xem lại nơi vì hắn lỗ mãng mà biến thành không có một bóng người kia.
Tuy sư phụ đã sắp xếp các thôn dân xáp nhập vào một cái trấn, trấn này được tạo thành do mấy cái thôn xác nhập với nhau để tạo thành trấn du lịch mới gần trường thành cổ tích, lấy kinh doanh Nông Gia Nhạc mà sống. Nhưng rốt cuộc là xa rời quê hương, không chắc chính bọn họ thích thay đổi này.
Thẩm Nhạn Hành xem Trần Tiêu nói trịnh trọng, phi thường nghiêm túc nói: "Lão sư dạy bảo, đệ tử mãi mãi không dám quên."
Trần Tiêu vui mừng vỗ vỗ bờ vai của hắn, theo sau lại nói: "Đương nhiên, lời nói của ta cũng không phải hoàn toàn lừa dối Trịnh phó thay quyền. Quảng trường tu sửa xong cũng chỉ mới hóa giải sát khí nơi đó. Tai họa còn đang không ngừng ấp ủ, sát khí sẽ vẫn không ngừng nảy sinh, chỉ mượn quảng trường còn không được, cần phải xây xong phòng ốc, hình thành cục phong thủy thêm vào."
Thẩm Nhạn Hành nói: "Ta nghe lão sư nói thật sự tò mò, quảng trường này rốt cuộc muốn tu sửa thành cái dạng gì? Mà phòng ốc sau khi xây xong lại làm sao hình thành cục phong thuỷ?"
Trần Tiêu cười cười, nói: "Biết ngay ngươi muốn hỏi." Hắn đi đến bên cạnh bàn, lấy một cây bút lông từ hộp trữ vật ra, chấm xuống nước trà. Mở bản đồ ra, nhấc bút vẽ một vòng tròn ở bên trên. Sau đó, hắn ở chính giữa vòng tròn vẽ một cái vòng nhỏ, ngay sau đó lại vẽ một cái vòng lớn ở bên ngoài vòng tròn.
Nhìn ba cái vòng trong vòng, Thẩm Nhạn Hành cảm giác có chút hồ đồ. Lão sư đây là có ý tứ gì?
* Nhà thủy tạ: Chòi nghỉ mát trên nước.