Chương 7

Thời điểm rời khỏi bệnh viện, trời đã tối rồi, Lý Thanh Lãng một mình chậm rãi đi trên đường về nhà, bắt đầu tính toán giải quyết thế nào tiền chữa bệnh của Viện trưởng.

Cô nhi viện của bọn họ không phải là cái loại thường được người có tiền hoặc cơ quan từ thiện để ý cùng giúp đỡ. Trên thực tế, rất nhiều cô nhi viện đều không có đãi ngộ như vậy, hơn nữa Viện trưởng cũng không hi vọng những người kia quyên tiền chỉ vì muốn đánh bóng tên tuổi chính mình rồi làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của bọn nhỏ, vì vậy tài chính của cô nhi viện lại càng khó khăn hơn. Nhận được cùng lắm là một ít tiền quyên tặng rải rác, Viện trởng cùng bọn nhỏ cơ bản là sinh sống tự cấp tự túc. Bất quá cũng may, Viện trưởng có dự kiến trước mua cho mình một phần bảo hiểm chữa bệnh, trừ ra chi phí kim ngạch, chính mình chi trả phí sinh hoạt cũng không nhiều lắm. Nhưng mà…vạn nhất làm kiểm tra phát hiện ra vấn đề khác, hoặc là chi tiêu đồ bổ các loại, Lý Thanh Lãng không thể không bắt đầu tính tới khoản tiền lương mỏng manh cùng tiền tiết kiệm ít ỏi của mình. Mặc kệ nói thế nào thì nói, mình có thể sống đến ngày hôm nay tất cả là nhờ vào Viện trưởng, hiện tại nàng xảy ra chuyện mình không thể làm như không để ý.

Lý Thanh Lãng đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại xế chiều hôm nay, cả người liền buồn bực. Hiếm khi mới có cơ hội cùng thần tượng ở chung, lãng phí như vậy thật đáng tiếc.

Đang nghĩ ngợi, di động cậu lại vang lên tiếng báo tin nhắn, mở ra xem, liền choáng váng tại chỗ.

Tin nhắn là Hoa Ninh Tường gửi tới, chỉ có một câu “Sự tình xử lý tốt rồi sao? Hiện tại không tiện nhận điện thoại?”

Lý Thanh Lãng vội vàng bấm số Hoa Ninh Tường, anh nhắn như vậy xem ra hẳn là có chuyện muốn cùng mình nói đi.

Trong loa chỉ vang lên hai tiếng đã nhận, Hoa Ninh Tường thanh âm truyền qua micro của di động, cùng với bình thường nghe có chút không giống nhau.

“Này, Thanh Lãng?”

“Là em là em, thật xin lỗi, lão sư, ngày hôm nay có chút việc gấp nên…” Lý Thanh Lãng vội vàng nói.

Hoa Ninh Tường nhẹ giọng nở nụ cười “Tôi trong mắt em đáng sợ như vậy sao, hơn nửa đêm gọi điện thoại chỉ để nói xin lỗi?”

“Không phải, em, em chỉ là…”

Chỉ là không muốn buông tha dù chỉ một lần có thể cùng anh nói chuyện
, lời như vậy, cậu đương nhiên không thể nói ra.

Hoa Ninh Tường cũng không tiếp tục trêu đùa Lý Thanh Lãng, nghiêm trang hỏi “Ngày hôm nay tôi giúp em bốc thăm, là hợp tác cùng Chương Mông, đối thủ thì chưa biết, phần của cậu ấy tôi đã chỉ đạo qua, còn em khi nào có thời gian?”

“Ngày mai có thể không ạ?” Viện trưởng tình huống rất ổn định, Lý Thanh Lãng biết sáng mai bọn tiểu Mẫn sẽ đến bệnh viện, cho nên cũng yên tâm.

“Được, vậy chín giờ sáng ngày mai em hãy tới phòng thu âm lần trước tìm tôi”

Lý Thanh Lãng gật gật đầu, lại nhớ đến đây là đang nói chuyện điện thoại, đối phương căn bản không nhìn thấy mình, lúc này mới vội vàng đáp “Vâng, em nhất định đúng giờ”

Trận đấu này Hoa Ninh Tường chọn cho Lý Thanh Lãng cùng Chương Mông một

bài hát gọi là

‘Flying Dream’, là ca khúc nói về tuổi thanh xuân, rất thích hợp cho hai chàng trai biểu diễn, ngoại trừ ở phần cuối có một nốt cao ra, đối với Lý Thanh Lãng mà nói là hoàn toàn không có gì khó khăn.

“Nốt cao này em hay là Chương Mông phụ trách?” Hoa Ninh Tường cười hỏi Lý Thanh Lãng.

Cậu lóe lên một cái ánh mắt “Chương Mông anh ấy nói thế nào?”

Đối với chính mình, Lý Thanh Lãng còn chưa phải quá tự tin, tuy rằng nốt ngân này cũng không phải là quá cao, luyện tập một thời gian là có thể biểu diễn, nhưng là, nếu như Chương Mông càng có lòng tin hoàn thành nó hơn, Lý Thanh Lãng cũng cảm thấy không có gì là không tốt.

“Cậu ta hai giờ chiều sẽ tới, thời điểm đó hai người tự mình thương lượng đi” Thấy Lý Thanh Lãng hơi kinh ngạc, Hoa Ninh Tường nở nụ cười “Chung quy cũng phải thể hiện tinh thần hợp tác một chút a, nếu không lên đài lại làm mất mặt tôi”

Lý Thanh Lãng ngượng ngùng nắm nắm tóc.

Thời quan sau đó trôi qua rất nhanh, Hoa Ninh Tường không chỉ chỉ đạo Lý Thanh Lãng phương pháp xử lý cùng diễn giải tâm tình trong bài hát, mà còn hơn thế nữa dạy cậu một ít phương pháp luyện giọng cùng xoay người căn bản nhưng chuyên nghiệp. Ngồi một bên tiểu Chu trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu, nhìn ra được Hoa Ninh Tường là muốn chiêu mộ Lý Thanh Lãng làm việc dưới trướng anh trong cái phòng làm việc còn chưa chuẩn bị xong kia đây.

Hoa Ninh Tường quả thật có ý nghĩ như thế, anh thực yêu thích đứa bé này, sạch sẽ, thuần túy, cùng cậu giao lưu không cần bận tâm lời mình nói có phải bị đối phương lý giải thành cái hàm nghĩa khác hay không, Lý Thanh Lãng trên người thỉnh thoảng lại tỏa ra sự tự ti Hoa Ninh Tường đều để vào trong mắt, lại khiến anh càng muốn được chăm sóc hài tử này, mặc dù cậu kỳ thực so với anh chỉ nhỏ hơn có vài tuổi.

Cơm trưa là tiểu Chu mua từ bên ngoài về, trải qua nửa ngày ở chung, Lý Thanh Lãng cùng Hoa Ninh Tường lúc nói chuyện cảm giác khoảng cách gần gũi hơn không ít, anh đối việc này rất hài lòng, ăn cơm xong liền tràn đầy phấn khởi lôi kéo Lý Thanh Lãng ngồi trước dương cầm.

“Em không biết đàn cái này” Lý Thanh Lãng có chút tiếc nuối nhìn Hoa Ninh Tường.

“Tôi đương nhiên biết, chính là gần đây tôi viết một ca khúc, em giúp tôi nghe một chút thử xem” Hoa Ninh Tường cũng không quản phản ứng của Lý Thanh Lãng, tự mình đàn lên.

Âm thanh thực êm tai, Hoa Ninh Tường cũng không có bất ngờ cất tiếng hát, chỉ là thuần túy chơi dương cầm, khiến Lý Thanh Lãng nghe ra được nhàn nhạt lo âu, rất có mùi vị cổ phong trong đó.

“Thế nào?” Hoa Ninh Tường hỏi.

“Rất êm tai” Lý Thanh Lãng nhìn anh, trong mắt đều là ca ngợi chân thành “Chỉ có giai điệu không có ca từ sao?”

“Ân, vẫn chưa có viết lời” Hoa Ninh Tường đáp “Chờ cái thi đấu làm khổ người khác kia quay xong liền hoàn thành sau vậy”

Lý Thanh Lãng nở nụ cười, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Anh cũng biết là làm khổ người ta sao”

Không nghĩ tới câu này vẫn bị Hoa Ninh Tường nghe được, anh thân thủ quàng qua cổ Lý Thanh Lãng, ép cậu vào l*иg ngực mình hung hăng xoa xoa tóc.

“Em cái tên tiểu hỗn đãn này, tôi hi sinh nhiều tinh lực và thời gian như vậy tới giúp em, còn dám nói tôi làm khổ hay sao?

Lý Thanh Lãng một bên xin tha một bên cười càng vui vẻ hơn, có thể cùng Hoa Ninh Tường thân cận như vậy, cậu căn bản chưa bao giờ dám tưởng tượng qua.

Lúc này Lý Thanh Lãng mới nhớ tới mình từng đáp ứng Vu Chấn xin chữ kí anh, liền đem mái tóc bị Hoa Ninh Tường vò loạn sửa sang lại một chút, ngượng ngùng nói “Cái kia, lão sư, em có thể hay không xin anh một thứ?”

Hoa Ninh Tường thấy hai từ “lão sư” thật sự không dễ nghe, bất quá cũng chỉ nhíu mày “Cái gì cơ?”

“Ảnh có chữ kí của anh, chỉ cần một tấm thôi là đủ rồi”

Tiểu Chu sau đó im lặng nhìn trời, từ trong túi bên người sờ soạng lục ra ba tấm hình đưa cho Hoa Ninh Tường, trong lòng nhịn không được yên lặng phun tào

(=mấy lời như lải nhải hoặc chửi rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm)

:

đừng nói là chữ kí, nếu cậu muốn anh ta sản xuất đĩa hát cho cậu còn được đáp ứng nữa là.


Hoa Ninh Tường rồng bay phượng múa ký tên mình rồi đưa cho Lý Thanh Lãng, nhìn cậu thận trọng đem bức ảnh bỏ vào ngăn trong cùng của ba lô giấu kỹ, Hoa Ninh Tường trong lòng không rõ tự dưng cảm thấy quá ư là hài lòng.

Đương nhiên anh không biết là Lý Thanh Lãng là xin giùm cho Vu Chấn, bất quá chính cậu cũng có dự định sẵn, chỉ đưa cho Vu Chấn một tấm, còn dư lại vẫn là chính mình cất làm của riêng đi, nói không chừng tranh tài xong sẽ không còn gặp lại Hoa Ninh Tường…

Nghĩ đến đây, động tác trên tay Lý Thanh Lãng đình chỉ, đáy lòng tuôn ra một trận thương cảm.

Đúng rồi, bọn họ vốn dĩ là hai đường thẳng không nên gặp nhau, chỉ là ngắn ngủi giao tại một điểm, sau này phương hướng sẽ là càng lúc càng xa cách, có phải không?

Hoa Ninh Tường dễ dàng nhận ra được cảm xúc của cậu có biến hóa “Xảy ra chuyện gì à?”

“A? Không có gì, phải rồi, lão sư, Chương Mông thời điểm nào sẽ tới a?” Lý Thanh Lãng cứng nhắc chuyển đề tài.

Hoa Ninh Tường trong lòng thở dài, cậu rõ ràng không phải người giỏi ẩn giấu tâm tình của mình, trong mắt toàn bộ khổ sở cùng mất mát đã bị anh nhìn ra được, còn ngụy trang cái gì cơ chứ?

Hoa Ninh Tường tuy rằng hiểu rõ, nhưng cũng không nghĩ sẽ vạch trần cậu, chỉ nhìn một chút đồng hồ trên tay “Cũng nhanh thôi, tiểu Chu, cậu gọi điện thoại hỏi Chương Mông một chút đang tới chỗ nào rồi?”

Hai mươi phút sau, Chương Mông hấp tấp chạy đến. Dưới sự chỉ đạo của Hoa Ninh Tình, hai người song ca hơn mười lần mới bị kêu dừng.

“Thời gian không còn sớm, hai người về trước đi, mấy ngày này tôi sẽ khá bận bịu, có chuyện gì cứ tìm tiểu Chu, nếu muốn tới phòng thu âm luyện tập, sớm một chút gọi điện cho cậu ấy, tiểu Chu sẽ an bài cho hai người” Hoa Ninh Tường nhìn đồng hồ, lát nữa anh có chuyến bay tới thành phố B, ước chừng bốn, năm ngày mới trở về.

Lý Thanh Lãng cùng Chương Mông đều gật gật đầu, cùng Hoa Ninh Tường đồng thời đi xuống lầu, nhìn anh lái xe rời đi, cậu thật sự rất muốn được ra sân bay tiễn.

Cậu trước nay chưa từng nhìn thấy ngôi sao lớn nào như Hoa Ninh Tường lại cùng người ta thân thiết đến thế, một điểm làm giá cũng không có, đương nhiên, cũng có khả năng là do cậu tiếp xúc cùng minh tinh quá ít. Bất quá…cậu vẫn biết Hoa Ninh Tường đối xử với cậu rất tốt, tốt đến mức tàn nhẫn, Lý Thanh Lãng có thể cảm nhận được mỗi lần đối phương cười đều chứa đựng đầy chân thành.

Chân thành…khiến cho Lý Thanh Lãng muốn vì anh làm một cái gì đó.

Nghĩ đến giai điệu kia của Hoa Ninh Tường, cậu bắt đầu cân nhắc, chính mình học đại học chuyên ngành Hán ngữ văn học a, các loại thơ cổ biết đến cũng không ít, không bằng, thử viết ca từ cho bài hát đi, nếu Hoa Ninh Tường yêu thích, được đưa cho anh cũng thực tốt.

Ý nguyện của cậu cũng rất đơn thuần, chưa từng nghĩ muốn làm nên tên tuổi mình bằng ca từ kia, chỉ là muốn vì Hoa Ninh Tường làm một cái gì đó. Thời điểm Lý Thanh Lãng đến bệnh viện bồi Viện trưởng hay đi quán cà phê làm công đều ngẩn người, trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng Hoa Ninh Tường đánh dương cầm, nhạc khúc kia thật ra cậu cũng chưa hoàn hoàn nhớ kỹ, nếu chỉ có thể dựa theo kí ức ẩn hiện mà viết lời vẫn là quá khó khăn.

Vòng thi đấu thứ ba đã tới gần, trước hôm ghi hình chương trình một ngày, Hoa Ninh Tường đem tất cả mọi người gọi vào phòng thu âm diễn tập một lần, nghe tiếng ca của bọn họ, Hoa Ninh Tường âm thầm gật đầu, xem ra một tuần này không có ai lười biếng, đều nghiêm túc tập luyện.

Lý Thanh Lãng và Chương Mông bị an bài diễn tập cuối cùng nên tới thời điểm hai người rốt cuộc hoàn thành, những người khác cũng đã sớm ly khai. Chương Mông và cậu lại không về cùng đường, đành phải cáo biệt sau đó liền hai người hai hướng bước đi.

Ngay lúc Lý Thanh Lãng muốn tới tàu điện ngầm, Hoa Ninh Tường liền “trùng hợp” gặp được cậu. Tiểu Chu dựa theo chỉ thị hướng Lý Thanh Lãng bóp vang mấy tiếng kèn.

“Lão sư?” Lý Thanh Lãng thấy Hoa Ninh Tường hướng mình vẫy vẫy tay, do dự một chút rồi mở cửa ngồi vào hàng ghế sau.

Hoa Ninh Tường cười nói “Nếu như đã tình cờ gặp, vậy tôi nhất định phải đưa em về đến nhà”

Tiểu Chu bộ dạng vô lực trong lòng âm thầm tiếp tục phun tào:

rõ ràng là anh vội vội vàng vàng đuổi theo người ta mà!

Lý Thanh Lãng đã lên xe ngược lại cũng không có phản đối, vào lúc này mà yêu cầu xuống xe có vẻ không lễ phép đi.

Hoa Ninh Tường sờ sờ cằm, đột nhiên lên tiếng “Đúng rồi, tôi vừa nhớ ra một chuyện”

“Cái gì cơ ạ?” Lý Thanh Lãng mờ mịt nhìn đối phương.

“Lần này đi tới thành phố B trong lúc vô tình đi qua một cửa hàng, tôi có nhìn thấy một món đồ, cảm thấy rất khả ái nên liền mua”

“Dạ?” Lý Thanh Lãng hơi nghi hoặc một chút, Hoa Ninh Tường cùng cậu nói cái này làm gì a, anh muốn mua cái gì cũng được cơ mà.

Hoa Ninh Tường từ bên cạnh lấy ra một cái bọc nhỏ đưa cho cậu “Cho em”

“A?” Lý Thanh Lãng sửng sốt một chút, ngơ ngác nhận lấy “Cho…cho em?”

“Mở ra xem một chút đi”

Mở ra cái bọc, bên trong có một cái hộp nhỏ, Lý Thanh Lãng cẩn thận mở hộp ra, bên trong là một oa oa

(=búp bê)

làm bằng tay khoảng 8 ly.

Xem trên mặt cậu đầy biểu tình buồn bực, Hoa Ninh Tường trong lòng rất sảng khoái, giả vờ nghiêm trang nói “Tôi vừa nhìn liền thấy nó rất giống em, cho nên muốn mua cho em”

Lý Thanh Lãng nhìn về phía Hoa Ninh Tường ánh mắt mang theo kháng nghị.

Được rồi, cứ coi như tiểu oa oa này dung mạo thật sự giống mình đi, thế nhưng trên đầu hai cái lỗ tai cùng đuôi hồ ly phía sau là thế nào a?

Tiểu Chu yên lặng lắc đầu, cái người này, vẫn là thích đùa ác như vậy.