Chương 143: Vương thất khẩn cầu!
Trần Tiêu cả kinh, đứng dậy bay nhanh kéo cửa phòng ra: "Ngươi nói cái gì? Lúc nào phát sinh việc này? Hố đất lớn bao nhiêu?" Tịch Vân Đình cũng động tác nhanh chóng ra phòng, đứng ở nơi đó nhìn Thẩm Nhạn Hành.
Thẩm Nhạn Hành bất chấp suy nghĩ vì sao khuya như vậy lão sư lại từ phòng sư bá đi ra, hắn vội vàng nói: "Việc này cũng chỉ mới phát sinh lúc nãy. Ta đang bị phụ vương răn dạy, vương thúc cũng ở. Phụ vương còn trách ta không trải qua bẩm báo đã điều người đi thành bắc đóng quân, vương thúc đang nói chuyện giúp ta, thì có người tới báo. Nói đất phía bắc thành đột nhiên bị sụp, lộ ra một cái hố sâu thật lớn. Có mười mấy nhà trên chỗ bị sụp đều rơi xuống dưới, thương vong nặng nề. Đội bảo vệ thành đóng ở bên kia đã bắt đầu cứu viện, lúc ta chạy ra phụ vương đang điều phái người đi trước."
Trần Tiêu nhanh chóng quyết định, nói: "Ta muốn đi hiện trường nhìn xem."
Thẩm Nhạn Hành vội vàng gật đầu, hắn nói: "Ta tới đón lão sư cũng là vì thế. Lúc này thành đô bắt đầu cấm đi lại ban đêm, người không có được lệnh không được ra cửa."
Trần Tiêu dưới chân dừng lại, nhìn lại Tịch Vân Đình: "Đại ca đi sao?"
Tịch Vân Đình nhìn hắn nói: "Đại ca đương nhiên sẽ theo Tiêu đệ đi."
Trần Tiêu tức khắc an tâm, mới đi theo Thẩm Nhạn Hành chạy chậm ra khách điếm.
Lúc này việc phía bắc thành xuất hiện hố đất đã lan truyền tới khách điếm, chưởng quầy cùng tiểu nhị đang vẻ mặt ngưng trọng đứng ở cửa nhìn xung quanh. Trên đường phố, trước cửa các nhà các hộ hoặc nhiều hoặc ít đều đứng người. Nếu không có người của đội bảo vệ thành bay nhanh chạy xuyên qua trên đường kêu cấm đi lại ban đêm, khẳng định sẽ có rất nhiều người không màng nguy hiểm đi tới phía bắc thành xem tình huống.
Trần Tiêu thấy thế âm thầm gật đầu, cũng may Phủ Thành Đô hiệu suất mau. Phải biết rằng lúc cứu viện, kiêng kị nhất người không liên quan ở hiện trường đi loạn khắp nơi.
Thẩm Nhạn Hành ra tới vội vàng, chỉ cưỡi một con ngựa Lân. Trần Tiêu cùng Tịch Vân Đình chỉ dùng thân pháp lên đường, cũng không chậm hơn Thẩm Nhạn Hành.
Rất xa Trần Tiêu đã có thể nhìn đến quảng trường hôm qua từng ghé bị ngăn cản lên, bên tai có thể nghe được tiếng khóc la kinh hoảng sợ hãi của phụ nữ cùng trẻ con, cư dân ở nơi đó đang bị sơ tán. Đối mặt tai họa bất ngờ như vậy, bá tánh bình dân ai cũng sẽ sợ hãi.
Phủ Thành Đô từ vương cung điều vài cây đèn lớn dùng linh châu làm động lực, chỉ được dùng khi tổ chức yến hội ngoài trời ban đêm tới. Những cây đèn lớn này phát ra ánh sáng trắng sữa chiếu rọi nơi xảy ra chuyện sáng như ban ngày.
Nương ánh đèn, Trần Tiêu có thể nhìn đến rất nhiều người thân trên còn ăn mặc áo trong, dưới chân thậm chí chỉ để chân trần ăn mặc giày vải. Thấy Trần Tiêu ngừng ở nơi đó chú ý những người này, Thẩm Nhạn Hành cưỡi ngựa Lân đi mau vài bước, tìm một cái người đội trưởng dò hỏi.
Chỉ chốc lát sau Thẩm Nhạn Hành liền trở lại trước mặt Trần Tiêu, nói: "Phụ vương lo lắng hố đất mở rộng phạm vi sụp đổ, lúc này mới làm bá tánh trong quảng trường này tạm thời rời đi."
Trần Tiêu thấp giọng nói: "Phụ vương ngươi xử trí rất kịp thời. Nhưng mà thời tiết rét lạnh, trên người những người này không có quần áo che đậy giữ ấm, vậy có nơi đi cho bọn hắn?"
Thế giới này cũng không có các loại dự án khẩn cấp như các quốc gia đời trước, lúc khẩn cấp nơi công cộng như trường học cùng công viên đều sẽ thành nơi tránh nạn, tự nhiên cũng sẽ có người đem vật tư cứu tế đưa qua đó. Nạn dân chỉ cần đợi ở nơi đó sẽ không cần lo lắng ăn uống, thậm chí còn có thể lãnh đến đệm chăn cùng quần áo.
Chỉ nghĩ đem bá tánh ở quảng trường sơ tán ra tới, không cho bọn họ tìm chỗ ở tạm, đồ ăn cùng quần áo giữ ấm. Bọn họ nhất định sẽ sinh bệnh vì đói khổ lạnh lẽo, thậm chí là chết.
Thẩm Nhạn Hành ngẩn ra, hiển nhiên phía trước không có suy xét đến điểm này. Hắn lại vội vàng đi tới chỗ vị đội trưởng kia, nói với hắn vài câu, đội trưởng kia liền chạy đi bẩm báo quan trên.
Thẩm Nhạn Hành thở phì phò trở về: "Cảm ơn lão sư nhắc nhở, nếu không đã khiến cho dân oán. Ta kêu người đi thế gia gần đây châm chước, làm cho bọn họ mở ra Diễn Võ Trường để dân chạy nạn ở tạm, Phủ Thành Đô sẽ nhanh chóng đưa vật tư tới đó."
Có Thẩm Nhạn Hành mở đường, bọn Trần Tiêu đương nhiên không có khả năng bị ngăn trở. Chu Chính đã sớm tới đây, ba người vừa lại đây đã bị đưa tới chỗ cao gần hố đất.
Đứng ở trên nóc nhà dân không có một bóng người, Trần Tiêu nhìn hố đất, biểu tình ngưng trọng. Diện tích hố này rất lớn, là một cái hình trứng. Chỗ hẹp có 30 mét, chỗ rồng thì có 5-60 mét. Có ánh đèn chiếu rọi mà vẫn sâu không thấy đáy. Hắn hỏi Chu Chính: "Hố này sâu bao nhiêu? Phía dưới có nước hay không?"
Lúc này Chu Chính đã kính nể Trần Tiêu đến trình độ trước nay chưa từng có, hắn ban ngày vừa mới nói sẽ xuất hiện đất sụp, buổi tối phía bắc thành đã ứng nghiệm. Chu Chính cung kính đáp lời nói: "Hố to này sâu hơn hai mươi mét. Đáy hố không bằng phẳng, chỗ cao không nước, chỗ tầng đất thấp có nước chảy ra."
Khoảng cách hơn hai mươi mét, phòng ở cùng người đều ngã xuống, hy vọng còn sống không cao. Trần Tiêu nhíu mày không đành lòng, nhìn đội bảo vệ thành còn đang lục tục xuống dưới tiến hành cứu người, hắn có chút hối hận, nếu là có thể phát hiện sớm trước tiên tiến hành sơ tán, những người này có lẽ sẽ không phải chết.
Nhưng mà hắn cũng biết này chỉ là ý tưởng một bên tình nguyện của hắn, dù là hắn đưa ra kiến nghị, vương tộc họ Thẩm cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng việc lớn như sơ tán quảng trường.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Trần Tiêu nói: "Kết cấu phía dưới an ổn sao? Cẩn thận lại xuất hiện sụp đổ lần thứ hai, thương vong người đang cứu viện."
"Trần sư phó yên tâm, quốc chủ đã tự mình đi xem, tầng đất gần hố còn tính rắn chắc, tạm thời sẽ không xuất hiện buông lỏng." Dừng một chút, Chu Chính lại nói: "Vừa rồi lúc Trần sư phó chưa tới, tại hạ đã bẩm báo quốc chủ những gì ngươi phát hiện ban ngày hôm nay."
Trần Tiêu ngẩn ra, theo sau gật đầu nói: "Đã biết."
Trần Tiêu tính đi xuống nhìn xem, nhưng là nhìn đội bảo vệ thành đang bận rộn rửa sạch phế tích cùng đào thi thể, vẫn là thôi.
Chỉ mới nhìn một lát, bảy cổ xác chết đã đào ra từ đáy hố, bộ dáng rất là thảm thiết. Trần Tiêu cùng Thẩm Nhạn Hành xem đến xanh cả mặt, trong bụng quay cuồng.
Lúc Trần Tiêu đang tính rời đi, Thẩm Vĩnh Hà xuất hiện. Nguyên bản lấy thân phận của hắn, như là trường hợp như vậy không cần tự mình tiến đến. Nhưng là này dù sao cũng là tai họa lần đầu phát sinh sau khi thành lập triều mối, đặc biệt vẫn là phát sinh ở chỗ khoảng cách cực kỳ gần. Thẩm Vĩnh Hà không thể không lại đây nhìn xem, hắn lo lắng này sẽ ảnh hưởng đến an toàn của vương cung.
Thẩm Vĩnh Thanh cũng ở, ngoài ra còn có mấy cái đại thần. Trần Tiêu hoảng hốt ở trong đó thấy được gương mặt quen thuộc, tập trung nhìn vào thế nhưng là thành chủ cũ của Cẩm Thành.
Thẩm Vĩnh Hà nhìn đến hắn ở bên này, bước nhanh đi tới. Đi đến trước mặt, Thẩm Vĩnh Hà giơ tay hành lễ. Trần Tiêu lắp bắp kinh hãi, vội vàng đáp lễ nói: "Quốc chủ làm thế là gϊếŧ tại hạ."
Thẩm Vĩnh Hà nói: "Nếu không phải Trần sư phó nhắc nhở, con ta cũng sẽ không trước tiên bố trí, hôm nay sợ là sẽ tạo thành tai họa lớn hơn nữa."
Trần Tiêu thế mới biết, trừ bỏ mấy xác chết nhìn thấy trước mắt, còn có một ít người lúc đất bắt đầu sụp bị đội bảo vệ thành chạy tới kịp thời cứu ra. Trần Tiêu nghe xong tức khắc cảm thấy an ủi, cuối cùng là cứu lại một ít tánh mạng.
Thẩm Vĩnh Hà lúc này lại hành lễ, Trần Tiêu tu vi không cao bằng hắn, ngăn trở đều không kịp. Hắn bất đắc dĩ mà nói: "Quốc chủ có việc thỉnh nói thẳng, không cần khách khí như vậy, tại hạ nhận không nổi."
Thẩm Vĩnh Hà nói: "Trần sư phó tự nhiên nhận nổi. Hôm nay biết được Trần sư phó đã có định luận, tiên đoán thành đô sẽ phát sinh đất sụp. Ta đại biểu vương tộc họ Thẩm khẩn cầu Trần sư phó vươn tay giúp đỡ, cứu lại bá tánh trong thành."
Trần Tiêu nhăn mi nói: "Tại hạ cũng chỉ là dựa vào Thuật số Phong Thủy mới có thể trước tiên nhìn đến dấu hiệu. Nhưng là có thể nhìn đến cùng có thể giải quyết, là hai việc khác nhau. Rốt cuộc tại hạ tuổi trẻ học ít, không dám bảo đảm có thể hóa giải nguy cơ đất dưới chân thành đô bị sụp."
Thẩm Vĩnh Hà lộ ra thần sắc thất vọng: "Ngay cả Trần sư phó cũng không có biện pháp, chẳng lẽ vương tộc họ Thẩm ta chỉ còn lại có một đường dời đô hay sao?"
Đại thần phía sau hắn có người góp lời nói: "Quốc chủ, dời đô hao tài tốn của, chỉ sợ sẽ dao động nền tảng lập quốc. Chưa đến tình huống hết cách xoay sở, không thể làm việc này a."
Trần Tiêu biết rõ ràng ở trong lòng, nền tảng lập quốc có thể dao động hay không thì không chắc, nhưng vương tộc họ Thẩm khẳng định sẽ tổn thất lớn. Chưa tới mức không gượng dậy nổi, nhưng ít nhất vài chục năm mới có thể hồi phục. So tổn thất càng nghiêm trọng lại là uy tín của vương thất bị giảm xuống, đây là tổn thất nỗ lực trăm 80 năm cũng chưa biện pháp lấy lại.
Giúp người khi người gặp khó khăn, hóa giải Tai Ách khó xử của người trong cuộc, đúng là chức trách phong thuỷ sư. Trần Tiêu liền nói: "Quốc chủ không cần nóng lòng, tuy tại hạ tạm thời không có cách hóa giải nguy cơ của thành đô, nhưng tại hạ lại có một cái biện pháp có thể tai nạn phát sinh lùi lại. Biện pháp này có thể vững vàng tầng đất dưới chót, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lại xuất hiện đất sụp. Như vậy sẽ có một cái thời gian giảm xóc, vô luận là nghĩ cách hóa giải tai nạn, hay là muốn tiến hành dời đô đều có thể thong dong tiến hành."
Thẩm Vĩnh Hà nghe vậy vui vẻ, hắn chặn lại nói: "Trần sư phó có cách gì hay, có gì cứ nói."
Trần Tiêu nói: "Loại phương pháp này của ta cần nhân lực, vật tư, còn cần quốc chủ phối hợp."
Thẩm Vĩnh Hà nói: "Trần sư phó cứ việc mở miệng, vương tộc họ Thẩm ta dù vượt qua biển lửa cũng không nói chơi."
Trần Tiêu cười một chút nói: "Không cần cả tộc quốc chủ đi vượt qua biển lửa, chỉ là muốn các anh em đội bảo vệ thành vất vả một chút, tốt nhất có thể mau chóng rửa sạch hố to này, lại tiến hành lấp lại. Ta muốn yêu cầu, cũng chỉ là khối quảng trường này phải quy hoạch bố trí lại theo những gì ta nói."
Thẩm Vĩnh Hà không chút do dự nói: "Như Trần sư phó mong muốn." Hắn xoay người quát hướng quan viên thay quyền Phủ Thành Đô phía sau: "Quan viên Phủ Thành Đô nghe lệnh! Trong lúc Trần sư phó quy hoạch bố trí quảng trường, Phủ Thành Đô, trên dưới đội bảo vệ thành cần phải phối hợp, không được có điều đến trễ! Người trái lệnh tất nhiên không buông tha!" Trong hàng đại thần Phía sau đi ra ba người, hướng về hắn khom lưng: "Hạ quan lãnh chỉ."
Trên mặt đất gần hố thương thảo một đêm, thẳng đến sáng sớm, Trần Tiêu mới cùng Tịch Vân Đình quay trở về khách điếm. Họ vừa về tới, Đồng Nặc Nặc cùng Đường Nhữ lập tức đón ra tới.
"Các ngươi sao lại thế này?" Trần Tiêu kinh ngạc xem hai người bọn họ. Hai người này một người bế quan, một người dưỡng thương, cơ bản không ra khỏi cửa.
Đồng Nặc Nặc nói: "Ta nghe nói bên phía bắc thành xảy ra chuyện, các ngươi bị kêu đi. Liền nghĩ có thể giúp được cái gì hay không. Chỉ tiếc bên ngoài đang cấm đi lại ban đêm, người đội bảo vệ thành không cho ta lên phố."
Đường Nhữ cũng gật đầu, nói: "Việc xuất hiện hố đất khiến người trong khách điếm đều bừng tỉnh, không ít người lo lắng bên này cũng sẽ xảy ra chuyện. Ta tự nhiên cũng nghe nói, làm sao còn có thể an tâm dưỡng thương."
Trần Tiêu cười một chút nói: "Tạm thời còn sẽ không lan tràn lan đến gần nơi này. Nhưng các ngươi xuất quan vừa lúc, chúng ta muốn đổi chỗ ở. Thẩm quốc chủ cho chúng ta một chỗ để ở, là lâm viên vương thất. Ta lúc trước chỉ tham quan qua, còn chưa từng ở qua đâu."
Tịch Vân Đình đứng ở bên cạnh hắn, nghe vậy nhìn hắn một cái. Tiêu đệ từng tham quan lâm viên vương thất lúc nào? Hắn trước kia chỉ là một người bình thường, lúc mới quen biết đối phương cũng chỉ là tiểu nhị trong cửa hàng đồ cổ bình thường.
Trần Tiêu trong lúc vô tình sơ sẩy nói ra việc đời trước, nhưng Tịch Vân Đình có nghi hoặc trước nay chỉ đặt ở trong lòng tự hỏi, nên hắn còn không có ý thức được chính mình nói lỡ.
Thẩm Nhạn Hành phái người điều khiển xe ngựa đem bọn họ đưa đến lâm viên vương thất, chính mình cũng thu thập mấy thứ đồ vật lại đây ở, nói là muốn đi theo bên người lão sư để học tập. Lần này hắn là đường đường chính chính tới, Thẩm Vĩnh Hà đã dừng các loại yến tiệc nhỏ, không bao giờ lại cưỡng cầu hắn đi tiếp khách.
*Lâm viên: Khu rừng được sử dụng như một vườn công cộng lớn.