Càng bận bịu thì càng cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, cứ như một làn khói thoát cái liền biến thành cuối tháng tư, khoảng cách đến thời điểm phát hành album cá nhân đầu tiên của Lý Thanh Lãng cũng chỉ còn ngắn ngủi có ba ngày.
Cậu vừa hoàn thành xong một tuần quảng bá không ngừng nghỉ, dưới sự cường liệt yêu cầu của Hoa Ninh Tường, Lưu Trung An cuối cùng cũng coi như cho cậu vài ngày nghỉ ngơi. Kỳ thực này cũng không phải là việc gì khó, hiện giờ độ hot của Lý Thanh Lãng vẫn chưa đến mức được coi là con cưng của giới truyền thông, một ít phỏng vấn cùng chương trình tuyên truyền trên ti vi vẫn chưa đến nỗi là không đi không được. Hơn nữa chính ông chủ của hắn còn không có ngại nghệ sĩ dưới trướng mình không chăm chỉ như vậy, người đại diện như hắn cũng không tiện lên tiếng cái gì.
Lý Thanh Lãng nghỉ ngơi đến ngày thứ hai, Hoa Ninh Tường liền hối hận.
Nguyên nhân không gì khác, chính là vốn dự định cho đứa nhỏ này nghỉ ngơi thật tốt mới có thể nghênh tiếp một đợt quảng bá bận rộn hơn, kết quả không nghĩ tới, cách thời gian phát hành đĩa hát của mình càng gần, cậu lại càng khẩn trương đến nỗi đứng ngồi không yên.
Lý Thanh Lãng ngoài miệng cái gì cũng không nói, nhưng mỗi ngày đều ở nhà không ngừng quét tước nhà cửa, thậm chí phòng vệ sinh trong nhà Hoa Ninh Tường cũng bị cậu dọn đến một sợi tóc đều nhìn không ra, Hoa Ninh Tường biết, hài tử này là đang căng thẳng.
Hai người vừa ăn cơm tối xong, Lý Thanh Lãng lại bắt đầu một vòng quét dọn mới, Hoa Ninh Tường chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không nói tiếng nào kéo cậu ra khỏi nhà.
Đợi đến khi hai người đã yên vị trong xe, Lý Thanh Lãng tựa hồ mới phục hồi được tinh thần, vội hỏi “Chúng ta đi đâu?”
“Mang em ra ngoài hóng gió một chút” Hoa Ninh Tường không đợi cậu trả lời, đã nhấn phanh rời đi.
Lý Thanh Lãng nhìn quần áo trên người mình, vì đang quét tước vệ sinh, cậu cố ý mặc cái áo sơ mi đã giặt đến mức từ màu xanh chuyển sang màu trắng, cùng một cái quần thể thao ngắn, hơn nữa, vì ra ngoài quá mau, cậu và anh còn đang mang dep lê đây này.
Bất quá Lý Thanh Lãng cũng không phải là lưu ý cho chính mình, cậu là đang lo Hoa Ninh Tường cứ như vậy chạy đi, với bộ dạng hai người họ bây giờ, nếu như paparazzi chộp được, kia thật đúng là hủy hoại hình tượng mà.
Trong xe phát một bài tiếng Anh rất xưa cũ, Hoa Ninh Tường một đường đều không nói gì, nhưng thời điểm ánh mắt Lý Thanh Lãng dời đến trên người mình, anh lại đúng lúc mặt đối mặt cậu nở nụ cười. Lý Thanh Lãng bị gió lạnh ban đêm thổi có chút thanh tỉnh, kỳ thực, cảm giác đi hóng gió thế này cũng thật là quá thoải mái đi.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, Hoa Ninh Tường mở cửa xe đem Lý Thanh Lãng kéo ra ngoài, hai người tay trong tay tiến về phía trước.
Trong tầm mắt, là bãi cát vàng cùng biển rộng mênh mông.
Biển của thành phố Z không trong suốt như của X thị, sóng biển lúc đánh lên bờ thậm chí còn nhìn ra đất vàng bị ô nhiễm quá độ, nhưng thời điểm Hoa Ninh Tường nắm tay cậu chậm rãi bước đi trên bãi cát, Lý Thanh Lãng cảm nhận được, đây là cảnh tượng đẹp nhất trong lòng cậu suốt hai mươi mấy năm qua.
Hai người ngồi song song nhau trên bờ cát, bầu trời đêm ở đây cũng không dễ dàng ngắm được sao, chỉ có một vầng trăng sáng giữa màn đêm kia là có vẻ đẹp diệu kì nhất.
Hoa Ninh Tường dựa sát vào Lý Thanh Lãng, xuyên qua lớp xiêm ý không dày tựa hồ cảm nhận được từ vị trí cánh tay truyền tới nhiệt độ của đối phương.
Khó có thể khắc chế được, Hoa Ninh Tường đột nhiên muốn đem tất cả mọi chuyện của bản thân mình kể cho người nọ nghe.
“Tôi lúc nhỏ vẫn luôn sống tại M quốc, gần nhà của tôi, cũng có một vùng biển rộng cùng cát vàng như thế này, khi đó, nước biển vẫn là xanh lam trong suốt một màu, tôi rất yêu thích biển, cho nên mặc kệ là khi vui vẻ hay lúc sự tình khổ sở phát sinh, tôi đều sẽ chạy đến cạnh biển, có đôi khi là lẳng lặng một mình ngồi đó ngẩn người, có đôi khi lại nhảy xuống bơi lội chơi đùa. Cho đến tận lúc tô rời đi đến nơi này, bất kể là sự tình có khó khăn cách mấy, tôi đều có thể vượt qua”
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Lãng nghe về cuộc sống của Hoa Ninh Tường trước kia. Trước đây những hiểu biết mà cậu cho là tương đối nhiều chẳng qua là từ internet đọc được. Mà những thứ đó, chẳng qua là công ty quản lý muốn xây dựng hình tượng của Hoa Ninh Tường mà thôi, nó chắc chắn sẽ không giống như anh bây giờ, làm cho Lý Thanh Lãng cảm nhận được chân thực, rồi lại không nhịn được mà muốn tới gần hơn.
Cậu cười đáp lại anh “Em từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, cách đó không xa có một rừng cây nhỏ, nếu như gặp chuyện không vui cũng sẽ thích chạy vào bên trong”
“Kỳ thực, hai chúng ta về điểm này rất hợp nhau đi?” Hoa Ninh Tường cười xoa xoa đầu cậu, gần đây, anh tựa hồ rất thích làm vậy để biểu đạt sự hài lòng.
Lý Thanh Lãng cũng đã sớm đối với hành động thân mật như vậy của anh không có bất kỳ phản kháng nào, ở trong lòng cậu, tất cả những thứ này đều là rất tự nhiên.
Cậu nhìn về phía trước, nhỏ giọng “Thật ra, em từng nghĩ rất nhiều rất nhiều lần, tại sao cha mẹ lại vứt bỏ em, khi còn bé cũng thường vì sự tình này mà khổ sở, bất quá bây giờ sẽ không, có lẽ bọn họ có nỗi khổ tâm gì đó cũng không chừng. Này đối với em mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi”
Nhẹ nhàng ôm lấy vai Lý Thanh Lãng, Hoa Ninh Tường dịu dàng hỏi “Em không muốn tìm lại bọn họ sao?”
Cậu suy nghĩ một chút, trả lời “Không ạ, hiện tại em đang sống rất tốt rất tốt, cho nên, chuyện này không còn quan trọng đâu”
Đúng vậy, bây giờ người mà cậu quan tâm nhất đều ở bên cạnh cậu, không có gì so với điều này tốt đẹp hơn.
Nhìn nụ cười nhạt trên khóe môi Lý Thanh Lãng, Hoa Ninh Tường cảm giác tim mình đập đến lợi hại, hơn hai mươi mấy năm qua anh chưa từng gặp được một người giống như cậu, làm cho anh không tự chủ được mà muốn đuổi theo thân ảnh của đối phương, khiến anh không nhịn được muốn chăm sóc bảo vệ cậu, còn làm cho anh thời thời khắc khắc đều nhớ đến từng giây phút hai người ở bên nhau…
Đúng rồi, chính là cậu, Hoa Ninh Tường, ngươi còn do dự cái gì chứ?
Anh nở nụ cười, thời khắc này, trái tim anh, chưa bao giờ kiên định như vậy.
“Thanh Lãng, chờ album của em lượng tiêu thụ đột phá mười vạn bản, chúng ta liền cùng mọi người trong công ty đi Hạ Uy Di nghỉ phép, có được không?”
Mười vạn? Thanh Lãng hơi sững sờ, không khỏi xoay đầu lại nhìn Hoa Ninh Tường. Thời đại này, nhạc cũng có thể download từ internet, ca sĩ khi phát hành album, lượng tiêu thụ bao nhiêu là hoàn toàn phụ thuộc vào mị lực cá nhân của họ mới có thể hấp dẫn fan mua nhiều hay ít album, Lý Thanh Lãng cậu có thể có mị lực lớn như vậy sao?
Cậu không dám khẳng định một chút nào.
Căng thẳng vừa nãy bị quẳng sang một bên, tựa hồ lại lần nữa trở về.
“Em? Mười vạn? Ninh Tường chuyện này…”
“Yên tâm đi, tôi đối với album lần này của em rất tin tưởng, em nhất định cũng phải đối với tôi có lòng tin”
“…Ân”
“Chờ tới thời điểm đi Hạ Di Uy nghỉ phép, tôi sẽ dẫn em tới gặp cha mẹ tôi”
“A?”
“Bọn họ nhất định sẽ rất thích em”
“…Hảo”
Lý Thanh Lãng cũng không phải người ngu ngốc, Hoa Ninh Tường nhìn mình nói mấy câu này, từ trong ánh mắt anh liền dễ dàng nhìn ra được, anh cơ hồ là muốn nó thật rõ ràng cho cậu biết, tình cảm của Hoa Ninh Tường anh, đối với Lý Thanh Lãng cậu, không phải là bằng hữu thông thường!
Mà Lý Thanh Lãng chỉ lẳng lặng suy nghĩ có ba giây, liền đáp ứng lời mời của Hoa Ninh Tường. Sau đó trong lòng âm thầm mừng như điên, vừa đi tâm tình vừa dâng trào khẩn trương tột độ.
Tuy rằng bọn họ cái gì cũng không có nói với đối phương, nhưng cậu biết, anh lần này là thật sự đem mình đặt ở trong lòng. Đối với cậu mà nói, không có bất cứ cái gì so với chuyện này làm người ta hạnh phúc hơn, bất quá Lý Thanh Lãng khó có được trong lòng âm thầm ‘phúc hắc’ một chút, lần này, dù thế nào cậu cũng sẽ chờ anh mở miệng trước.
…
Hai ngày sau đó, Hoa Ninh Tường càng ngày càng cho rằng việc để Lý Thanh Lãng ở nhà mình là chuyện đương nhiên. Hai người cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn cơm, không hề có hành động nào thân mật hơn thế, nhưng khắp nơi lại tràn ngập không khí ấm áp màu hồng. Cũng không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện thẳng thắn nói cho cậu biết cảm xúc của mình, mà là anh cho rằng sự tình trọng yếu như vậy, cần phải chuẩn bị một phương thức thật tốt cùng với một bầu không khí lãng mạn hơn. Hoa Ninh Tường ở trong lòng yên lặng lên kế hoạch, nhưng vẫn chưa quyết định chắc chắn được, là nên thực thi nó ở Hạ Uy Di, hay là chờ sau khi gặp cha mẹ hẵng nói.
Anh ngược lại không hề lo lắng chút nào về phản ứng của cha mẹ đối với chuyện mình yêu một nam nhân, dù sao ở nước ngoài sinh sống như vậy nhiều năm, đối với trình độ nhận thức của họ anh rất có lòng tin, hai năm trước mỗi khi trở về đoàn tụ ở M quốc, đều sẽ bị cha mẹ nửa ép buộc nửa dụ dỗ khai báo vấn đề kia.
Mẹ anh thậm chí đã từng nói “Đều sắp ba mươi rồi cũng không để người ta bớt lo, coi như không có bạn gái, ngươi mang bạn trai về cũng được a”
Khi đó Hoa Ninh Tường cũng chưa hề nghĩ tới, anh lại bị mẹ mình ‘một lời thành sấm’ như vậy
(ý chỉ lời nói linh nghiệm =)))))
Ngày mùng 1 tháng 5 lặng lẽ đến, một vòng quảng bá mới của Lý Thanh Lãng cũng bắt đầu. Cậu không ngừng bôn ba ở mỗi ngóc ngách trong thành phố, tham gia một ít hoạt động nhỏ cùng chương trình phỏng vấn trên ti vi, chương trình radio, v…v…khiến cái tên Lý Thanh Lãng càng ngày càng được nhiều người biết đến cùng để ý. Bất quá một tuần này lượng tiêu thụ album của cậu cũng không có như tưởng tượng của bọn họ tốt đến như vậy, ít nhất thì, so với mười vạn bản xác thực còn một chút khoảng cách.
…
Mười giờ đêm, Lý Thanh Lãng nằm trên giường một khách sạn ở thành phố A nhìn trần nhà ngẩn người, có cố mấy cũng không thể tìm ra nửa điểm buồn ngủ.
Với tốc độ như này, lượng tiêu thụ album muốn đột phá lên mười vạn bản khả năng còn cần hơn một tháng, nhưng mà nếu sau này không ai mua nữa, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của Hoa Ninh Tường. Lý Thanh Lãng khẽ nhíu mày, cậu thật sự rất muốn đạt được mục tiêu của bọn họ, cũng rất muốn…nhanh một chút bước vào thế giới mà Hoa Ninh Tường vẫn luôn sinh hoạt kia. Lý Thanh Lãng chưa bao giờ là một người có lòng tham, thế nhưng đối mặt với vấn đề có liên quan đến anh, cậu vẫn là nhịn không được muốn để mình ích kỷ hơn một chút.
Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại di động bên cạnh vang lên, Lý Thanh Lãng vừa nhìn, trong lòng liền vui vẻ, nhanh chóng nhận cuộc gọi.
“Đã ngủ chưa?”
Thanh âm của Hoa Ninh Tường xuyên thấu qua điện thoại truyền đến, tựa hồ so với bình thường nghe càng trầm thấp hơn, cậu khẽ lắc đầu một cái trước khi nhớ ra anh không ở bên cạnh mình, nhanh chóng bổ sung “Còn chưa ngủ, anh thì sao?”
Kỳ thực, câu này còn khôn phải là phí lời sao, nếu anh ấy đã ngủ thì làm thế nào gọi điện cho mình đươc chứ, đúng là ngu ngốc mà!
Bất quá, đối phương ngược lại đối với sự ngớ ngẩn tình cờ của cậu rất hài lòng, cười nói “Thật ra, tôi có việc này muốn nói cho em biết”
Lý Thanh Lãng cảm giác tim mình sắp ngừng đập tới nơi, không lẽ anh…muốn vào lúc này nói…
Sự thực chứng minh cậu nghĩ nhiều quá rồi, Hoa Ninh Tường chỉ đơn giản nói tiếp “Em ngày mai đến B thị tham gia một chương trình phỏng vấn đúng không?”
“Ân” Nghĩ đến đây Lý Thanh Lãng nhìn cau mày buồn bã.
“Lưu Trung An có nói cho em biết đây là loại chương trình nào chưa?”
“An ca chưa nói”
“Là chương trình phỏng vấn do Lương Dĩnh chủ trì,
”
(=người có chuyện xưa)
“A?” Là chương trình phỏng vấn có tỉ lệ người xem còn cao hơn cả chương trình giải trí kia?
“Hơn nữa, tôi cũng sẽ đến, là khách mời bí mật của em”
“…” Lý Thanh Lãng lần này hoàn toàn nói không ra lời.
“Sao không trả lời? Lãng, em không cao hứng sao?”
“Dĩ nhiên là không phải, anh có mặt ở đó em sẽ càng vui vẻ hơn, nhưng mà, anh bận bịu như vậy…”
“Đứa ngốc” Hoa Ninh Tường cười khẽ
“Đối với anh không có bất cứ điều gì quan trọng hơn em”
Lý Thanh Lãng cảm giác tất cả mọi suy nghĩ trong đầu mình, bị một câu nói của anh, làm cho toàn bộ đứt đoạn hết.
Não hiện tại cũng đình chỉ hoạt động mất rồi, căn bản là không có cách nào khởi động lại nữa. Đối thoại kế tiếp, cậu hoàn toàn dựa theo bản năng mà trả lời. Mà Hoa Ninh Tường lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của đối phương, cũng không có nói quá lâu liền cúp máy.
Còn lại Lý Thanh Lãng ngơ ngác nhìn di động, sờ sờ lỗ tai chính mình.
Thật sự…Thật sự là rất nóng…