“Lộc cộc, lộc cộc…” Tiếng bánh xe gỗ đều đặn va chạm với mặt đường gồ ghề tạo thành một tràng âm thanh khó nghe cứ liên hồi không dứt.
Cách đại môn Thanh Dương thành ba mươi dặm về Tây, chính là một đường lộ thật lớn, nơi đây giống như mạch máu chính gắn chặt với sinh cơ toàn thành, từng nhóm người ra vào hàng ngày đều phải bước ngang qua. Nơi đây vốn xưa là một dòng sông uốn lượn, dẫn nước nuôi dân, nhưng, sau trận tàn phá của Xích Dương nước bốc hơi sạch sẽ, chỉ để lại phần khô cằn đất đá giống hiện tại.
Lúc này, tại đường lớn, một đoàn nhân mã chừng vài trăm người phân thành hai luồng trái phải duy trì một khoảng cách nhất định mà hành quân, quần áo bọn hắn mặt chung một mẫu xanh xám, trên dưới gọn gàng thoải mái pha trộn vài phần thô bạo, tay áo cắt thật cao gần muốn sát nách, phô trương những bó cơ bắp rắn rỏi như đá tảng, loại phong cách thế này hệt với mấy tên vỏ giả mới nhập đạo tính cách khoe khoang tất thảy thứ mình có. Ngang eo đám người tuỳ tiện quấn mấy vòng vải bố thô ráp, trường đao ghim xéo vào đấy, lấp lánh mấy phần hung khí.
Chính giữa đám người kia một nhóm mười tên đại hán cao lớn dị thường, từng người thân cao tám thước có hơn, cánh tay càng khủng bố bành trướng, độ lớn so cùng đại thiết trụ chẳng kém bao nhiêu mà ngược lại chắc chắn sự cứng rắn còn phải vượt trội hơn, đương nhiên, bọn hắn cũng là võ giả. Chỉ là, mấy tên đại hán lúc này lại cực khổ cong lưng gắng sức đẩy từng chiếc xe thô to, mồ hôi tuông như suối, hơi thở nặng tới muốn muốn hoá thực chất.
Trên mỗi một chiếc xe như vậy bố trí đối xứng hai cái rương gỗ to lớn bằng sải tay người trưởng thành. Rương này dùng ô mộc hảo hạng chế tác, dưới ánh nắng nhàn nhạt cũng phản chiếu hào quang bóng loáng, trông cực kỳ đẹp mắt, cộng thêm chạm trổ bên trên trau chuốt từng đầu chim bay thú chạy hết sức cầu kỳ, nói lên giá trị vật đựng bên trong càng thêm phi phàm.
Cứ như vậy, đám người từng bước tiến lên, bộ hành nghiêm chỉnh chẳng kém chút nào so với Trần Hoà Thiết giáp binh, chỉ là, khí thế hiển lộ lại đi theo hướng hung tàn, bặm trợn, giống hơn một nhóm sơn tặc hung ác vừa cướp được bảo vật từ một nhà phú thương nào đó.
Lại đổi góc độ quan sát, đằng sau lưng đám người dùng chỉ vàng thêu nổi một cái vòng tròn đường kín bàn tay, bình thường lướt mắt chẳng nhận ra gì, chỉ là, nếu tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện cái vòng tròn kia là được vô số con chữ nhỏ li ti nối tiếp nhau mà thành, nói lên thủ pháp chế tạo ắt thuộc hàng thầy thợ thủ công bậc nhất nhì. Đáng chú ý hơn, ở chính giữa vòng tròn độc một chữ Tiền thật lớn.
Nếu thị dân Thanh Dương thành đến sẽ hiểu chữ Tiền kia đại biểu cho một trong Tứ đại gia tộc, Tiền gia.
Truyền thừa thâm sâu, là cổ lão đại thụ ngàn năm không đổ, biết bao nhiêu đời nối tiếp nhau khai chi tán diệp tại Thanh Dương thành, Tiền gia uy vọng cực kỳ khủng khϊếp, có thể nói là vung tay thành mây, phất ống thành mưa, thế lớn đến mức từng có thời điểm muốn lấn áp cả phủ thành chủ. Đáng tiếc, sao chổi rơi trúng đầu, đợt Xích Dương tập kích vậy mà hai phần năm diện tích bị phá hoại nằm trong địa bàn Tiền gia, vô số cường giả trong tộc đi ra rồi bị giẫm nát dưới móng guốc của yêu dương, nguyên khí đại tổn, suýt chút đã rơi khỏi vị trí Tứ đại gia tộc.
Dẫu thế, thiên hạ có câu nói, tái ông thất mã, an tri hoạ phúc, Tiền gia từ lâu vẫn luôn được mấy thế lực ngoại vi chèo kéo quan hệ làm ăn, nhưng do bọn hắn cậy mình đương thế lớn, lại ghét phải chia sẻ tài nguyên nên vẫn khư khư giữ mình, chân không chạm nước, mãi đến khi cơ nghiệp chênh vênh, sắp tới bước luận bại liền như người sắp chết đuối, quơ quào liền mấy cái phao cứu sinh. Kết quả, đem tro tàn thổi bùng thành liệt diễm, nội trong hai mươi lăm năm phục hưng khí số khi xưa, bỏ tiếp năm năm thì mạnh mẽ chiếm lấy gần một nửa kinh tế toàn Thanh Dương thành, là đối trọng cạnh tranh trực tiếp với Tường Vân thương hội. Có điều, ai nấy đều biết Tiền gia hiện tại siêu việt khi xưa, ẩn giấu càng thâm bất khả trắc, chỗ dựa của bọn hắn nằm ở những cái hắc thủ vô danh phía sau, chỉ cần một lời nói xuất ra thì bên dưới Tứ đại gia tộc tất thảy đều có thể diệt ngay trong đêm.
Mà một nhóm người này chính là sinh cơ chủ chốt của Tiền gia, phần lớn đều không thuộc huyết mạch gia tộc mà được cố tình bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, độ trung thành không cần bàn cãi, chuyên biệt phục vụ mấy nhiệm vụ áp tải thế này.
Phải, nhiệm vụ áp tải, Tiền gia là một nhà buôn lớn tại Thanh Dương thành.
Ngày xưa, nhờ có con sông lớn chảy qua, đất đai màu mỡ rộng lớn, thị dân Thanh Dương thành lấy nông nghiệp làm gốc, một đời nối một đời đã hình thành truyền thống ăn sâu vào tiềm thức, dù cho hiện tại dưới ảnh hưởng của Xích Dương Tam đại gia tộc vẫn cố gắng dùng linh thạch chèo chống, cải tạo để mặt đất có được chút sinh khí.
Tuy nhiên, chèo chống mãi thì chỉ là hạ sách, mà cũng không phải ai cũng đủ tiềm lực để chống, mấy nhà nghèo chút thì chỉ sau mấy năm liền tán gia bại sản, phải dọn đi khỏi thành, chỉ mỗi Tiền gia thích nghi thời thế thì càng ngày càng hưng thịnh.
Bọn hắn thông thường sẽ tìm kiếm rồi thương thảo mua lại xác chết hung thú từ những liệp thú đội quanh vùng rồi mang đến thành thị cấp cao hơn bán với giá cực cao, kinh doanh một vụ liền là một vốn bốn lời, làm giàu còn nhanh hơn trò vơ vét của lão thành chủ.
Hôm trước, đám người vừa mới mua được mấy bộ thi thể hung thú liền lập tức đi ngay trong đêm, mới vừa trở về bàn giao với gia tộc hai canh giờ trước hiện tại đã lập tức lên đường chuyển đến toà thành trì lân cận, do đi suốt như vậy mặt mũi ai nấy đều lộ ra thần sắc phờ phạt, nhất là mấy tên đại hán, sắp không còn hơi để thở.
Dẫn đầu đám người, một tên trung niên nam tử mặt chữ điền, râu ria đen rậm mọc che khuất nửa phần mặt dưới, chân mày cũng dày nốt, trong hắn cứ như một tên người từ thời tiền sử. Khác biệt với đám người, trên thân nam tử này mặt một bộ ngân giáp bóng loáng, hổ hình ngay giữa ngực nhe nanh sắc nhọn, khí thế doạ người, lại thêm, hắn không phải đi bộ mà đang nhãn nhã cưỡi trên lưng một con ngựa ô cao lớn .Ai nấy ở đây đều biết hắn tên Tiền Đại Hùng, là con trai cả đại trưởng lão Tiền gia, phụ trách dẫn đội trong chuyến đi lần này, chiến lực rất cao, xét trên toàn Thanh Dương thành chỉ thua nhóm mười người đứng đầu một chút.
“Các huynh đệ gắng sức lên, chỉ cần đem mấy chiếc rương này giao đến nơi số tiền chúng ta nhận được tuyệt đối đủ sống nhàn nhã một tháng trời a.” Tiền Đại Hùng dùng giọng nói đầy năng lượng kích lệ tinh thần đám người.
Quả nhiên, chỉ một chữ tiền vừa ra đã mang đến động lực không nhỏ, đám người tự xốc lại tinh thần mà bước đi.
Hành sự qua không biết bao nhiêu lần, nhóm người Tiền Đại Hùng xe nhẹ đường quen, cứ vậy mà đi, nhưng, đi thêm một đoạn đột nhiên đồng tử Tiền Đại Hùng co rụt lại, một đạo dị vật lao đến tại nơi khoé mắt.
Bản lĩnh của một tên cao thủ bày ra, không kinh không hoảng giơ cao cánh tay ra hiệu phía sau dừng bước, một thân linh lực vận khởi, mượn lưng ngựa làm bàn đạp phóng người lên không, động tác tuốt đao nhanh hơn thiểm điện, mạnh mẽ vạch ra một đường hàn quang.
Đôi đồng tử vòng óng của bóng đen kia chớp sáng một đạo linh quang tinh anh, thân thể như quỷ mị, nhẹ nhàng né qua chỗ hiểm, lách người ra sau lưng Tiền Đại Hùng.
“Xoẹt.” Lưỡi đao lướt qua không gian thật nhanh tạo thành âm thanh giống như tờ giấy mỏng bị xé rách. Tiền Đại Hùng nhíu mày, hắn thấy rõ động tác di chuyển của đối phương nhưng ở trên không lại khó lòng nhanh nhẹn ứng đối, tới khi lực chém đã hoàn toàn tiêu sạch mới lập tức xoay người muốn tung tiếp một kích.
“Hừ, trên không trung lại muốn chiến với lão tử, mơ đi!” Giọng của Tiểu Thanh đầy vẻ nhạo bán. Chân trái mơ ra, mạnh mẽ đạp về vai trái Tiền Đại Hùng. “Cút xuống dưới cho ta.”
“A...” Cả khuôn mặt Tiền Đại Hùng nhăn nhúm đan vào nhau, đau đớn rên khẽ một tiếng, nhưng, nhanh chóng cắn răn, chịu đựng rồi vô lực rơi xuống mặt đất thế như đại thạch hạ lạc.
Từ trong màn bụi đất, Tiền Đại Hùng thê thể bước ra, khuôn miệng rắn rỏi thở ra vài hơi nặng nề, tay phải liên điểm vào đầu vai trái, ngăn lại chổ máu tươi đang ròng ròng.
Có mắt liền thấy, nơi đầu vai trái Tiền Đại Hùng đã mất hẳn một mảng thịt lớn, may mắn chưa chạm tới xương cốt, có điều, trông vào vẫn rất ghê ghớm, thường thường phải tịnh dưỡng vài tháng trời mới bình phục.
“Hắc hắc, tên vô dụng!” Tiểu Thanh trên cao đắc chí cười tươi, dưới chân gắp một miếng thịt còn vươn máu tươi.
Sau một cước tung ra, Tiểu Thanh lại mượn lực rơi mà bấu chặt móng vuốt, tàn nhẫn bốc ra một mảng thịt lớn. Mặc dù ngân giáp trên người Tiền Đại Hùng phẩm giá rất không tồi bên trong phàm vẫn, tuy nhiên, khi đối mặt lợi trảo của Tiểu Thanh khắc kia vẫn vô phương kháng cự, một đôi ưng trảo kia được Sinh Mệnh thuỷ ôn dưỡng đã mạnh mẽ biến đổi về chất, hiện thời phân kim đoạn thạch còn muốn dễ dàng hơn cắt đậu hũ.