Hai sư đồ tiếp tục bàn luận chút kiến thức lan man về không gian chi lực, sau cùng, Phong Hành Thiên mới lái về chuyện chính.
“Được rồi lão sư, hiện tại nên đi tìm vũ khí cho ta rồi.” Nhìn về từng cái không gian phát ra hào quang lấp lánh, vuốt cằm do dự. “Lão sư, chúng ta đi bên nào đây?”
Phong Quân lạnh nhạt quét mắt một vòng, kinh thường nói. “Chỗ này rộng lớn đến như vậy ngươi tự mình mò từng hàng một không mất vài ngày mới lạ. Để đấy ta lo.”
Chân trái lên một bước, chân phải theo sau, tay bắn một đạo pháp quyết quỷ dị, hai mắt nhắm nghiền. Tuy Phong Hành Thiên không hiểu lão sư đang làm cái quái gì, chỉ là, hắn tin tưởng y mười phần, yên lặng chờ kỳ biến.
Nếu một cường giả đủ nhãn lực đến sẽ trợn kinh hồn tán đãn khi thấy từ trên người Phong Quân đang mạnh mẽ bạo khởi một luồng Tinh thần lực lượng nồng đậm như miên miên hải lãng, từng đạo nối đuôi nhau, dùng hắn làm trung tâm mà không ngừng hướng bốn phía khuếch tán.
Màn hào quang giữa mỗi khu giá gỗ ngoài hai đại tác dụng vẫn còn công năng hết sức kinh khủng đó chính là ngăn cản Tinh thần lực thám trắc. Sở dĩ ngăn cách và thiết kế rườm rà là bởi Tường Vân thương hội muốn khiến cho người đến mất đi kiên nhẫn rồi tùy ý chọn đại vài món đồ nào đó, nếu không, cứ mỗi tên cường giả vừa tới liền xem thấu vị trí đồ tốt, một lưới hốt gọn thì thứ còn lại toàn là đồ phế thải, thử hỏi, lấy đâu ra cân lượng để bọn hắn tiếp tục chèo chống.
Có điều, trăm nghĩ vạn suy, đám người Tường Vân thương hội cũng không cách nào tính ra dưới tác động Tinh thần lực từ Phong Quân màn chắn thủ hộ bọn hắn tự hào mỏng manh như tờ giấy, không cách nào ngăn cản mà để cho hắn nhẹ nhàng xuyên qua, sau chừng ba nhịp hô hấp thì hắn đã nắm gọn tất cả tại trong lòng bàn tay, đôi môi cong lên, khinh thị chê cười. “Muốn giấu giếm trước mặt ta, sau này nên dùng thủ đoạn tốt hơn.” Lại quay sang Phong Hành Thiên. “Chúng ta đi, nơi này toàn đồ phế phẩm, không cần bận tâm.”
“Lại giở tính xấu a.” Nội tâm Phong Hành Thiên thầm nghĩ, dĩ nhiên hắn chẳng dám để lời nói thốt ra khỏi cổ họng, lão sư nói thế nào thì ngoan ngoãn nghe thế ấy. Có điều, hắn còn đang muốn bước xuống lầu lại nghe phía xa một âm thanh trầm khàn gọi vọng.
“Khách quan, ngài vừa mới đặt chân đến đây chưa kịp xem hàng sao mà bỏ đi nhanh vậy chứ? Có chỗ nào phật lòng sao?”
Người đang gấp gáp chạy về hướng này là một lão nhân chừng sáu bảy mươi tuổi, thân mặc đạm hồng bào, sở hữu đường nét khuôn mặt phúc hậu, hai má căng đầy tô thêm chút nhuận sắc, huyệt Ấn đường ngời ngời phúc khí, miệng sáng lạng một nụ cười hoà ái, trông khí chất tựa tiên lão trên trời, đoán sơ tính tình ắt không tệ, khiến người xung quanh bất giác sinh ra hảo cảm.
Phong Hành Thiên tìm thấy đôi ba đường nét của lão khất cái trên người vị lão nhân hồng bào này, hữu tâm dừng lại cước bộ, nói thêm dăm ba câu. “Không phải người không tốt mà do ta không tìm thấy vật mình cần a.”
Lão nhân tuổi cao, vừa dốc sức chạy đã thở hồng hộc, lưng còng nhấp nhô, phí hao đoạn thời gian uống cạn một chung trà mới miễn cưỡng lấy lại nhịp thở bình thường, trên người không hề có khí tức linh lực ba động, rõ ràng là một lão nhân bình thường chưa từng tu luyện qua. Đồng thời gian đại não lão cũng đã suy nghĩ được mấy vòng, nhẹ nhàng cất lời đề nghị. “Khách quan, ngài không ngại thì tiết lộ sơ thông tin vật cần tìm, biết đâu lão hủ giúp được gì đó.”
Nhìn qua vị lão sư không chút biểu tình, Phong Hành Thiên thật thà đáp. “Thứ ta muốn tìm là một món hoặc một bộ vũ khí dạng phi đao, đẳng cấp càng cao càng tốt.”
Lão giả hồng bào vuốt chòm râu dài màu sương khói, đảo mắt một vòng rồi từ tốn nói. “Vũ khí dạng phi đao chỗ ta có nhiều, chỉ là, thường thường chỉ đơn chiếc tồn tại, cấp bậc luẩn quẩn phạm vi Hoàng cấp, không biết ngài có hứng thú?”
Phong Quân khẽ lắc đầu, hờ hững phun ra một câu. “Ít nhất cũng phải đạt đến Huyền cấp.”
“Huyền cấp, lão có không?” Phong Hành Thiên hỏi.
“Cái này...” Lão giả ngập ngừng, biểu hiện đang nhớ về gì đấy rồi thở dài một hơi chán nãn. “Ngại quá, lão hủ làm phiền rồi, ta không cách gì giúp được khách nhân ngài. Chút Huyền cấp vũ khí nếu ở hoàng đô thì chỉ như bó bông cải trắng bán ngoài chợ, nhưng, còn ở chi nhánh này của lão hủ thật sự không có a. Hay vầy đi, ngài để lại danh tự, lão hủ sẽ tiến hành thông chi với tổng hội, khi nào tìm thấy vật phẩm sẽ báo.”
Phong Hành Thiên xua tay. “Không cần đâu lão gia gia, ta sẽ tự đi chỗ khác vậy.” Nói đoạn, hắn bước ngay.
Theo góc nhìn từ phía đám người Thanh Dương thành Phong Hành Thiên mang thân phận hung phạm, lẩn trốn còn không kịp, ai đời lại đi lưu thân phận. Vả lại, thời gian của hắn không nhàn rỗi tới mức cứ ngồi không chờ đợi.
Lão nhân trông theo bóng lưng Phong Hành Thiên bước đi đôi mắt già nua long lanh hơn vài phần, đôi môi đã nhợt màu đắng đo liếʍ một cái, rồi bước tới giữ hắn lại.
“Khách quan, lão hủ biết chút thông tin này, không biết ngài có muốn nghe qua?”
“Lão gia gia cứ nói.” Phong Hành Thiên vẫn dừng lại.
Lão giả hồng bào thở ra một hơi bất đắc dĩ, ôn tồn giảng. “Kỳ thật, lầu thứ ba bên trên chuyên dùng để mở hội đấu gia Tường Vân, đều đặn mỗi tháng sẽ bảo vật kinh diễm xuất hiện, mấy buổi trước Lê gia vừa khéo đấu thắng một bộ Cửu Cung Phi Đao.”
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Quân xuất hiện gợn sóng.
Lão giả lại giới thiệu. “Cửu Cung Phi Đao này hoàn hảo một bộ chín chui ám khí sắc bén dị thường, phân kim đoạn thạch nhẹ nhàng như chém bùn. Dùng riêng từng đao thì uy lực cũng không tồi, rơi vào Hoàng cấp thượng phẩm, còn xếp chung một bộ mà dùng thì từng đao trợ nhau kích phát Hoàng cấp thượng cực hạn.”
Nếu không phải cố ý luyện chế một bộ thì binh khí võ giả sử dụng thường sẽ là độc nhất bản tồn tại, gần như không có món nào giống món nào trăm phần trăm. Bởi lẽ, vũ khí hạ cấp thì tay nghề luyện khí sư không cao, tạo nghệ chưa thuần, mỗi lần xuất búa đều sẽ mang theo tâm trạng bản thân mà đánh, khó lòng ngàn búa như một, khác biệt từ trong tâm tư sẽ ảnh hưởng lên thành quả cuối cùng. Mà mấy loại cao cấp vũ khí thì đòi hỏi tài liệu luyện chế cực kỳ khắc khe, hầu như đều là đồ vật trăm năm hiếm gặp, giá trị liên thành đổ lên nên việc tìm đủ nguyên liệu đã gian nan muôn trùng, kể cả cho dù nắm được bản thiết kế thì mấy tên đã đạt đến cảnh giới nhất định trong khí đạo đều sẽ hình thành cố chấp, khi luyện vật sẽ bỏ vào chút kinh nghiệm của bản thân, cho nên, mô phỏng tám chín thành thì dễ chứ hoàn hảo mười thành gần như là chuyện trong mơ.
Tuy bản chất khác biệt, nhưng, thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc, khó có thứ gì lọt được ra ngoài, chỉ cần trong muôn vàn binh khí tìm được những món có đặt tính tương hỗ đem phối hợp sử dụng thì âm dương tương hổ, chiếu ứng lẫn nhau mà hành, năng lực phát uy sẽ mạnh mẽ bạo tăng. Cửu Cung Phi Đao chính là loại này.
Được khổ công tập hợp từ chín loại huyền kim tinh khoáng đặc thù sở sinh tại chín địa phương khác nhau, mang theo tự thân năng lực bất đồng không ai chịu ai, nhưng, khi kết hợp vừa khéo dị thường phù hợp, mang theo năng lực phi phàm.
Người đã già, nói được mấy câu thì cổ họng bắt đầu khó chịu, lão nhân hồng bào ho khan mấy tiếng lấy lại giọng rồi nói. “Nhắc đến uy danh hiển hách Cửu Cung Phi Đao thì phải lần về quá khứ, tìm đến chủ nhân đời trước. Thân phận y thuộc tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ, Ám Giới, tuy bọn lão hủ thúc thủ vô sách tra rõ tên họ chính xác, nhưng, vẫn dám cam đoan trăm phần trăm hắn thuộc tầng thứ đỉnh cấp trong trung tầng sát thủ, tại Nam Châu lục huyện này là tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết, đâu đâu cũng tìm thấy xác chết con mồi của y. Bởi vì gϊếŧ người vô số, Cửu Cung Phi Đao theo thời gian ôn dưỡng nhiễm vào một tia Huyết sát chi khí, tự đề thăng từ Hoàng cấp lên Huyền cấp, sáng tạo một cái kỳ tích kinh hồn. Chỉ tiếc, vị kia trong một lần hành động sơ suất bỏ mình để Cửu Cung Phi Đao lưu lạc muôn phương, cuối cùng rơi vào tay Tường Vân thương hội bọn ta sau mới bán về chỗ Lê gia.”
Mấy câu cuối lão giả hồng bào thốt ra khiến trong tâm khảm Phong Quân vọng động không hề nhẹ, hắn biết mấy chữ “ Sáng tạo kỳ tích” là không nói chơi.
Vũ khí sau khi xuất lô phẩm cấp liền đã chú định, trừ phi tự thân đã mang theo năng lực đặc thù nào đó hoặc được võ giả dung nhập vào Đan điền ôn dưỡng thì tuyệt đối vô phương trùng phá cảnh giới. Cho dù thật đột phá thì cũng chỉ vỏn vẹn mấy cái tiểu cảnh mà thôi, một lần tăng lên liền là đại cảnh giới dù cho Phong Quân hiểu biết rộng khắp cũng chỉ đôi ba lần nghe qua sự tình thế này, hắn không biết lượng máu nhiều đến mức nào mới có thể làm được như vậy, nội tâm đã đánh chủ ý lên bộ phi đao này.
Phong Hành Thiên không biết tăng cấp đại biểu cho chuyện gì, hắn đơn giản nghĩ, nếu thật sự vị kia là cường giả trong truyền thuyết vậy đồ vật tuỳ thân tuyệt đối bất phầm, môi hồng bất giác cong cong nụ cười gian xảo.
Đúng lúc này, lại có một thanh âm bén nhọn đâm rách bầu không khí giữa ba người.