Chương 1: Đời trước hắn là độc thân

Chương 1: Đời trước hắn là độc thân.

Đầu tháng hai, tuy rằng đã đầu xuân, trong không khí lại còn lộ ra những cơn rét buốt lạnh lẽo.

Chậu than đã tắt lửa, trong phòng đông lạnh lợi hại. Trần Tiêu rụt rụt bả vai, lưu luyến trong sự ấm áp của bình nước nóng trong chốc lát, mới bò ra khỏi ổ chăn, mặc vào áo kép, khoác lên áo bông.

Bên ngoài ấm nước bằng đồng được bọc thêm lớp bông để giữ ấm. Tuy giữ ấm không hiệu quả bằng bình giữ ấm hiện đại, lại miễn cưỡng có thể bảo đảm thủy còn có một ít độ ấm, không đến mức lãnh đến đến xương.

Dùng nước ấm rửa mặt, bàn chải đánh răng làm bằng lông lợn dính bột đánh răng xoát răng, lại đem đầu tóc ngang vai linh hoạt chải thành một cái búi tóc, cá nhân vệ sinh xem như xử lý xong rồi.

Mặc xong quần áo, kéo ra cửa phòng, gió lạnh đập vào mặt. Trần Tiêu đi ra ngoài, thở sâu. Không khí mới mẻ khác với thành phố lớn tràn ngập lá phổi, đặc biệt giúp tinh thần tỉnh táo. Hắn duỗi ra tay chân, duỗi một cái lười eo.

Hắn xuyên tới thế giới này đã có nửa năm, lúc ban đầu cẩn thận chặt chẽ, sợ bị người ở đây phát hiện hắn khác thường thiêu chết. Đến bây giờ thích ứng sinh hoạt nơi này, cùng dân bản xứ không có gì khác nhau.

Trần Tiêu từ sau viện đi đến phía trước, a một hơi, chà xát đầu ngón tay hơi lạnh, đem ván cửa hàng từng khối từng khối buông xuống, khiêng đến phía sau chồng lên ngăn nắp.

Chức nghiệp hiện tại của hắn là tiểu nhị kiêm canh gác của cửa hàng đồ cổ tên là "Đạp Tuyết Tầm Tiên".

Ban ngày đi theo chưởng quầy, chưởng quầy thứ hai học tập, bán hàng, buổi tối đóng cửa hàng, trực tiếp ngủ ở phía sau. Lỡ như có việc gì xảy ra thì gõ cái chiêng đặt ở trong phòng hắn. Đông gia cũng không trông cậy vào hắn dũng đấu kẻ bắt cóc, có thể cảnh giác chung quanh, thông báo đội trị an tuần tra ban đêm trong thành là được.

Trần Tiêu là tiểu nhị thuộc về tầng thấp nhất, mỗi ngày sáng sớm phải chuẩn bị mở cửa, còn phải quét tước vệ sinh. Đương nhiên, không phải chỉ có một mình hắn làm hết, còn có một người khác gọi là Triệu Nhị Hổ.

Một lát sau, Trần Tiêu làm xong hết việc rồi. Trên đường bắt đầu xuất hiện người đi đường, Triệu Nhị Hổ tới, cho hắn mang đến một chén hoành thánh nóng hôi hổi, còn có bốn cái bánh nhỏ xốp giòn ngon miệng.

Chầu bữa sáng này ở trong gia đình bình thường cũng không rẻ, ước chừng mười lăm cái tiền đồng. Trong đó Triệu Nhị Hổ giúp hắn ra mười đồng, Trần Tiêu chính mình ra năm đồng.

Triệu Nhị Hổ giúp hắn mang cơm như vậy cũng đã có ba bốn tháng.

Nhà Triệu Nhị Hổ cách khá xa, muốn đi qua nửa cái quận thành mới có thể lại đây. Cuối mùa thu thẳng đến đầu mùa xuân, dậy sớm lại tối lại lạnh. Triệu Nhị Hổ không muốn dây sớm lại đây, Trần Tiêu liền thương lượng với hắn, hắn giúp hắn mang bữa sáng, Trần Tiêu liền chính mình một người bao hết vệ sinh.

Triệu Nhị Hổ tình nguyện bỏ ra chút tiền, cũng không muốn chịu đông lạnh dậy sớm sờ soạng. Hắn đáp ứng rồi, nhưng yêu cầu Trần Tiêu ra năm cái tiền đồng, thật sự là hắn quá có thể ăn. Người bình thường ăn hai cái bánh rán là đủ, đâu giống hắn thế nhưng muốn ăn bốn cái!

Trần Tiêu cầm lấy bữa sáng, ngồi ở trên chỗ ngồi dùng để đãi khách bắt đầu ăn lên. Triệu Nhị Hổ ngồi ở một bên, lấy ấm nước Trần Tiêu nấu lúc mới dậy rót ra một ly nước ấm ấm tay.

Trần Tiêu ăn đến kia kêu một cái ngon. Hoành thánh kích cỡ vừa vặn, thơm tho ngon miệng. Bánh rán thơm xốp giòn, cắn một ngụm nghe rôm rốp.

Triệu Nhị Hổ nhìn đều cảm thấy thèm, nói: "Tiểu Hàm a, ngươi không riêng sáng sớm dậy ăn nhiều, giữa trưa buổi tối ăn càng thêm xa xỉ.

Dùng đồ vật lựa, mặc quần áo cũng chú ý. Chưa thấy qua người nào làm tiểu nhị như ngươi, tiêu phí như vậy khi nào mới có thể tích cóp đủ tiền cưới vợ?"

Trần Tiêu nghe vậy, thiếu chút nữa bị nghẹn.

Người thiếu niên hắn bám vào người không có tên chính, chỉ có cái tên phụ gọi là Hàm Oa, tuổi không lớn, chỉ có 17 tuổi.

Cha mẹ nguyên thân là chạy nạn ra tới chết ở trên đường. Hắn liền đi theo cả nhà thúc thúc đi tới một cái thôn trấn rất giàu có đặt chân.

Đại khái là gien của cha mẹ tốt, Hàm Oa lớn lên mày rậm mắt hạnh, khờ nhiên đáng yêu. Bởi vì hắn lớn lên đẹp, cứ việc nhiều mang một cái trẻ con, thẩm thẩm cũng không có coi là trói buộc.

Thẳng đến bé trai này bắt đầu lớn lên.

Con nít choai choai ăn chết cha, nhiều hắn một ngụm, trong nhà nuôi không nổi. Thúc thúc chỉ có thể hung hăng tâm đem hắn đưa ra tới, nhờ người mưu một phần công, làm hắn đi theo thương gia vào nam ra bắc bán hàng hóa kiếm cơm ăn. Lúc ấy Hàm Oa chỉ có mười hai tuổi, người lớn lên còn không cao bằng ngựa chân lùn, đã phải cực cực khổ khổ đi theo thương đội nơi nơi chạy.

Bởi vì ăn nhiều, mấy năm nay hắn cũng không có tích cóp được bao nhiêu tiền. Chờ đến hắn lớn đến mười lăm sáu, cùng võ sư thương đội học hai tay công phu, liền chuyển thành hộ vệ.

Hàm Oa thật sự không có số phận gì, nửa năm trước một lần đi vận chuyển hàng hóa, trên đường đột nhiên vọt tới một con mãnh thú tập kích đả thương người. Hắn cũng là ngốc, cho rằng chính mình học hai tay, có thể đối phó. Kết quả người khác đều chạy thoát, chỉ còn hắn một cái vọt đi lên.

Nếu không phải nơi xảy ra chuyện gần quận phủ, đội trị an tới mau, Hàm Oa có thể đã bị mãnh thú kéo đi rồi. Cứ như vậy, hắn cũng bị thương rất nặng đe dọa sinh mệnh.

Hàm Oa bị thương nặng, đầu lĩnh thương đội rất tán thưởng sự dũng cảm của hăn, thưởng một mớ tiền thưởng, lại cấp đủ tiền thuốc men. Chẳng qua, thương đội không có biện pháp vì hắn dừng lại, lần này bán xong hàng hóa sau đó chuẩn bị thương phẩm để trở về xong thì sẽ khởi hành.

Hắn bệnh, không thể đi. Thương đội liền đem tiền thuê một gia đình thay chiếu cố hắn.

Bởi vì mỗi năm thương đội muốn tới quận thành rất nhiều lần, hộ gia đình này cũng không dám khắt khe Hàm Oa, chỉ là đúng hạn đưa nước đưa thuốc, còn cẩn thận cỡ nào thì cũng chưa nói tới.

Võ sư từng dạy võ cho Hàm Oa trong thương đội lo lắng bọn họ mưu tài hại mệnh, đã từng hung tợn uy hϊếp qua. Cái này làm cho người nhà này cũng không dám không trải qua Hàm Oa cho phép vận dụng tiền tài hắn đi thỉnh danh y gì, nhà mình lại không tình nguyện ứng trước cho hắn, nên cứ để sinh sôi ngạnh ngao như vậy.

Vốn thân thể Hàm Oa rất to khỏe, lại bị sốt cao lặp lại tra tấn, lại vừa ho ra máu, triền miên giường bệnh rất nhiều thân thể càng suy yếu. Liền như vậy, Hàm Oa đi rồi, Trần Tiêu tới.

Kiếp trước luc Trần Tiêu nhắm mắt, còn tưởng rằng chính mình sẽ một ngủ không dậy nổi. Kết quả tỉnh lại toàn thân đều đau muốn chết, còn không ngừng phát sốt, thậm chí nghiêm trọng đến động thân thể một cái cũng không được, nâng giơ tay đều cố sức.

Chờ Trần Tiêu cố gắng chống đỡ chóng mặt đau đầu làm rõ ràng trạng huống, bản năng cầu sống làm hắn ý thức được nếu cứ để đi xuống, cái sinh mệnh lần thứ hai không biết làm sao được đến này sẽ lại tiêu vong.

Trần Tiêu thừa dịp thanh tỉnh, cầu người nhà này giúp đỡ mời một cái thầy thuốc ngồi công đường trong y quán lớn. Lại xài phần lớn tiền làm thành tiền thưởng, để thầy thuốc nghĩ cách chữa bệnh cho hắn.

Thầy thuốc ngồi công đường cầm tiền, tự nhiên việc gì cũng dễ làm, trằn trọc cho hắn tìm tới một viên đan dược, Trần Tiêu ăn xong bệnh ách bớt ngay, thân thể tức khắc tốt hơn phân nửa.

Lại dưỡng nửa tháng, thân thể Trần Tiêu liền khỏi hẳn. Cảm ơn nguồi nhà này, Trần Tiêu rời đi, đi trên đường tìm cái khách điếm ngủ trọ.

Tiền thưởng hơn dư cỡ một nửa, thoạt nhìn không ít, ở trong quận thành phồn hoa này cũng chỉ có thể ở khách điếm ăn ngon uống tốt ba tháng.

Trần Tiêu không nghĩ về cái thương đội Hàm Oa lúc trước ở, một cái là lo lắng bị người nhìn ra thay đổi tim, một cái khác là hắn không có ký ức của Hàm Oa, tuy rằng biết đánh nhau, lại không hiểu võ công, làm không được ngành nghề nguy hiểm như hộ vệ.

Vì thế, hắn dứt khoát đặt quyết tâm, tìm một người môi giới danh tiếng không tồi, đem tất cả tiền con lại trên người đều cho đối phương, làm hắn đem chính mình nhét vào chỗ làm việc hiện tại.

Trần Tiêu rất may mắn quyết định lúc trước của mình, chỗ này có thể gián tiếp tiếp xúc đến đám người cấp cao, làm hắn nhanh chóng hiểu biết đại khái thế giới này.

Thế giới này phi thường kỳ diệu, lạc hậu, thói quen sinh hoạt cùng tư tưởng giống cổ đại, cũng có các loại phát minh tiên tiến tinh xảo nảy sinh từ thời kỳ chủ nghĩa tư bản. Lạc hậu cùng tiên tiến cùng tồn tại, thần kỳ lại ảo diệu, làm người mới đến mờ mịt vô thố như Trần Tiêu đều sinh ra nồng hậu hứng thú.

Trần Tiêu còn tưởng rằng chính mình đi tới một cái thế giới song song với Trung Quốc xưa, đang ở trải qua thời đại từ phong kiến chuyển hướng tư bản.

Nhưng là sau lại, chờ đến hắn càng thêm hiểu biết cái quốc gia tên là "Đại" này, mới biết được chính mình đã đoán sai. Thế giới này không có than đá, cũng không có dầu mỏ, nên sẽ không có khả năng sinh ra thời đại hơi nước, càng không hy vọng đi vào xã hội hiện đại.

Dù thế giới này không có tài nguyên như than đá, dầu mỏ, lại có một loại khoáng sản quý giá tên là linh thạch. Loại khoáng sản linh thạch này ẩn chứa năng lượng, có thể thay thế than đá, dầu mỏ cung cấp nguồn năng lượng cho các loại thiết bị.

Trần Tiêu từng tận mắt nhìn thấy, một viên châu linh thạch kích cỡ bằng viên đạn bỏ vào một cái bếp có ba cái bệ bếp, liên tiếp không ngừng thiêu ba giờ, lại chỉ tiêu hao một chút.

Cũng chính là một lần kia, hắn biểu hiện đến quá mức giật mình, đầu bếp thích khoe ra mới nói cho hắn, linh châu này là từ một cái tu sĩ nơi đó được đến. Trần Tiêu lúc này mới biết, thế giới này không phải lấy cày, đọc, công, thương là chủ, ngược lại lấy tu đạo cầu tiên là chủ lưu.

Chỉ tiếc, nói bóng nói gió hiểu biết một phen, nguyên thân cũng không có linh căn tu tiên, cũng không có thiên phú gì. Trần Tiêu nản lòng, nhưng theo sau lại nâng tinh thần lên.

Dù sao hắn bám vào người sống lại một đời cũng là kiếm lời, dù là làm người thường sống cả đời, cũng hoàn toàn không tính mệt.

Cho nên, mục đích của Trần Tiêu vẫn luôn là hưởng thụ sinh hoạt, sau đó tích cóp tiền du lịch cả thiên hạ. Cưới vợ gì đó, hắn đời trước chính là người độc thân, quen tự do tự tại, hiện tại cũng không tính toán tìm cho mình một cái trói buộc.

Trần Tiêu lau lau khóe miệng, nói: "Ta hiện tại còn không có nghĩ nhiều như vậy, chủ yếu là dưỡng thân thể cho tốt cái đã."

Người khác cũng không biết thân thể Trần Tiêu hiện tại khỏi hẳn tới trình độ nào, hắn bệnh nặng một hồi sau gầy đến lợi hại. Những người khác tuy rằng cảm thấy tên nhóc này xiêu xài trên việc ăn có chút quá mức, hắn vừa nhấc lý do bổ thân thể ra, liền không có biện pháp nói cái gì nữa.

Triệu Nhị Hổ thấy hắn là lý do này, lắc lắc đầu không hề nhiều lời. Bọn họ cũng chỉ là quan hệ đồng sự bình thường, cũng không phải thâm mật cỡ nào. Khuyên đối phương không nghe, Triệu Nhị Hổ cũng sẽ không lại khuyên.

Chẳng qua, ở trong lòng, khẳng định sẽ nghĩ Hàm Oa không phải người biết sinh sống, ăn xài phung phí, tích cóp tiền không được.

Trần Tiêu cười ha hả, hắn đương nhiên nhìn ra đối phương không cho là đúng, lại không tính toán giải thích. Giá trị quan hai người khác nhau, quen biết sơ sơ mà nói chi cho sâu, chỉ biết tự nhiên đâm ngang, không bằng đối đãi với nhau nhạt nhạt là được. Dù sao hắn chỉ ở đây học tập thích ứng một năm, một năm sau hắn liền đi rồi, cần gì phải nháo ra không thoải mái đâu.

Đã sửa