Chương 8: Tẩy Cân Phạt Tủy

Gió đêm thổi ù ù được vách đá vọng lại nghe đáng sợ như ma kêu quỷ khóc phối hợp với bóng tối lộ ra đáng sợ kinh người.

Ánh trăng hôm nay vàng vọt yếu ớt lại qua màn sương dày quanh năm không tán sàn lọt, khi chiếu tới cái thiên khích nơi A Phong đang ngất xỉu đã chuyển sang gần với màu trắng thuần.

“Tiểu gia hoả, mau dậy, mau dậy.” Quỷ diện nhân kêu réo ầm ĩ.

Vừa trải qua kinh biến, A Phong phi thường yếu ớt, chầm chậm kéo lên mi mắt lại cảm giác đau nhứt xâm chiếm, ngũ quan vặn vẹo dị thường, nhưng, hắn đồng thời phát giác cả người không chút sức, không cách nào chống người ngồi dậy, sắc mặt lộ ra khẩn hoảng. “Đây, đây là tình huống gì?”

“Ngươi đã thất bại rồi.” Quỷ diện nhân ngồi trên một tảng nham thạch bên cạnh, hơi chút hối hận mà lời nói nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.

A Phong không hề kích động như người nhận tin toàn thân phế liệt, đồng tử khẽ giãn nở rồi thu lại. Phàm nhân mười tám năm, hắn cũng không ôm nhiều hy vọng nhất cử phi thiên, cái hắn muốn chỉ là có lực tự vệ, có lực cứu người muốn cứu, đáng tiếc, một lần đánh cuộc này hắn đã thua, thua tới mức không cách gì làm lại, dù là một phàm nhân. Đau thương đến tận lại hoá thành nụ cười giễu nở trên khuôn mặt, một nụ cười cực độ bi ai.

Quỷ diện nhân chú ý biến hoá trên mặt A Phong, hừ lạnh. “Gọi ngươi dậy không phải để bi quan.” Lại chỉ về mảng cự thạch phía trước. “Ngươi xem, nơi kia là gì?”

A Phong cố gắng ngẩng đầu, quả thật nơi kia có chút kỳ lạ, tại cái thiên khích này mọi nơi đều là nham thạch khô nóng, một giọt nước cũng không thấy vậy mà nơi kia quái dị xuất hiện mất gốc cỏ cây tươi mát mọc lên, rêu phong bám từng đám, rõ ràng phía sau ẩn chứa sinh cơ. Hơn nữa, giữa vách đá lẳng lặng một cái khe hở lớn chừng nắm tay, không giống nhân loại mà tác mà giống với thiên nhiên tự bào mòn hơn. Mặt trăng chiếu vào vết nứt chẳng biết gặp phải vật gì mà bị phản xạ, khi trở ra thì đã biến thành đạm lam quang, hơi thở nhu hoà toả tưới mát đám rêu phong, cỏ dại, khiến chúng tựa hồ sống dựa khiêu vũ.

Quỷ diện nhân không nóng không lạnh, bình thản cất giọng. “Sự tình kỳ quái tất có yêu, hoặc do ẩn chứa thiên tài địa bảo. Ta thử tiếp xúc lam quang kia, thật sự là ẩn tàng công năng chữa trị, đoán rơi vào tình huống đằng sau, ngươi đến không chừng sẽ là cơ duyên. Mà cho dù nơi đó không có gì ta cũng nhất quyết sẽ nghĩ cách giúp ngươi tu luyện thành cường giả.” Mấy lời sau cực kỳ cứng rắn, cùng với chém đinh chặt sắt một dạng.

“Cơ duyên!” A Phong đắng chát lặp lại. “Tiền bối, nhờ cơ duyên với người ta mới thành ra như vầy, tiếp tục, một cái cơ duyên nữa, sẽ thảm tới mức nào đây?”

“Hừ! Năm xưa ta tung hoành đều từ trong giây phút tối hậu quan đầu tranh về cái mạng nhỏ, đều tại tử lộ tìm sinh cơ. Thiết nghĩ, ngươi vừa từ Quỷ môn quan về, ắt phải xem nhẹ sinh tử.”

A Phong thoáng ngẫm nghĩ rồi đắng chát cười gằn. “Không xem trọng sinh tử mới trở thành cường giả, hừ!" Cười nhạt một tiếng.

Ta khiêu nhai không chết, đứt đoạn kinh mạch không chết, quá tam ba bận, vậy ta vẫn còn một lần không chết, đã thảm tới mức này không sợ thêm chút ít. Tới đi.”



“Vậy thì xin phép cho ta mượn cơ thể ngươi một chút.” Quỷ diện nhân vừa nói xong liền hư huyến hoá một đạo thần quang, tiến nhập mi tâm A Phong.

A Phong cảm giác cỗ thi thể đã nhiều năm sử dụng bỗng không còn nhận lấy khống chế, tự hành đứng lên, mặc cho chỗ kinh mạch đã đứt đoạn, từng bước đi là từng bước đau đớn như lưỡi đau cắt vào da thịt, thống khổ đến nhăn nhó mặt mày.

Đứng trước mặt đá phía Đông, cánh tay phải A Phong cong về phía sau, tụ thế, từng ngọn thanh phong nhận bốn phía nhận lấy hấp lực đua nhau cuộn xoắn mà đến, quấn quanh cánh tay hắn, tức thì tụ thành một cái phong quyền hư ảo. Theo một tiếng quát lạnh, phong quyền hung hăng đánh ngay vị trí khe nứt.

Chỉ nghe ầm ầm từng tiếng, vách đá trông thì cực kỳ rắn chắc, không gì phá được lại bị đánh thành vô số mãnh đá lớn nhỏ bất đồng, văng tứ tung.

A Phong trố mắt kinh ngạc, hắn được quỷ diện nhân trợ giúp, nhìn thấy rõ ràng thời điểm va chạm quyền mang xoay chuyển điên cuồng, một đạo bám vào một đạo, một đạo tương trợ một đạo, sinh ra uy lực mạnh mẽ không thể đỡ.

Thanh âm quỷ diện nhân tự hào vang lên trong đầu A Phong. “Chiêu này gọi là Thanh Phong Quyền, công pháp Hoàng cấp sơ giai, sau này có dịp sẽ dạy ngươi.”

A Phong chưa rõ mình có nối lại được kinh mạch hay không nên cũng chẳng hy vọng nhiều, cười trừ cho qua.

Chờ tới khi bụi cát tán đi, quỷ diện nhân mới điều khiển hai chân A Phong cất bước.

Quả nhiên, phía sau tường đá lộ ra một con đường xum xuê thảo mộc, trải dài tấm thảm xanh mướt, đầy vách đá cũng chẳng chịu kém chút nào nẩy sinh mấy loại dị hoa quái dị, hơi thở sinh mệnh nồng đậm hơn mấy phần. Từ phía xa xa A Phong thấy lam quanh nhàn nhạt lập loè chớp tắt, khi da thịt nhiễm phải quang mang thật sự dễ chịu hơn khá nhiều.

Cuối cùng, A Phong cũng đi tới cuối con đường.

Thiên nhiên kiến tạo một cái thiên khích hệt như phía hắn, khác là diện tích nơi đây lớn hơn nhiều, đủ sức chứa một hồ nước cực lớn, nước hồ xanh biếc thuần khiết, thanh sạch tới mức phóng mắt liền thấy tận đáy, linh khí bốc lên cực kỳ nồng đậm, biến hoá ra nhàn nhạt sương mù linh lực phiêu đản, bên trong hồ không dung dưỡng bất kỳ sinh mệnh gì, duy nhất một cây đại thụ một lên ở vị trí trung tâm.

Đại thụ này thuộc dòng bồ đề, phần thân như trăm con rắn chừng bắp chân người lớn quấn vào nhau đan thành, tổng kích thước phải có bốn năm người ôm mới hết. Cành cây phân hoá từng nhánh giống với hình tướng sừng của một loại thần hươu nào đó, đối xứng tám nhánh không hơn, trông vào cực kỳ uy nghi. Hàng triệu phiến lá xanh trong trẻo đong đưa trong gió, khi được nguyệt quang quét qua lại hoá thành màu lam thuỷ phỉ thuý chiếu xạ khắp không gian, là căn nguyên ánh sáng nhu hoà quỷ diện nhân cảm nhận.

A Phong càng tiến gần nơi gốc cây kia thì càng cảm giác thân thể dễ chịu, mơ hồ kinh mạch đứt đoạn mỗi giây sẽ tái tạo một chút ít.

“Sinh Mệnh Tiên thụ, không ngờ lại là Sinh Mệnh Tiên thụ.” Thanh ấm reo hò vui mừng của quỷ diện nhân cất lên.



Đây là lần đầu tiên A Phong trông thấy tên mặt lạnh này kích động vậy, mắt cũng nhiều hơn mấy phần khoái chí, biết ngay đại thụ

này lai lịch bất phàm, hỏi ngay. “Tiền bối, Sinh Mệnh Tiên thụ là thứ gì vậy?”

Quỷ diện nhân chuyên chú giải thích. “Sinh Mệnh Tiên thụ là một loại thủ đoạn của Tiên tộc, đem hạch tâm sinh mệnh cường giả trong tộc luyện hoá thành Hạt Giống Sinh Mệnh rồi gieo trồng xuống nơi phúc địa, để hạt giống hấp thụ linh khí thiên địa mà đâm chồi phát triển, khi đạt đến tuổi trưởng thành xưng là Tiên thụ. Công năng, chuyển hoá linh khí thành Sinh Mệnh Thuỷ. Bất quá, ta đoán đám sâu biết bay kia đã quên đi gốc Sinh Mệnh thụ này, vừa khéo cho ta tiện nghi, hắc hắc.”

“Tiên tộc.” Danh tự này A Phong ở chỗ trà dư tửu hậu từng nghe qua, tính từ Thượng cổ đến nay không hề lay chuyển đại danh thiên hạ đệ nhất tộc, là sinh mệnh đầu tiên được Sáng Thế Giả tạo ra. Mỗi người trong tộc này đều sở hữu thiên phú kinh động thiên địa, thực lực phi thường khủng bố, hài tử năm sáu tuổi đã có lực lượng sáng ngang nhân loại cao thủ mấy chục năm cố gắng, đời đời đi qua luôn có lớp lớp cường giả xuất thế. Không phải bọn hắn tâm cao khí ngạo, mắt để trên đầu, cả đời chỉ trốn trong Tiên lâm sống đời khoái lạc, thủ hộ truyền thừa Sáng Thế Giả thì phân nữa thiên hạ ắt đã về tay.

Từ đây thấy được, vật dùng mạng cường giả Tiên tộc làm gốc bất luận thế nào cũng là chí bảo ngoại nhân thèm nhỏ dãi. Hơn nữa, ba chữ Sinh Mệnh Thuỷ na ná một loại truyền thuyết kinh diễm khác.

Khi này, quỷ diện nhân xui khiến A Phong bước tới hồ nước xanh biếc trước mặt..

A Phong kích động kêu lên. “Tiền bối, ngài muốn làm gì?”

Quỷ diện nhân không giấu được vui mừng trong lời nói, hứng khởi đáp ngay. “Ta nói ngươi biết tiểu gia hoả, Sinh Mệnh Thuỷ này đám Tiên tộc tôn sùng như linh bảo, phàm nhân uống vào một giọt cường thân kiện thể, hai giọt bách độc bất xâm, võ giả uống uống vào tu vi cũng có phần tăng tiến. Với hồ linh thuỷ lớn thế này đủ bồi dưỡng ra một nhóm cường giả thừa sức quét ngang Thanh Dương thành bé nhỏ này. Toàn bộ cho ngươi luyện hoá nhục thân chính là thiên đại tạo hoá đó.”

Đừng nói phục dụng linh thủy, chỉ cần võ giả được tu luyện trong môi trường nồng đậm linh lực thế này thì tốc độ tăng tiến tu vi khẳng định sẽ lao đi không phanh.

Dám lên rừng thì không cần sợ hổ, đã xuống biển thì chẳng phải sợ giao, nửa người dưới A Phong đã ngâm vào trong nước thân thể lại bị người khác khống chế đành thuận theo, chân xếp bằng tĩnh toạ, tay úp vào nhau đặt trước ngực, theo khống chế của quỷ diện nhân từng hơi thổ nạp.

Thuỷ dịch len lỏi qua từng lỗ chân lông trên người A Phong dẫn nhập nội thể, nó không hề cuồng bạo như linh lực do quỷ diện nhân phát động mà ngược lại nhẹ nhàng nhu hoà, chầm chậm mà tiến, mỗi nơi đi qua còn ve vuốt kinh mạch hắn, toàn diện chữa trị thân thể tràn đầy tổn thương của A Phong.

Chỉ ba nhịp hô hấp đi qua, vô số kinh mạch đứt đoạn trong người A Phong cấp tốc được nối lại, cảm thụ huyết dịch lưu thông còn sung mãn hơn trước.

Dần dần, xe nhẹ đường quen, quỷ diện nhân ly khai khỏi cơ thể A Phong, phục hồi nguyên trạng, khoanh chân tĩnh toạ ở cạnh đó. Hắn giúp A Phong ổn định nội thể xong chẳng nghĩ được bao lâu lại phải vận dụng kích, tới điều khiển thân thế căn bản chẳng thở được mấy hơi, hiện tại, vì bản thân mà tranh thủ hấp thụ chút linh khí nồng đậm nơi đây tẩm bổ.