- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phóng Thanh Ca Xướng
- Chương 5
Phóng Thanh Ca Xướng
Chương 5
Hoa Ninh Tường bỏ ra thời gian hai tuần, cuối cùng cũng ghi hình xong
Phóng thanh ca xướng
vòng thứ nhất. Anh không thể không thừa nhận, nghe nhiều người hát với cường độ cao như vậy quả thật có chút chịu không nổi. Không ngoài dự liệu của anh, mỗi vị huấn luyện viên theo quy định chọn ra mười người, nhưng trong lòng của mình vẫn thích nhất thanh âm trong trẻo, sạch sẽ đi thẳng vào lòng người kia, dù nó có còn hơi non nớt.
Vòng biểu diễn kế tiếp đã được quyết định. Năm vị huấn luyện viên theo phương thức rút thăm quy định trình tự thi đấu, sau đó chính mình chọn ra một thí sinh ứng chiến. Điểm của mỗi người là điểm từ lão sư cộng thêm điểm bình chọn của khán giả. Điểm của lão sư là 50, còn bình chọn tại trường quay có tất cả 150 người, bao gồm 50 ký giả truyền thông cùng 100 khán giả phổ thông, tổng cộng 200 điểm, lần lượt người điểm cao sẽ loại đi người điểm thấp hơn mình.
Không quy tắc gì gọi là trăm phần trăm công bằng,
Phóng thanh ca xướng
đương nhiên cũng như vậy, điểm mà mỗi người đạt được đều có khả năng tồn tại sự ngẫu nhiên nhất định, mà năm mươi thí sinh tại đây cơ hồ chưa từng trải qua thi đấu ca xướng PK mặt đối mặt, cho nên ai cũng chịu một áp lực không nhỏ.
Sau khi tất cả mọi người tập hợp lại đã xác định thời gian huấn luyện, là tại chiều nay hai giờ. Hai tuần này Lý Thanh Lãng trải qua rất phập phồng, Vu Chấn lúc nào cũng nhìn thấy cậu hồn vía lên mây. Bất quá cũng hết cách rồi, Vu Chấn biết mình không thể căng thẳng thay cho cậu, chỉ có thể biến hóa một loạt truyện cười kể cho Lý Thanh Lãng nghe.
Không biết những học viên khác là cái trạng thái gì, ngược lại Lý Thanh Lãng chính là tối hôm đó khẩn trương tới nỗi ngủ không yên.
Cậu không ngừng tự hỏi chính mình rốt cuộc có làm được hay không? Lý Thanh Lãng từ trong xương tủy có chút xíu tự ti, đối với chính mình cũng không có nhiều tự tin như vậy, thời điểm tham gia chương trình này cũng không có ôm kỳ vọng gì hết. Ai mà biết được Hoa
Ninh tường lại vì cậu mà sáng đèn, còn đưa cậu về nhà. Bất tri bất giác, Lý Thanh Lãng cảm thấy cậu bắt đầu có lòng tham, muốn lưu lại càng lâu trên sân khấu diễm lệ kia, muốn cùng Hoa Ninh Tường nói mấy câu, hay dù là chỉ nhìn được thêm vài lần cũng đều tốt. Đến nỗi tình cảm như vậy có phải đơn thuần xuất phát từ sự hâm mộ anh của mình hay không, cậu còn không có thời gian cũng không có tinh lực lo lắng những thứ ấy.
Hoa Ninh Tường cho tập trung mười học viên bọn họ ở một phòng thu âm anh đã sớm xác định tốt để dàn dựng và luyện tập tiết mục. Bọn họ lục tục đến nơi, bởi vì cùng theo một lão sư đồng nhất, nên giữa bọn họ không có quan hệ cạnh tranh rõ ràng, thoạt nhìn còn rất hài hòa, cười cười nói nói khoảng chừng nửa canh giờ, Hoa Ninh Tường mới đến đó.
Hoa Ninh Tường tháo xuống kính râm nhìn quét mọi người một cái “Thật có lỗi, tôi tới chậm. Có một lịch trình hoạt động làm trễ nãi thời gian”
Ánh mắt anh dừng trên mặt Lý Thanh Lãng lâu nhất, phía sau như có ý cùng cậu giải thích giống nhau.
Lý Thanh Lãng dĩ nhiên cũng cảm nhận được, trên mặt có điểm tỏa nhiệt. Những người khác ngược lại không có để ý, chỉ cười ra tiếng, gan lớn bắt đầu cùng Hoa Ninh Tường trêu chọc vài câu.
“Được rồi, chuyện phiếm trước tiên không nói nhiều, tôi trước đem ca khúc
mình đã an bài cho từng người đơn độc giảng qua cho một lần, thời gian của mỗi người không quá nhiều, những người khác có thể tiến vào gian phòng ghi âm sát vách thử cảm giác một chút, cả hai phòng tôi đều đã thuê”
Tuy rằng rất muốn cùng Hoa Ninh Tường ở lâu thêm một hồi, thế nhưng không thể không nghe theo an bài của anh, bọn họ đều nhớ mục đích của mình đến đây là để ca hát, không phải theo đuổi minh tinh, cho nên rất nhanh lần lượt đi vào phòng sát vách thử âm, trải qua thời gian không bao lâu, họ ngược lại đã cùng người điều âm bàn luận.
Loại kỹ năng vốn quen thuộc này hiển nhiên Lý Thanh Lãng không có được học, cậu yên lặng nhìn Hoa Ninh Tường chọn cho mình ca khúc
ly biệt, đó cũng không phải là một bản tình ca, mà là nói về lòng tưởng niệm cố hương cùng nỗi buồn khi xa cách. Bài hát này cậu không biết hát, Lý Thanh Lãng nhìn một chút ca từ, đột nhiên nhớ lại tuần trước mới vừa gặp lại người nhà, giữa bọn họ mặc dù không có quan hệ máu mủ, thế nhưng trong lòng Lý Thanh Lãng họ lại chính là tối thân cận nhất, là gia đình của mình.
“Thân ảnh đơn bạc của ngươi dưới ánh đèn trong màn đêm tăm tối, là hình ảnh mỹ lệ mà lòng ta vĩnh viễn không bao giờ có thể lãng quên”
Lý Thanh Lãng khẽ cười, một đoạn ngắn như vậy tựa hồ có thể hình dung được, bởi vì bài hát này, cùng với hồi ức chính mình khi còn bé thật giống nhau như đúc.
Hoa Ninh Tường cố ý đem phần chỉ đạo của Lý Thanh Lãng đặt ở cuối cùng, đám hài tử này nhất định sẽ rất tò mò với thiết bị của phòng thu âm, lo chơi đùa sẽ không để ý đến giờ giấc, lúc đó thời gian mình hao phí lên người Lý Thanh Lãng có lâu hơn, bọn họ cũng sẽ không phát hiện. Thiên vị như vậy đương nhiên không nên để người khác nhìn ra thì tốt hơn, bằng không nói không chừng họ lại liên hợp lại cô lập Lý Thanh Lãng. Lăn lộn trong ngành giải trí đã nhiều năm, Hoa Ninh Tường dĩ nhiên không thể không hiểu được cái đạo lý ‘Hảo ý sẽ mang đến thương tổn’
Lúc Lý Thanh Lãng đẩy cửa đi vào, phòng ghi âm bên này so với sát vách yên tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì trong phòng này chỉ có một kỹ thuật viên phụ trách điều chỉnh âm thanh, trợ lý tiểu Chu và Hoa Ninh Tường. Tiểu Chu ngồi ở chỗ cách xa bọn họ đọc sách, Hoa Ninh Tường thì lại tự mình ngồi ở bên micro ghi âm mà liếc nhìn đồ vật gì đó bên cạnh anh. Hình ảnh như vậy khiến cậu nhớ lại lúc nhìn thấy anh trong phòng chờ vào lần đầu tiên ghi hình, vẫn là cảnh tượng quen thuộc đó.
Hoa Ninh Tường nghe thấy tiếng mở cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Thanh Lãng “Em tới rồi, lại đây ngồi đi”
Bên trong này chỉ có hai cái ghế sô pha, tới gần anh ngồi xuống, cậu cảm thấy trái tim chính mình lại bắt đầu không quy luật nảy lên.
Hoa Ninh Tường cũng không nói nhảm hay gì, chỉ chuyên chú hướng Lý Thanh Lãng giảng giải bài hát này cần chú ý những điểm nào, còn tự mình biểu diễn một lần, sau thấy ánh mắt cậu có chút mê man, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi “Em đối bài hát này không quen thuộc đúng không?”
Cậu có chút ngượng ngùng gật gật đầu, nhỏ giọng nói “Em còn không biết hát”
“Cách thi đấu còn một tuần lễ, nếu em cảm thấy không được, chúng ta có thể đổi bài khác” Hoa Ninh Tường suy nghĩ một chút mới đề nghị.
Cậu nhanh chóng lắc đầu một cái “Không cần đâu, em có thể mà”
Ở phương diện khác Lý Thanh Lãng cũng rất cố chấp, đặc biệt là, cậu không hi vọng Hoa Ninh Tường cho rằng mình cái gì cũng làm không xong.
Anh cũng không nhiều lời, làm một cái thủ thế với người điều âm, sau đó ra hiệu Lý Thanh Lãng đồng thời giơ tay chạm vào một bên tai nghe, bên trong truyền tới khúc nhạc đệm tinh khiết đã trải qua cải biên, cậu bây giờ còn chưa thể đem ca từ hòa vào đây, bất quá chỉ nghe thanh âm cũng đã làm cậu thấy thật thoải mái.
Hoa Ninh Tường bỗng đứng dậy hướng điều âm sư làm ra cái tín hiệu gì đó, ngay lúc Lý Thanh Lãng trợn tròn mắt mà nhìn, bắt đầu chậm rãi cất tiếng ca.
Đây mới chính là ‘tận mục sở thị’ đi? Đúng không đúng không?
(Ở đây bản QT dùng từ ‘hiện trường’, mình thấy không hay nên thay bằng thành ngữ, mọi người thông cảm)
Lý Thanh Lãng kích động lấy tay gắt gao nắm lấy ghế sô pha, không nghĩ tới, chính mình lại có thể may mắn nghe thấy thanh âm chân chính lúc ghi âm của Hoa Ninh Tường.
Không có sai lầm không hề tỳ vết, một lần duy nhất.
Đợi qua mấy phút, anh mới xoay người lại, cười với cậu “Coi như tôi cho em bản demo1, em có thể về nhà dựa theo cái này mà học, bất quá tôi vẫn hi vọng em có thể hát ra cảm giác chỉ thuộc về riêng mình mà không phải đơn thuần mô phỏng theo”
Lý Thanh Lãng liền sửng sốt, đây là…Hoa Ninh Tường đặc biệt vì chính mình mà hát bản demo?
Chờ kỹ thuật viên ghi âm đem đĩa cứng đặt vào trong tay cậu, Lý Thanh Lãng mới có thể tin tưởng đây là sự thật.
“Được rồi, đã đến lúc, chúng ta qua bên kia đi, thời gian còn lại, liền phải dựa vào sự tập luyên của chính các em”
Ngày hôm đó Lý Thanh Lãng trải qua một cách đầy hoảng hốt, mãi cho đến tận buổi chiều khi đã trở lại quán cà phê, cậu mới nhớ ra phải chuyển tệp âm thanh kia vào điện thoại di động, nghe nhiều lần, chính mình không tới hai giờ đã thuộc làu làu. Dưới lòng hiếu kỳ, Lý Thanh Lãng mở máy vi tính ra, ở trên mạng tìm thấy ca khúc ‘ly biệt’ bản gốc.
Sau khi nghe xong, cậu có hai cảm nhận: Một là, bản gốc ca khúc không phải của Hoa Ninh Tường cũng thật dễ nghe. Hai là, nguyên lai anh vì cậu mà làm ra cải biên nhiều đến như thế!
Chỉ nghe có một lần Lý Thanh Lãng đã tắt máy vi tính, ngược lại tiếp tục nghe tiếng ca Hoa Ninh Tường từ trong di động mình phát ra. Từ tiệm cà phê rồi cả trên đường về nhà, thẳng cho đến khi nằm lên giường, Lý Thanh Lãng cũng không nhớ rõ bài ca đã lập đi lập lại bao nhiêu lần.
Hoa Ninh Tường thật sự là một người ôn nhu chu đáo, cậu nghĩ như vậy, chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
Ở một đầu khác của thành phố, Hoa Ninh Tường đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhìn cảnh đêm phiêu lãng bên ngoài, tay phải bưng một ly rượu đỏ, nhưng căn bản là không có ý định uống, đắc ý nhớ lại chuyện gì khiến khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, cùng nam nhân đang ngồi trên ghế sa lông rít gào hình thành sự chênh lệch rõ nét.
Nam nhân này gọi là Lưu Trung An, là người đại diện của Hoa Ninh Tường,
“Cậu có phải điên rồi hay không? Tuy rằng hợp đồng đã đến hạn, nhưng mà công ty cho ra điều kiện hậu đãi nhiều như thế, sao lại không tái ký hợp đồng? Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Những công ty khác không có cái nào cho ra điều khoản lợi như thế!” Họ Lưu chính thức nổi giận rồi.
“Hỏa khí nhiều như vậy, lá gan của anh cũng lớn thật đó” Hoa Ninh Tường buông ly rượu đỏ, chậm rãi đi về phía sô pha ngồi xuống.
“Cậu có biết tôi bỏ bao nhiêu công sức mới tranh thủ được phần điều lợi này hay không?” Lưu Trung An vò đầu bức tóc.
“Tôi biết chứ, cảm tạ” Hoa Ninh Tường cười nói “Bất quá tôi đã quyết định, tiếp tục ở lại nơi đó không phải con đường mà tôi muốn đi”
Lưu Trung An thôi rít gào, dù sao hợp tác cũng đã năm năm, y hiểu rất rõ con người này, nam nhân thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng đối với chuyện cậu ta đã quyết định, không có bất kỳ người nào có thể thay đổi được nó.
Lưu Trung An thở dài “Tôi biết cậu đối với thủ đoạn xử lý scandal của công ty hồi năm ngoái cảm thấy bất mãn, nhưng cái ngành này chính là vậy, lợi dụng hoặc bị lợi dụng thôi, cậu hà tất phải nghiêm khắc như vậy”
“Đó chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ thôi, tôi muốn tự thành lập một studio2
riêng, không muốn lại bị người ta trói buộc”
Lưu Trung An trợn mắt lên, tiếp tục đề cao đề-xi-ben “Studio của chính mình? Hoa Ninh Tương cậu điên thật rồi! Cậu cho rằng đây là chuyện rất dễ dàng sao? Cậu mới tiến vào cái ngành này chỉ mấy năm mà thôi, giao thiệp cùng kinh phí đều còn chưa đủ, bây giờ mà tự lập môn hộ liền bị bọn họ liên hợp lại…”
“Hiện tại đúng là như vậy, nhưng phòng làm việc đó tạm thời chỉ có mình tôi phụ trách chính album của tôi nên vẫn có thể bình thường hoạt động, chẳng bao lâu nữa, tôi tin tưởng không chỉ có một người” Hoa Ninh tường đánh gãy lời y.
“Cậu đã sớm tính toán hảo có đúng không?” Lưu Trung An cau mày hỏi.
Hoa Ninh Tường cười gật đầu, gương mặt không có ý tốt hướng Lưu Trung An nói “Chúng ta hợp tác như vậy nhiều năm, ngược lại tôi vẫn cần một người đại diện, không bằng anh theo chân tôi có phải tốt không”
“Cậu tên khốn này còn muốn kéo tôi xuống nước cùng?” Lưu Trung An cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ đau, y đương nhiên biết Hoa Ninh Tường còn vừa ý ở mình một điểm, chính là vòng giao thiệp quan hệ “Tôi hợp tác với cậu cũng đã thành thói quen, sẵn đây tính toán một chút, coi như tôi xui xẻo, lão tử với cậu đồng thời đổi nghề!”
“Anh có thể xem nó như là hợp tác mà không phải đổi nghề” Hoa Ninh Tường hài lòng nâng ly rượu đỏ lên hớp một ngụm.
“Không bàn cái đó nữa, nhưng mà cậu còn muốn tôi đầu tư vào studio? Những cái kia đều là tiền cưới vợ của lão tử cùng tiền mua quan tài a! Cậu nói thử xem sao chính mình một bụng xấu xa như vậy mà sao bên ngoài không có kẻ nào nhìn ra chứ!”
“Không nên kích động, tôi cũng đâu có ép anh đầu tư đâu, bất quá sau này nếu studio có lợi nhuận thì tới thời điểm đó cũng đừng xin xỏ tôi à nha”
“Cậu yên tâm, tôi rất hài lòng với mức lương bây giờ, tuyệt đối không đầu tư!”
“A, anh quên rồi sao? Vừa nãy anh nói muốn cùng tôi rời khỏi công ty, cho nên…sau này tiền lương của anh đều là do tôi phát”
“…Đệt!”
“Lời đầu lưỡi thỏa thuận cũng có hiệu lực pháp lý đấy, đừng hòng đổi ý”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phóng Thanh Ca Xướng
- Chương 5