Đường rộng người đông, Thanh Dương thành duy trì hoạt động thường ngày, phố lớn từng gian hàng bày đủ các thứ trên trời dưới đất, có vật dụng chuyên biệt cho võ giỏ cũng có đồ dành riêng mấy cô nương, người người lướt qua như bầy ong bướm, nói nói cười cười, ngày nào cũng như hội, bọn hắn gần như quên bén đi tháng trước một tên nam tử dị tộc bị treo lên hoả đàn thiêu sống lại quỷ dị trốn thoát. Có chăng, đám người chỉ rộn ràng chuyện đại tướng Trần Hoà bỏ mạng trong khi truy đuổi hung đồ, vô số tin tức bát quái thi nhau đồn thổi.
Tuy vậy, không một ai biểu thị thương tiếc cho Trần Hoà mà ngược lại tung hô reo hò, người quá đáng hơn còn thiết tiệc đãi khách, ăn mừng rình rang. Nhớ đoạn thời gian lão thành chủ tại vị Trần Hoà là cánh tay mặt, luôn cậy thế hϊếp người, làm một tên hung thần ác sát đi đến kéo ra tai hoạ đến đấy, ai nấy nhìn thấy cũng tức tốc tránh xa chục con phố, hắn chết thật là tin đại hạnh.
Cũng từ sau cái chết của Trần Hoà, cả Thanh Dương thành trở thành vật trong túi của Thanh Quân, hắn nhất thủ thao thiên, vững chắc cơ đồ bá chủ, lấy thủ đoạn lôi đình vừa trở về liền tức khắc đem toàn bộ quyền lực của Trần Hoà bãi miễn, thuộc hạ dưới trướng y nếu may mắn không bị điều đi thật xa thì cũng bị dùng vô số lý do khống chế thực quyền. Lại đến chỗ Thiết giáp binh, ra lệnh chiêu mộ, kẻ thuận theo thì không sao, nhưng người chống lại liền bị xử quyết tại chỗ, sau khi gϊếŧ gà doạ khỉ vài tên cứng đầu thì toàn bộ Thiết giáp quân cuối cùng bị hắn nắm trong tay.
Hiện tại, trong hoa viên phủ thành chủ, ở một cái đình viện xây bằng thạch anh trắng, một nam tử mặc lục y, nhấp một ngụm trà đắng, hai sợi long tu hoàng sắc tung bay, ánh mắt mang theo vô số sự trầm tư nhìn ngắm bụi tuyết tùng quý hiếm đang đong đưa trong gió.
“Thành chủ đại nhân thật sự là nan tử phong nhã, còn có hứng thưởng trà ngắm cảnh a.” Một giọng nam the thé xen lẫn chút chăm chọc vang lên.
Người đến mài liễu môi cong, mục quang ẩn hiện nét gian trá, không phải tuấn mỹ thanh niên mà lại đẹp theo khuynh hướng yêu dị, từng đường nét mềm mại trên khuôn mặt như thể được một luồng cam lộ qua vô số năm chảy qua sơn khê mà hình thành, mỹ miều tới mức nao lòng, nếu hắn thật là nữ thì ắt phải chiếm lấy một trong mười vị trí đầu mỹ nhân bảng.Trên đầu hắn ba cây ngọc trăm đan vào nhau cố định một phần tóc búi cao, chỗ còn lại cứ tùy ý xoã xuống, mềm mượt thước tha, duyên dáng đung đưa trong gió theo từng bước di chuyển. Nước da hắn thì phải nói là rất trắng, tuy nhiên, không phải nhợt nhạt mà là hồng nhuận, còn căng mịn như da hài tử năm sáu tuổi.
Quần áo trên người y đều may từ nhung gấm thượng hạng, trông cực kỳ nền nã vừa nhìn đã biết người có tiền, thân phân địa vị dĩ nhiên bất phàm. Lớp ngoài cùng, lại khoác hờ một bộ đạo bào sắc tía, mỏng như làn sương, hư hư ảo ảo, mắt thường vẫn nhìn xuyên thấu. Tại phía sau đạo bào thêu một đồ văn ba hình vòng tròn đan vào nhau, vô số trận văn tối nghĩa ghi khắc, người thường thấy chỉ có nước hoa mắt đau đầu. Trung tâm vòng tròn lại sinh động thêu hình đồ đằng quái điểu hình tướng hung ác, mục quang ma điểu sắc bén tựa thực chất, tà dị phát ra ánh sáng đỏ tươi, xuống phía dưới một chút sẽ thấy hai chữ lớn Hủ Thi. Hắn chính là người tháng trước bắt lấy cánh tay Thanh Quân, giữ không cho hắn nhảy xuống vực thẳm truy sát Phong Hành Thiên.
Thanh Quân nhấp cạn chung trà, liếc nhìn người kia, âm trầm nói. “Ngươi không lo việc của mình quản ta làm gì chứ?”
“Ân, Hoạt Cốt không dám tắc trách chỉ do tài liệu kiến thiết đại trận đã sử dụng sạch, phải chờ người mang đến thay thế, bất quá, mọi chuyện đã ổn trọng sáu bảy phần, thành chủ đại nhân không lo a.”
Nam tử tự xưng Hoạt Cốt khẽ cười thật nhẹ, hệt như khuê nữ, tay cầm lấy một chung trà, ngồi xuống tự hầu tự thưởng.
Lại nói. “Hoạt Cốt mấy ngày này chuyên tâm lo cho đại trận, rút mình biết lập cảm thấy quá mức nhàn chán, nghe nói Thanh Dương thành đây có chi nhánh Tường Vân thương hội, hứng thú muốn đi xem một chút a. Không biết, Thanh Quân đại nhân có hứng đi cùng?” Giọng nói lộ ra mấy phần nũng nịu.
“Tại hạ tâm hướng lương dân, chỉ tranh thủ nhàn rỗi thưởng cảnh, chốc lại phải bận rộn với công việc, không có thời gian vui thú như đạo huynh.” Thanh Quân lạnh lẽo từ chối.
Hoạt Cốt dẩu môi giận dỗi. “Tiểu Thanh Quân, ngươi cứ lạnh lùng vậy làm gì chứ? Hai ta phò chung một chủ, theo lý mà nói phải có gắng vun vén quan hệ song phương cho tốt chứ.” Nói đoạn, lại sà vào người Thanh Quân, nắm chặc cánh tay y.
Thanh Quân dứt khoác thu tay, viện cớ rời đi. “Ngại quá, thư phòng ra vẫn còn nhiều tấu văn chưa duyệt, không thể ở lại đàm đạo cùng huynh rồi.”
Kỳ thật, dù cả hai quen biết đã lâu nhưng Thanh Quân vẫn không cách gì ưa thích được tên này, thậm chí có thể nói là mười phần chán ghét, đối phương trừ lúc làm việc đều nhắm lấy hắn bám chặt như keo, còn không biết xấu hổ bất cứ khi nào cũng có thể thình lình xuất hiện, khi hắn đi tắm toàn thân trần như nhộng đối phương cũng dám xông vào, khi hắn đặt lưng xuống giường đối phương thần không biết quỷ không hay nằm ngay bên cạnh, suốt một tháng này hắn tiếp nhận loại quấy rối đáng sợ kia thần sắc cũng mệt mõi mười phần, so sánh thì một năm duyệt tấu văn vẫn không bằng một ngày ở cũng tên này. Nếu không phải cả hai cùng chung một chủ và biết được đằng sau hắn không hề dễ trêu chọc thì Thanh Quân thật muốn một kiếm chém chết.
Lẳng lặng chống cằm ngắm nhìn bóng lưng rắn rỏi của Thanh Quân cho tới khi khuất bóng, Hoạt Cốt nở một nụ cười băng lãnh, điêu ngoa tự nhũ. “Tiểu Thanh Quân, rồi sẽ có ngày ta nắm được ngươi trong tay a.”
Tay đưa lên miệng, chiếc lưỡi tinh ranh quét qua bộ móng tay màu tím sẫm rồi nhấp môi một ngụm trà xong liền rời đi.
Không lâu sau đó, một tên hạ nhân tiến vào đình viện, nhìn thấy trên bàn có hai chung trà vừa mới dùng qua, một chung đã cạn sạch, chung còn lại thì hơi quái dị một chút, nước trà bên trong chẳng biết thế nào mà đen như màu mực, còn bốc lên mùi hăng hắc khó ngửi.
Ban đầu, hắn hờ hững chẳng quan tâm, hất bừa chung trà kia, nào ngờ, khi nước trà đen kịt vươn lên cây tuyết tùng một tràng tiếng xèo xèo vang lên, hắc khí bốc cao ngùn ngụt, cành lá tuyết tùng tức thì héo rũ rồi chỉ còn trơ trội một bộ khung.
Tên hạ nhân tức khắc hoảng hốt, lóng nga lóng ngóng, muốn cứu cây tuyết tùng lại không biết cách nào, vừa chạm vào liền cảm giác ngón tay bị thứ năng lực ăn mòn khủng bố, đau rát một hồi.
Hắn làm công ở phủ thành chủ từ rất lâu, biết cây tuyết tùng kia do lão thành chủ trả giá mấy ngàn kim tệ để mua về, dù hắn có làm không công suốt mười năm cũng đền không nổi, nước mắt tuông giàn dụa.
Rời khỏi Phủ thành chủ, Hoạt Cốt mang theo tâm trạng tản bộ bước đi trên đường, hắn không phải người Thanh Dương thành, được ra ngoài nên liền lượn trái lượn phải, quái lạ là, một thân nam tử lại chuyên biệt ghé vào mấy quầy yên chi má hồng, bôi trét đủ thứ màu sắc sặc sở lên môi, lên mắt, ngắm mình trong gương mà không ngớt lời khen đẹp, điệu đà còn hơn hẳn mấy cô nương kia, vô số người nhìn hắn chỉ trỏ nhưng lại bị một ánh mắt bén hơn dao cạo đuổi đi, cuối cùng, cả khuôn mặt hắn đã đầy bột phấn, giữa trán còn học người ta vẽ một con dấu hình cánh phong lan màu tím yêu mị.
Khi Hoạt Cốt đang bận rộn thử mấy loại phấn đột nhiên cảm giác có người va phải, tâm trí sắc bén tức thì reo lên một hồi tựa như thể có nguy cơ chí tử xuất hiện, thần tình hốt hoảng quét qua một lượt, có điều, vẫn không phát giác khả nghi nào, tự cho bản thân đã quá mức đa nghi, thở phào một hơi rồi tiếp tục chơi đùa với hủ phấn trong tay.
Mãi đến khi phải tính tiền cho đám son phấn, ngọc thủ sờ tới phần eo tìm kiếm một hồi vẫn không tìm thấy gì, đầy mặt kinh hoảng ré lên. “Túi, túi tiền của ta đâu?”
Tên chưởng quầy nhíu mày, hai tay chống nạnh, khó chịu nói. “Khách quan, ngài quần là áo lượt, thử qua chục loại son phấn tiệm ta lại muốn giở trò quên mang theo túi sao?”
“Ngươi nói ta lừa đảo?” Hoạt Cốt trợn mắt, giọng sắt bén lanh lảnh gằn từng chữ.
“Không có, không có, chỉ là…” Tên chưởng quầy không hề muốn đắc tội ai lập tức cầu hoả.
Hoạt Cốt dứt khoác rút ra cây trăm ngọc cài trên đầu, đập mạnh lên bàn gỗ, hừ lạnh nói. “Cầm lấy, thứ này ta mua tại tiệm lớn nhất hoàng đô, mua cả cửa tiện này, mua luôn cái mạng ngươi còn được.” Nói đoạn, hắn xách theo mấy cái hộp nhỏ hậm hực bước đi.
Chưởng quầy bị doạ sợ mất mật, nửa buổi sau mới dám run rẩy cầm lấy ngọc trăm, nhưng khi vừa chạm vào hai mắt liền kéo ra một tràng tơ máu, đau đớn ôm đầu quằn quại trên đất la hét.
Thành dân hiếu kỳ từng người từng người kéo nhau vây thành một vòng lớn xem chuyện lạ, trong mắt bọn hắn tên chưởng gầy cứ như cây bị rút nước, cấp tốc khô héo với một tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đau đớn kêu thảm suốt mười nhịp hô hấp rồi hoá thành cái xác khô. Ai nấy trông thấy thủ đoạn gϊếŧ người tàn nhẫn thế này đều không khỏi rùng mình, vừa đoạt mạng lại còn đem đến đau đớn khủng khϊếp như vậy, loại độc công kia quá mức tàn nhẫn, mấy nữ nhân yếu đuối còn phải nép vào ngực nam tử bên cạnh, không dám mở mắt xem tiếp.
Cách xa nơi đó, Hoạt Cốt nhếch môi khinh bỉ, phun một câu đáng đời rồi bước vào một cái cửa hiệu nào đó.