Chương 19: Gϊếŧ Người Cướp Của

Cảm giác qua ma luyện của Tiền Đại Hùng còn nhanh hơn âm thanh, trước khi đám thuộc hạ kêu la từng tiếng cẩn thận thì hung nhãn đã phát giác nguy cơ chí tử, trừng trừng nhìn về viên phi thạch lao nhanh mà tới. Trong đầu Tiền Đại Hùng phân thành hai luồng suy nghĩ, một là hắn sẽ vì an nguy bản thân mà thu đao tự cứu, hai là cứ mặc kệ tất thảy, gϊếŧ chết đầu Thanh Dực Đại Bằng trước mặt.

Lại nghĩ, đầu hung thú này thực lực quá mức cường đại, ắt hẳn huyền cơ bên trong không tầm thường, gϊếŧ đi rồi đem bán khẳng định giá cả thi thể ngang với hai ba đầu hung thú tầm thường khác. Thêm nữa, người giấu mặt kia canh ngay lúc hung điểu này lâm nguy mà xuất thủ, thời điểm vừa khéo mười phần xảo diệu, khẳng định là từ đầu đã toan tính, dù cho không phải song phương cùng một giuộc thì rất có khả năng cũng muốn cạnh tranh với hắn. Trông vào linh lực ba động mạnh mẽ trên đạo phi thạch Tiền Đại Hùng biết khẳng định người trong bóng tối không kém mình bao nhiêu, nghĩ tới một con Thanh Dực Đại Bằng đã khiến bản thân rơi vào thế khó giờ thêm kẻ thần bí đánh lén, cho rằng đội nhân mã này khó mà bảo toàn trọn vẹn. Suy tư điên cuồng chạy loạn mấy vòng, cuối cùng, đầu mày nhíu chặc, hai hàm răng cắn vào nhau, cả khuôn mặt cương nghị đanh như thép, hắn đã có quyết định của mình.

Nếu để giuộc mất cơ hội gϊếŧ chết đầu Thanh Dực Đại Bằng này thì khẳng định không có lần thứ hai, mà để cho chuyện này xảy ra thì hắn phải lấy một chọi hai, nghĩ thế nào cũng thấy bản thân rơi vào thế yếu. Tiền Đại Hùng muốn đánh cược cường độ thân thể bản thân đủ cường hãn để chống lại một kích ám toán này, linh lực nội thể phút chốc bạo nổ tới cực hạn rồi đẩy tới phần cổ. Do nồng độ linh lực nồng đậm tới mức đáng sợ, quanh yết hầu Tiền Đại Hùng xuất hiện một đạo ánh sáng lấp loé màu trắng sữa, trông cứ như thể vẩy giáp của loài động vật nào đó. Trường đao đẩy nhanh tốc độ hạ xuống, khoảng cách tới đỉnh đầu Tiểu Thanh chỉ còn trong chân tơ kẽ tóc. Nhưng, chính một cái chân tơ kẽ tóc này Tiền Đại Hùng mãi mãi chẳng thể nào vượt qua được.

Phi thạch vốn xé gió mang theo một đạo âm thanh thanh thuý, ấy vậy mà sau khi va chạm với cổ họng Tiền Đại Hùng thanh âm lại trầm đυ.c đi mấy phần, cũng buồn bã hơn mấy phần, bởi, trên khắp viên phi thạch lúc này đã bị bao bọc trong một khối dịch nhầy màu đỏ tươi. Không sai, chính là máu của Tiền Đại Hùng.

Thời điểm tử vong lâm đầu, Tiền Đại Hùng không cách nào tiếp nhận, sắc diện mặt lạnh như bị băng phong mấy chục năm, xanh lè thiếu máu nhìn xuống cái lỗ thủng xuyên thấu nơi cổ mình, hai mắt mở to hết cỡ.

Từ năm mười tuổi Tiền Đại Hùng đã đặt chân lên võ lộ, khắc khổ tu tu luyện lực lượng thể xác, đúc thành một thân đồng bì thiết cốt, dù cho đao kiếm bình thường chém vào vẫn chỉ cảm thụ như kiến cắn, xây xước càng là không có chứ đừng nói tới hồng huyết, thậm chí, nếu hắn toàn lực bày ra phòng thủ như vừa rồi thì dù cho võ giả bình thường quán chú linh lực công kích thứ bị đứt đoạn ngược lại chính là vũ khí trên tay đối phương. Xét chiến lực hắn không dám vỗ ngực xưng tên, nhưng, xét năng lực chịu đựng cùng với trình độ thân thể hắn dám nói bản thân vượt qua mấy người trong nhóm cao thủ hàng đầu Thanh Dương thành.

Theo Tiền Đại Hùng tính toán quá lắm thì viên phi thạch kia chỉ đánh hắn trọng thương rồi tan thành bụi phấn, chỉ bất khả tương nghị là thời điểm cảm nhận phi thạch va chạm hắn lại có cảm giác giống như một mũi dao bén nhọn đang đâm vào một quả hồng mềm, nhẹ nhàng cắt ra theo lộ tuyến nhất định, căn bản thủ hộ hắn tự tin mười phần yếu còn hơn tờ giấy mỏng, chẳng cách gì ngăn cản công kích, cứ vậy tiêu tán theo lỗ hỏng được mở rộng.

Tiền Đại Hùng bá đạo nhiều năm ở Thanh Dương thành, lăn lộn hiểm cảnh, từng kinh qua hung thú báo thù, từng cuồng chiến sơn tặc, tuy nhiên, vô số địch nhân cường đại từng gặp qua chưa từng có kẻ nào lại chỉ dùng một chiêu đã lấy được mạng hắn, xúc cảm khó mà gọi tên trong lòng ngực cuồn cuộn như cả, hắn muốn mắng, muốn chém, muốn gϊếŧ người kia, đáng tiếc, thời điểm cảm nhận dòng huyết tương nóng ấm chạm xuống ngực thì số mệnh của hắn đã định, vô phương vãn hồi, thân thể vô lực rơi xuống, hai mắt trợn trừng tựa ác quỷ, hướng về nơi phát ra ám chiêu mà trừng trừng, hắn hiện tại chỉ cầu nhìn thấy bóng dáng đối phương, mãi không bao giờ nhắm lại.

Mọi chuyện nói ra thì dài kỳ thật chỉ phát sinh trong một hơi thở, đến cả Tiểu Thanh đứng giữa trận tuyến cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, đờ người như tượng.

Đám thuộc hạ Tiền gia cũng tràn đầy ngây ngốc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời chẳng biết xử lý thế nào mới ổn thoả, mãi cho tới khi thi thể Tiền Đại Hùng bịch một tiếng va chạm với mặt đất thì trong lòng bọn hắn đánh lên hồi chuông báo tử, ai nấy đều tràn đầy hoảng sợ.



Chỉ là, bọn hắn phản ứng vẫn quá mức chậm chạp, từ phía xa một cái bóng người như tu la ác quỷ lướt gió mà tới, tai nhọn nanh bén, miệng treo một nụ cười gian tà âm hiểm, liên phát chục đạo ám khí không thể thấy rõ hình dạng.

“Vèo vèo…”

“Bịch bịch…”

“A a…”

Tiếng phi thạch xé gió lanh lãnh vang lên, tiếng thân thể đám người rơi xuống đất vô tình đáng sợ và cả tiếng kêu la thống thiết, tất thảy hình thành một tràng âm thanh hỗn tạp huyên náo, nhưng, khi nghe kỹ mới thấy bọn chúng hoà quyện vào nhau tựa khúc nhạc đệm cho màn đồ sát đẹp đẽ như khiêu vũ của một tên nam tử tóc màu tuyết.

Sau chục nhịp hô hấp qua đi, đội hình từ vài trăm người đã mãi mãi nằm lại gần hai phần ba, số còn lại may mắn đào tẩu thật xa.

Phong Hành Thiên nhìn bọn hắn bằng ánh mắt lạnh ngắt, nếu khi hắn bị xử tử đám thành dân xem hắn như con heo, con gà chờ gϊếŧ thì khắc này hắn nhìn đám người hệt như vậy, biểu tình đang xem một bầy giun đang đào mệnh, xem một bầy côn trùng đang tung cánh bay đi, đứng yên tại chỗ cười thật lạnh, chẳng buồn truy sát, dựa vào thực lực hắn hiện thời nhóm người kia muốn gϊếŧ liền chỉ đơn giản một cái lật tay, nhưng, chỉ là vô vị, trò vui chính là chọc Tiểu Thanh vẫn đang cứng ngắt như bị đổ thạch cao bên trên.

“Tiểu xú điểu, sợ đến ngây người rồi à? Hắc hắc, mau cảm tạ đại ca ca đã ra tay cứu nguy đi chứ?”

Nghe thấy thanh âm mỗi ngày vẫn cãi nhau chí choé với mình, Tiểu Thanh được lôi về thực tại, cứng miệng, thẹn quá hoá giận mà quát lên. “Ai cần ngươi giúp chứ? Ta chỉ muốn thăm dò thực lực của hắn thôi, lúc đấy song trảo ta đã chuẩn bị từ sớm, muốn móc lấy trái tim hắn mà ăn đấy chứ. Tên khốn nhà ngươi tốt nhất sau này đừng lo chuyện bao đồng, giành sân khấu của ta a.”

Phong Hành Thiên trông bộ dáng hài tử cố công chống chế của Tiểu Thanh không nhịn được mà phì cười, giễu cợt nói. “Là ngươi moi tim hắn trước hay hắn chém đôi ngươi trước đây?”



“Là thế nào cũng không cần ngươi lo.” Tiểu Thanh quát ầm lên, không phải vừa kinh qua nguy cơ chí tử, tinh thần bị trùng kích mà giống như mọi ngày thì nó đã lao vào sống mái với Phong Hành Thiên một trận.

“Hừ, hai tên oan gia các ngươi để dành khi khác mà cãi, hiện tại, mau xem trong rương kia chứa những gì.”

Không biết từ lúc nào, Phong Quân tựa bóng ma quỷ ảnh, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh, duy trì một khuôn mặt khó ở giống với thường ngày, dùng giọng trầm khàn hơi khó chịu lên tiếng.

Tiểu Thanh từ đầu đến cuối vẫn thuỷ chung sợ cái tên đeo mặt quỷ kia, không dám hó hé thêm tiếng nào, ngoan ngoãn đầu lên một chiếc rương gỗ.

Phong Hành Thiên thì cười cười, phun ra một câu. “Làm ngay đây” rồi hướng cái rương ở gần nhất bước tới.

Chiến tranh qua đi bảo vật thuộc về tay người thắng là chuyện thiên kinh địa sử, chỗ hàng hoá này là sinh mệnh của Tiền gia, để bọn hắn phái rất nhiều cao thủ đi áp vận dù nhìn theo cách nào cũng là vật tốt. Xét theo góc độ nào thì chuyến này nhóm người Phong Hành Thiên chỉ bỏ ra chút sức đã thu được lợi lớn, thật giống như một vụ làm ăn không bỏ vốn mà vẫn có lời a.

Kỳ thật, ban đầu bọn hắn không hề chủ ý cướp chuyến hàng này, cũng chẳng hề biết hôm nay Tiền gia sẽ đi ngang, chỉ đơn giản là giữa đường chạm mặt.

Sâu xa nguyên nhân chính bởi Tiêu Thanh kích động mà nên, mẫu thân Tiểu Thanh năm đó vì bảo vệ nó mà bị liệp thú đội gϊếŧ chết, từ đấy, nó cực kỳ thù hận mấy cái liệp thú đội và người làm nghề áp vận, vừa đánh mùi thấy mấy cỗ thi thể bên trong rương gỗ đều thuộc về chúng hung thú, nội tâm nhất thời khó kiềm chế mà hành sự.

Dù cho đứng bên cạnh, nhưng, biến hoá nhanh như cắt Phong Hành Thiên chẳng kịp phản ứng, đành lắc đầu cười khổ, án binh bất động đứng một bên quan sát nhằm yểm hộ Tiểu Thanh trước tình huống nguy hiểm, vừa vặn cho hắn phát ra động thái vừa rồi.

Còn về Phong Quân, là người đủ năng lực ngăn cản lại khoanh tay đứng nhìn, duy trì một ánh mắt hờ hững. Dẫu mỗi ngày đều xem hai tên gia hoả kia đánh nhau, tuy nhiên, đấy giống hơn là luyện binh trên giấy, tính nguy cơ chẳng đến nửa phân, cái Phong Quân thật sự muốn nhìn chính là ở trong cảnh sinh tử lâm đầu biểu lộ của từng người. Hiện tại nhận xét, Tiểu Thanh dù chiến lực cường đại vẫn khó mà bù đắp tính cách đơn giản, xét trên tâm tính Phong Hành Thiên đương nhiên chiếm lấy phần hơn.