Chương 15: Hợp kích kỹ

Thời gian vô tình như mây trôi nước chảy cứ liên tục đi tới, thoắt cái đã qua một tuần trăng.

Trong đoạn thời gian này mỗi ngày chim đại bằng đều đặn mang tới một con thỏ hoặc gà rừng giúp cho Phong Hành Thiên không phải bận tâm về cái ăn. Riêng nước uống thì hắn phải bỏ ra chút sức, thức dậy vào buổi sớm thu thập giọt sương động trên lá rồi Phong Quân sẽ trợ lưu trữ bằng bong bóng linh lực, với một tên khất cái như hắn chẳng cầu gì hơn nên tính là ổn thoả.

Gần như suốt quãng thời gian trống Phong Hành Thiên đều dùng để luyện công, không tĩnh toạ hấp thụ linh lực cũng sẽ hướng về vách đá tập Tuỳ Phong Khởi Vũ, đương nhiên không thiếu thời gian Phong Quân chỉ dạy hắn kỹ năng chiến đấu.

Mặc dù Phong Quân nói hắn sở trường là tiễn pháp, trên phương diện ám chẳng có bao nhiêu tạo nghệ, tuy nhiên bằng vào kinh nghiệm của một tên cường giả vẫn đủ cải tiến kỹ thuật phi thạch lên một tầm cao mới.

Cuối cùng lại quan trọng nhất chính là cách mỗi hai ngày Phong Hành Thiên sẽ xuống hồ linh thuỷ tắm rửa một lần, thông qua công pháp mà hấp thu chuyển hoá Sinh Mệnh lực. Chẳng mất bao nhiêu ngày da thịt của hắn đã thay đổi rõ rệt, tuy vẫn là một mớ chân gà, tuy nhiên, độ cứng rắn đã có thể dùng đồng bì thiết cốt để hình dung, nham thạch thông thường căn bản không cách nào xuyên phá.

Chim đại bằng cũng được hướng dẫn hấp thụ linh lực, ban đầu nó nghe nói bản thân phải cách hai ngày mới dược phục dụng linh thuỷ thì tức giận sôi trào, nghĩ rằng hai người Phong Quân nói không giữ lời, mạnh mẽ lao vào hồ linh thuỷ, kết quả, nước theo đường mũi xâm nhập nội thể khiến nó đau đớn lăn lộn một hồi, từ đó mới ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng, thu hoạch của cự bằng cũng không thể xem nhẹ, nó chỉ mới mười năm tuổi nhưng đã hoá hơn phân nữa số lông vũ thành thanh sắc, loại tốc độ này trong Thanh Dực Đại Bằng tộc là cực kỳ khủng bố, giống với thiên tài của Nhân tộc, thậm chí, nếu cứ một đường mà tiến thì không nghi ngờ cự bằng sẽ siêu việt, tự mình nâng cấp huyết mạch lên cao hơn.

Phong Hành Thiên trong lúc cao hứng đã đặt cho cự bằng cái tên Tiểu Thanh, nói rằng để tiện xưng hô. Thoạt đầu chim đại bằng đương nhiên không chịu, nó la hét ầm ĩ đòi một cái tên khí phách, nhưng, Phong Hành Thiên là kẻ thất học sao có thể, còn Phong Quân luôn duy trì một mặt âm trầm không quan tâm tất thảy, hắn ngoài thời gian chỉ giáo học trò thì cứ lơ lững trên đỉnh Sinh Mệnh Tiên thụ, nói rằng chỗ đó sẽ hấp thụ được tinh thuần nhất Sinh Mệnh lực, là thanh tu lánh sự đời nên chẳng cách gì cầu cạnh. Sau cùng, chim đại bằng miễn cưỡng chấp nhận cái tên mới.

Kể từ lúc đó mối quan hệ song phương đã tiến triển một bước dài, có thể xưng là huynh đệ, thi thoảng cả hai còn lấy nhau làm đối thủ để đấu tập, kết quả đương nhiên mọi lần Phong Hành Thiên đều thắng, hắn lấy nhục thân cường đại mà áp chế cả thân thể hung thú khiến Tiểu Thanh kinh hãi một hồi.

Chỉ là, Tiểu Thanh mặt dù luôn chiến bại nhưng kinh nghiệm, thủ đoạn chiến đấu tích lũy dày thêm mấy lần, nếu lúc trước chỉ đơn giản theo bản năng săn mồi mà hành động thì hiện thời Tiểu Thanh đã so sánh với một tên võ giả bình thường, ít nhất cũng ngang tay với Trần Hoà lúc trước trong một đoạn thời gian, còn phóng mắt khắp đồng lứa bằng tộc thì phải gọi là đỉnh cấp chiến lực.



Không quên đề cập về Hắc Giáp Ngô Công, cứ cách mười bữa nửa tháng nó sẽ tìm tới một lần, thuỷ chung uống vào ba giọt linh thuỷ, càng về những lần sau đơn đớn biểu lộ càng giảm đi thấy rõ, Phong Quân đánh giá thân thể nó đã dần thích nghi với nồng độ Sinh Mệnh lực, chẳng mất bao lâu sẽ đủ sức một lượt hấp thụ bốn giọt linh dịch. Theo sự cường độ nhục thân tiến hoá, lớp hắc giáp bên ngoài của ngô công đã sinh ra chi chít gai nhọn sắt bén, tuy kích thước không lớn nhưng nếu cắt qua da thịt khẳng định vẫn lưu từng đạo vết thương dài đáng sợ.

Hiện tại đang là buổi sáng sớm, mặt trời vừa lên, ánh sáng nhu hoà rọi vào thiên khích.

Phong Hành Thiên ngước mắt nhìn mặt tường đá trơn nhẵn, mái tóc trắng thuần khiết bay trong gió tựa tạo thành cảnh tượng tựa bức tranh phi tuyết liên thiên, trong cái lạnh lẽo ẩn chứa vẽ đẹp không chút tì vết.

Môi đỏ nhả ra một ngụm trọc khí, Phong Hành Thiên trầm giọng nói. “Bắt đầu chứ?”

“Tới đi." Đồng tử của Tiểu Thanh thu rụt lại, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.

Dưới chân Phong Hành Thiên phát lực, cổ chân khẽ xoay chuyển, lập tức có vô số ngọn gió bị cuốn tới, chớp mắt liền hình thành một trận bão tố nhỏ bị hắn đạp dưới chân.

“Lên.” Phong Hành Thiên thét lớn. Âm thanh được vách đá vọng lại càng thêm uy mãnh.

“Xuy.” Một cước đạp ra, Phong Hành Thiên mạnh mẽ nhảy lên cao hơn mười thước, hiệu quả một bước này vượt xa khởi điểm. Tiếp tục, một bước lại một bước Phong Hành Thiên như đang đi trên một cái bậc thang vô hình ngày càng cao, phía dưới Phong Quân và Tiểu Thanh trông thấy bóng dáng hắn ngày càng nhỏ, như một cái điểm đen che chắn Mặt Trời.

Bộ hành đến bước hai mươi chín, khoảng cách vậy mà đã cách mặt đất gần bốn mươi trượng, vượt quá tính toán ban đầu của Phong Quân, khiến hắn cũng phải trầm trồ về tên đệ tử này, thiên tư kia có thể cạnh tranh một hai với hắn năm đó.

Bước thứ ba mươi hạ xuống, Phong Hành Thiên phun mạnh một ngụm trọc khí, hơi thở gấp gáp cả lên, toàn thân như cái trụ hình tam giác úp ngược rung trái lắc phải tựa hồ đổ sụp bất cứ lúc nào. Hắn mở miệng quát lớn. “Tiểu Thanh mau lên.”

“Tới ngay.” Tiểu Thanh hào hứng đáp lời, đôi cánh mở ra, mảng lớn lông vụ thanh sắc dưới ánh nắng phản chiếu lấp lánh tựa ngọc thạch, diễm lệ mê hồn. Khi đôi cánh đẹp được mở ra, Tiểu Thanh xoay người theo hình xoắn ốc, xé gió mà vọt lên, thoắt cái đã đến dưới chân Phong Hành Thiên.



Mũi chân khẽ điểm, Phong Hành Thiên lấy Tiểu Thanh làm chỗ mượn lực, đẩy hết toàn bộ linh lực xuống hai chân, mạnh mẽ phát động bước cuối cùng. Cả người hắn lao nhanh vụ vυ"t, lực gió đập ầm ầm vào mặt, hai mắt hắn cũng cay xoè mà nheo lại, tai chỉ còn nghe thấy ù ù, đủ biết tốc độ nhanh tới mức nào.

Chỉ sau ba nhịp hô hấp Phong Hành Thiên đã ra ngoài khoảng cách ba mươi trượng, cúi đầu nhìn thấy phía dưới chân là đỉnh núi khi ấy, vẫn đầy đất cương thạch nhấp nhô. Miệng nở một nụ cười thoả mãn, chân lướt gió, từ chỗ lơ lửng hạ xuống đất bằng. Vừa xong, hắn liên tục ho khan, quỳ xuống một gối chống đỡ thân thể, thở hồng hộc, hắn cười khổ, biết một bước này tiêu hao thật đáng sợ.

Bên dưới, Tiểu Thanh chẳng tốt hơn bao nhiêu, lực chân kia chấn mạnh tới mức cả người nó bị đè xuống mười trượng mới ổn định thân hình. Nếu không phải thân thể được Sinh Mệnh thủy cải tạo, cương mãnh dị thường thì Tiểu Thanh ước chừng mấy đoạn xương cốt đã nát thành bột phấn. Ôm một bụng lời mắng chửi vυ"t bay lên.

Phong Quân đã từng được thấy hai tên tiểu gia hoả thực hành chiêu này mấy lần, bọn hắn gọi là hợp kích kỹ gì đó, thời điểm song phương chạm nhau, Tiểu Thanh không đơn giản chỉ là điểm mượn lực mà phải vận dụng hết lực lượng phong hệ nguyên tố tại thể nội đi trợ năng một bước.

Ban đầu, bọn hắn liên tục thất bại, lúc thì lực lượng phong hệ bạo động quá mạnh, lúc lại quá yếu, cả hai căn bản không phối hợp được với nhau, cứ liên tục thất bại vô số lần, Phong Quân chỉ xem là một đám khỉ diễn trò. Tuy nhiên, lần này nhìn thấy một màn kinh diễm, khuôn mặt khinh thường cũng phải trở nên hoà ái, hắn bắt đầu nhìn hai tên đầu đất kia bằng con mắt khác.

Phong Quân cho rằng nếu cứ theo tốc độ này phát triển sớm muộn Phong Hành Thiên và Tiểu Thanh sẽ chẳng kém cạnh bao nhiêu so với Yêu tinh tộc không binh chủng, thậm chí có thể chiếm lấy vị trí cao trong doanh.

Môi nở một nụ cười mãn nguyện, lẩm bẩm. “Cơ hội báo thù của ta lại nhiều hơn một điểm rồi. Cầu đám khốn các ngươi đừng chết a, ta sẽ đích thân đến lấy đầu từng người." Nói đoạn, hắn thống khoái cười một tràng, thân thể hư áo một luồng vân vụ tà mị, thoáng cái đã bay ra khỏi thiên khích, hắc khí tụ hình, ngạo mãn đứng trước mặt Phong Hành Thiên.

Lại bỏ ra một khoảng thời gian để khôi phục, Phong Hành Thiên cuối cùng chống đất mượn lức đứng dậy, hai tay vươn cao quá đầu, hít vào từng hơi thanh khí, màu đỏ tụ nơi khuôn mặt nhanh chống rút đi trả lại hắn một làn da tráng hơi nhợt nhạt. Sau đó, hai lòng bàn tay hướng vào nhau đặt song song trước miệng tạo thành hình dáng cái loa, Phồng Hành Thiên hướng về cái thiên khích phía dưới hét lớn. "A, cuối cùng ta cũng thoát rồi, ha ha ha.”

Tiểu Thanh bay bên cạnh không nhịn được phun ra hai chữ. “Ấu trĩ.”

Phong Hành Thiên chẳng phản ứng gì chỉ nhếch môi cười lạnh. Một tháng quên biết đã cho hắn biết được tên Tiểu Thanh này chẳng qua chỉ giống với đứa hài đồng ngỗ nghịch, miệng thích nói lời độc địa nhưng nội tâm lại trắng bốc như tờ giấy chẳng che giấu thứ gì, đơn giản là nghĩ gì nói nấy.