Chương 4: Xử tử công khai

Dưới sự đốc thúc của Trần Hoà, đám quân lính ngày thường lười nhát biến thành siêng năng như con kiến, thoáng cái, giữa đại môn Thanh Dương Thành đã dựng lên một hoả đài cao ba trượng, ở giữa đặt một cộc gỗ lớn chừng người ôm, A Phong bị dây thừng thô ráp trói chặt tứ chi, lực siết mạnh tới mức cứa vào da thịt hắn rỉ ra máu tươi.

Bốn phía hoả đài, quan quân vây chặc thành vòng tròn, từng người đao kiếm chỉnh tề, mũ giáp nghiêm trang, giống đang canh giữ một tên trọng phạm mang tội tài đình.

Đám người này đích xác thuộc sở quyền riêng của Trần Hoà,Thiết giáp binh, từng người đều là võ giả đủ lực đè ép năm mười tên tráng hán, được chuyên chú đào tạo ra, phục dụng tài nguyên cao cấp, kể cả thành chủ cũng không có năng lực điều động, từ đây nhìn ra Trần Hoà với lần công khai xử tử này đặt vào bao nhiêu tâm tư.

Người thích xem náo nhiệt trên đời này càng không thiếu, hoả đài vừa lập thì phố lớn ngõ nhỏ ùa ra từng đám người tụ tập lại một chỗ để buông lời bát quái.

Đảo mắt quét qua đám thành dân tụ tập đủ đông, Trần Hoà bước lên trước, huy quyền cất tiếng. “Các vị, hôm trước người của bản tướng bắt được một ả gian tế Yêu tinh tộc trà trộn Thanh Dương thành ta mưu đồ quân cơ tuyệt mật. Vốn định giải tới cho Thanh Quân đại nhân làm chủ, nào ngờ giữa đường còn có tên đồng bọn này phục kích, cướp đi khâm phạm, bản tướng phải đích thân xuất thủ mới thu phục được hắn, chỉ là ả kia quá tinh ranh, thừa loạn mà trốn. Nay, thừa lệnh Thanh Quân đại nhân, công khai xử tử tên này để đám dị tộc ngoài kia lấy đó làm gương, từ nay bất luận kẻ nào đột nhập thành ta đều sẽ có chung kết cuộc.”

A Phong nhếch nở một nụ cười trào phúng lại như tự giễu, hắn thấm nhuần đạo lý cường thị nhược thực, cũng hiểu kẻ mạnh làm vua, bản thân giờ này bị trói hệt như con heo chờ quay, khàn giọng tranh cãi vô ích chi bằng tiết kiệm chút hơi thở cuối cùng.

“Nói rất hay, thiêu hắn đi.”

“Thiêu chết đám dị tộc, Thanh Dương thành đời đời thái bình.”

Vô số tiếng hò reo vang lên chẳng khác chi sấm nổ giữa trời quang. Thành dân tung hô Trần Hoà hệt như hắn đang làm một hành động đại thiện đại nghĩa, quên bẵng đi trước đây đối phương từng tới nhà mình gây chuyện, thứ này gọi là khi có chung một kẻ thù thì mọi khúc mắc có thể gác lại sau lưng, huống hồ, kẻ thù chung này còn là dị tộc người người nhà nhà khinh ghét.

Cũng có mấy kẻ nhiệt huyết sôi trào, kích động cầm lấy từng món rau quả hư hỏng, từng quả trứng thối nhằm vào A Phong hung hăng ném. Lực đạo bọn hắn chẳng mạnh bao nhiêu, tuy nhiên, dùng da thịt bình thường của phàm nhân thụ nhận vẫn cảm thấy đau đớn, dẫu vậy, A Phong chỉ cắn răng chịu đựng, không kêu rên lấy nửa lời.

Trận ném đồ sau một thoáng liền bị quan quân ngăn lại, bộ quần áo của A Phong lúc này dính đầy chất bẩn, mùi tanh từ dịch nhầy của trứng khiến người ta buồn nôn từ khắp bộ vị trên người hắn toả ra.

A Phong bị hành hạ, bị khi nhục đến quen, chẳng biểu lộ chút tình cảm nào, chỉ lạnh lẽo lướt qua từng người, cực kỳ oán độc. Nếu ánh mắt đủ sức gϊếŧ người thì khẳng định tất thảy người ở đây đã bị rơi đầu, lòng câm thù Nhân tộc của hắn dâng cao tới mức như hải lãng thao thiên, chỉ hận không thể hoá thành thực chất mà nhấn chìm đám cẩu vật này.

Trần Hoà tay cầm bó đuốc cháy hừng hực đi tới trước hoả đàn, đối diện A Phong, nham hiểm nở một nụ cười lạnh thấu xương, giễu cợt nói. “Tiểu tặc, ngươi có lời trăn trối nào không?”

A Phong không đáp lời mà từ trong miệng phun ra một bãi nước bọt nhắm vào giữa mặt Trần Hoà.



“Hừ.” Trần Hoà khinh thường, lách người tránh sang bên, ngọn đuốc trong tay theo đà vứt ra.

Ngọn lửa bén nhanh, thoáng cái đã cháy gần phân nửa hoả đài, nhiệt độ bừng bừng, khói cao nghi ngút. Tới khi lửa cháy lớn tới mức không thể nhìn thấy gì thì một tiếng cười gằng bắt đầu vang lên. Âm thanh kia nghe ra bi ai, nghe ra cuồng ngạo, nghe ra không cam tâm, nghe như người diễn tấu khúc Quãng Lăng Tán.

“Đám cẩu thí các ngươi dỏng tai nghe rõ đây. Ta dù biến thành cô hồn dã quỷ cũng học theo Xích Dương nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp không an lành, hàng đêm sẽ náo tới mức gà bay chó chạy. Còn nếu may mắn có cơ hội luân hồi thì mười tám năm sau sẽ lật tung Thanh Dương thành này, một người cũng không tha.”

Tiếng cười theo ngọn lửa cháy càng cao càng thêm sắc bén, như mũi kim nhọn âm thầm đâm và lòng người khiến bọn hắn bắt đầu sợ hãi, không rét mà run, đều là một lũ vương bát đản đυ.ng chuyện liêng cúi đầu rụt cổ. Cũng đúng thôi, đi xem tuồng hay, đi xem náo nhiệt ai lại nguyện trả cái giá bằng mạng sống bản thân.

Duy, Trần Hoà cười khinh bỉ.

...

“Rầm rầm rầm…”

Từng đạo oanh lôi phá toái chân trời mà hiện, kỳ quái ở chỗ, nay là ngày thiên đỉnh, Thái Dương hưng thịnh, nhiệt khí bừng bừng, lại ngay giữa trời quang đản vô thanh vô tức thiên tượng dị biến mây đen giăng kín trời, rồi mưa như thiên hà giáng thuỷ, cuồng bạo trút xuống.

Dưới áp lực nước khủng khϊếp như thác đổ, chẳng có ai mở nổi con mắt, mấy tên Thiết giáp binh thân thể hơn người, cố gắng nhướn mài cũng chỉ thấy mờ ảo một màn nước trắng xoá.

Trần Hoà bằng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn, thần trí sắc bén hơn người thường, linh tính chuyện chẳng lành, lập tức quán thông linh lực hình thành tầng bảo vệ mỏng manh, trong suốt quanh hai mắt. Bỏ qua màn nước ảnh hưởng, liếc tới hoả đài một thoáng, hắn lập tức khinh hoảng, thất thố kêu một tiếng.

Nơi đó, dây trói đứt đoạn, cột gỗ chẳng còn một bóng người.

Quét mắt một lượt thì thấy người vốn dĩ phải bị trói đang tung bước bay lượn giữa những mái nhà.

“Hắn muốn bỏ trốn. Mau đuổi theo.” Vận linh lực gầm thét một tiếng, Trần Hoà lao bắn lên mái nhà gần nhất, thân pháp giở ra điên cuồng phóng nhanh.



Hai người một đuổi một chạy, thoắt cái đã ra ngoài Thanh Dương thành rất xa.

Suốt quãng đường này, Trần Hoà phát hiện A Phong vậy mà như hoá thành con người khác, hắn rõ ràng thời điểm vây bắt đối phương chỉ dựa vào chút công phu phi thạch vùng vẫy, tuy kéo chút khó khăn, nhưng, cuối cùng, vẫn nhẹ nhõm bị thu phục.

Còn hiện tại, hắn ta bộ pháp liên điểm, mũi chân vừa chạm thân thể đã ra ngoài gần cả trượng, không sai biệt với võ đạo cao thủ chút nào. Trần Hoà thúc ép tu vi, bạo khởi tốc độ mới miễn cưỡng đuổi kịp, vậy mà, khi tay sắp bắt được vạc áo thì người kia lại như phù quang lược ảnh, tha thướt lướt đi, giống hơn đang cố tình trêu ghẹo hắn.

Càng thêm, mấy lần phi thạch bắn tới, Trần Hoà chật vật chống trả, trường kiếm chém đá xanh tới mức run rẩy liên hồi, cảm giác nguy cơ do linh lực mang lại rành rành trước mặt. Chỉ tiếc, đuổi theo không chỉ có hắn, đám thủ hạ không đủ tu vi, đuổi sát bên dưới khó thoát tên bay đạn lạc, từng người thay nhau ngã xuống.

Còn nghĩ mọi chuyện do A Phong bày trò, nhưng, sắc diện hắn lúc này cũng khó xem hệt như Trần Hoà, mục trừng khẩu ngốc, sự kinh diễm thị hiện rõ như ban ngày.

Thời điểm hoả diễm thiêu thân, cõi vô minh sâu thẩm trong nội tâm hắn thần thần bí bí vọng tới một thanh âm kỳ quái, nói rằng sẽ giúp hắn thoát khỏi hiểm cảnh này.

Lúc đầu, A Phong cho rằng bản thân sắp chết mới sinh ra ảo thính tự trấn an, nào ngờ khi dây thừng bị thiêu đứt thành mấy đoạn mà hoả diễm lại không bén một điểm nào tới da thịt, rồi tới cơn mưa không cách lý giải, rõ biết giọng nói kia không lừa mình.

Thêm phần bất ngờ, khi hắn muốn chạy trốn dưới chân vừa phát lực thì thân thể bỗng nhẹ tênh bay vυ"t lên mấy nóc nhà phía xa, sự kinh ngạc khiến hắn loạn choạng mấy bước đầu, nhưng, bản lĩnh giúp hắn trấn định, chỉ qua bước làm quen liền nắm được quy luật, học theo mấy cao thủ bản thân từng thấy thi triển khinh công mèo ba chân.

Quay đầu, thấy đối phương như giòi trong xương, bám riết không buông, đánh liều xử xuất công phu phi thạch, nào tính ra uy lực vượt xa lúc trước, phi thường hiệu quả, đυ.c ra từng cái tổ ong trên người đám binh lính trang bị mũ giáp chỉnh tể, sát thương khó mà đong đếm.Tuy chẳng tường tận chuyện gì đang diễn ra, nhưng A Phong dám cam đoan dòng khí lưu nóng ấm chảy siết tại nội thể tuyệt đối có liên quan.

Đuổi bắt suốt một khắc thời gian, hai người đã ra ngoài phạm vi Thanh Dương thành, xuyên qua mảnh đất đai nứt nẻ tới một ngọn núi đá cao lớn hình thù quái dị, khắp nơi lỗ chỗ khai mở từng cái miệng hố kích thước chừng nắm tay, liên tục phà vào không khí những luồng nhiệt khí nóng bức, so với hoả sơn không sai biệt bao nhiêu.

Trần Hoà cảm nhận sâu sắc linh lực nội thể liên hồi xao động. Tuy thực lực hắn không yếu, rơi vào vòng vây trăm người vây gϊếŧ vẫn nhẹ nhõm như chốn không người, ở chốn hoang vu Thanh Dương thành này xưng là một phương cao thủ, mười vị trí đầu vẫn luôn đề danh, nhưng, trên thực tế chỉ là con sâu cái kiến trên võ lộ, trấn áp mấy phương sơn tặc, hung đồ thì dễ chứ đυ.ng vào cường giả thật sự sẽ lộ nông cạn, nhỏ yếu đến thảm thương. Tự minh bạch gắng gượng vẫn đuổi thêm chừng trăm dặm, chỉ là khoảng cách sẽ càng ngày càng bị bỏ xa.

Trần Hoà và Thanh Quân từng phò chung dưới trướng lão thành chủ, chạm mặt khá nhiều lần, đọc vị được đối phương cùng tất thảy dị tộc bài xích gay gắt, là tình huống phải một bên nằm xuống mới chịu thôi. Nay, đối phương ngồi lên chủ vị, bản thân mình vẽ rắn thêm chân, kiến nghị cái gì công khai xử tử để cho đối phương thừa cơ đào thoát. Vừa tưởng tượng tới vẻ mặt tu-la của Thanh Quân hắn đã cảm thấy rùng mình, kết cục khẳng định chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Hạ quyết tâm dù bỏ cái giá lớn thế nào cũng nhất quyết phải cầm nã tên Yêu tinh tộc này trở về.

Liều mạng trong một giây xung phá cực hạn, khiến bản thân chảy ra máu tươi, liên tục giẫm đất ba lần, rút ngắn khoảng cách xuống còn dưới năm trượng, dùng bả vai đón nhận phi thạch sắt bén, trường kiếm quán chú linh lực, mạnh mẽ quăng đi.

Một kiếm lạnh lẽo lao băng băng rồi cắm phập vào đùi phải A Phong khiến hắn mất đà, thân thể loạn choạng, bộ pháp từ hành hỗn loạn, ngã bịch xuống đất.