Chương 13: Thương Lượng

“Ngươi thật sự đồng ý tất cả mọi chuyện?” Phong Hành Thiên nghiêm giọng hỏi. Đôi mắt biết nói của hắn biểu lộ ý tứ chính là ngươi trả lời sai một chữ ta liền gϊếŧ.

Suy nghĩ của đại bằng loạn cả lên, nó hoàn toàn chẳng hề nghe thấy tiểu tặc trước mắt kia nói gì, đổ dồn lực chú ý chăm châm vào nhất cử nhất động của tên đeo mặt nạ quỷ kia, đến khi đối phương ném lại một ánh nhìn lạnh buốt thì mới cuống quýt đáp. "Ta nghe, ta nghe, tất thảy đều nghe ngươi."

Phong Hành Thiên vỗ tay thành tiếng, đắc chí cười tươi. “Tốt, ta đây chỉ muốn bằng huynh mỗi ngày mang cho ta một chút thú nhỏ để lót dạ là được, huynh xem, chỗ này khắp nơi đâu đâu cũng là cỏ dại, ta lại không phải bò mà đi gặm, đành phiền huynh giúp đỡ.”

Cự bằng nghe thấy người khác muốn biến mình thành chân sai vặt nhất thời nộ hoả bừng bừng, thiêu tan biến vẻ sợ hãi trước kia, ầm ĩ quát. “Tên khốn nhà ngươi, có biết khắp vùng này đất đai khô cằn, tuyệt bóng vật nhỏ, hung vật phải tự thôn phệ lẫn nhau mà sinh tồn, ta bắt đầu từ tờ mờ sáng bay hết nửa ngày tới trúc lâm phía Nam mới kiếm được miếng ăn, còn không đủ no bụng ngươi lại đòi chi phần, ta khinh!”

Phong Hành Thiên ôn nhu hoà ái nói. “Bằng huynh đừng nóng, ta chẳng phải nói từ đầu, hai bên hợp tác cùng có lợi, ta được miếng ăn huynh cũng thu chỗ tốt, nhìn lại xem.”

Đại bằng theo điểm ánh mắt Phong Hành Thiên rơi xuống nhìn tới cánh trái vốn thủng một lỗ lớn vậy mà đã vô thanh vô tức bình phục. Từ đầu, nó bận đôi co nên chẳng thể phân tâm cảm ứng Sinh Mệnh lực dịu dàng mềm mại ve vuốt khiến miệng vết thương liền lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Hứng khởi vỗ cánh mấy cái kiểm tra, quả nhiên, hàng mới vượt trội cái cũ, nhẹ nhàng đập cánh đã rời khỏi mặt đất mà lơ lửng ngang tầm mắt Phong Hành Thiên.

Khôi phục ưu điểm bản thân tự hào nhất, ý nghĩ trốn chạy manh nha lập tức tiến hành, xoay người một cái, hướng về thiên không bay vυ"t, giữa đường còn quay đầu ném lại một câu. “Tiểu hỗn đãn, lần này gia gia sẽ không bất cẩn để ngươi ám toán, sau này đừng có gặp lại, bằng không kết cuộc của ngươi khẳng định chẳng tốt đẹp gì.”

Ngay khi câu đe doạ vừa dứt, cự bằng đột nhiên cảm nhận như va chạm với cự sơn, tê liệt trong thoáng chốc, tới khi tỉnh táo lại thấy nơi kia vậy mà chẳng có thứ gì, cố gắng lao ra mấy lần, vậy mà, vẫn nhận được kết quả tương tự lúc đầu không cách gì thoát ly, thâm tâm phun trào một hồi dự cảm cực kỳ xấu.

Quay đầu về sau, nam tử kia vẫn nhàn nhạt như không, tự tin giương mắt nhìn, hai tay còn hờ hững đặt sau lưng, rõ ràng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Chim đại bằng hiểu ra nó từ khi rơi xuống đã không cách gì thoát khỏi ngũ chỉ sơn.

Bấy giờ, Phong Hành Thiên mới làm ra bộ mặt đáng sợ đe doạ. “Lão sư này của ta thần thông quảng đại, thực lực thông thiên, cứu ngươi dễ, gϊếŧ ngươi càng dễ hơn, nếu không ngoan ngoãn y lệnh thì bữa ăn của bọn ta không phải thỏ nướng mà là chim nướng đó.”

Trái tim chim đại bằng co thắt một hồi, nó không sợ Phong Hành Thiên chút nào nhưng bản năng động vật sắc bén nói cho nó biết dù cái tên đeo mặt nạ trầm mặc ít nói kia động một ngón tay cũng đủ lấy mạng nó. Do đặc thù chủng loài không tồn tại tuyến mồ hôi bằng không có lẽ giờ này lượng nước trong người cự ưng tiết ra cũng đựng đầy một thau lớn.



Phong Hành Thiên cũng do bắt được điểm yếu của cự ưng mới lôi lão sư vào trấn áp.

Lưỡng lự vài giây, cuối cùng chim đại bàng buông xuôi theo dòng, hạ thấp thân người xuống đối diện Phong Hành Thiên, dùng giọng nói đầy vẻ hậm hực lên tiếng. "Ngươi nói chúng ta thương lượng vậy chỗ tốt ta nhận lại là gì?"

Khoé môi Phong Hành Thiên cong lên một độ cong tuyệt mỹ, trong đầu hắn lúc này như thể có người đang đốt dây pháo mừng, tuy nhiên, vẫn duy trì một mặt thành khẩn, hỏi vặn. “Bằng huynh, lẽ nào ngươi không cảm nhận nội thể thay đổi?”

Phủ nhận liền là dối trá, cự bằng mơ hồ nhận ra cánh trái này sau khi bình phục đã có mấy phần dị biến, chỉ là, nó không rảnh rỗi mà quan tâm, toàn bộ trí lực nghĩ cách đào mệnh, hơn nữa, biến đổi lại quá mức nhỏ yếu, sơ sẩy sẽ dễ dàng bị bỏ qua, đại bằng đơn giản xem là chút khó chịu khi vết thương mới lành.

“Bên dưới cánh.” Phong Quân hờ hững buông một câu, chán chường chống cằm. Đối với hắn mà nói xem hai tên này diễn trò thật sự là vở tuồng nhạt nhẽo nhất trong đời. So với việc dùng công phu ba tấc lưỡi để chiêu dụ kẻ khác chẳng bằng mạnh mẽ cưỡng ép.

Ban đầu, Phong Quân muốn xuất thủ bắt chim đại bằng nghe lời, nhưng khi nghe thấy nó thuộc Thanh Dực Đại Bằng lại thả xuống bàn tay.

Yêu tinh tộc không quân chủng mỗi thành viên đều liên kết với một đầu Thanh Dực Đại Bằng, gọi nhau là cộng sự chiến đấu cũng chẳng sai chút nào.

Sở dĩ vậy, bởi Thanh Dực Đại Bằng có lòng trung thành rất cao, đã nhận ai làm chủ thì sẽ đi theo người đó tới cuối đời, chết không từ nan. Hơn nữa, trong người Thanh Dực Đại Bằng còn ẩn chứa phong hệ nguyên tố nồng đậm, kết hợp với Yêu tinh tộc chủ đạo khống phong thì hợp không gì bằng. Phong Quân có ý tác hợp hai tiểu gia hoả kết thành một nhóm.

Đại bằng nghiên đầu quan sát, sau một khắc nó lại kinh hoảng. Vào sáng sớm, nó từng chăm sóc cẩn thận một hồi, xác định nơi kia chỉ có lúng phúng đôi đôi ba sợi lông vũ màu sắc thanh thuần như thuý trúc, vậy mà, giờ khắc này xem lại một mảng lớn xanh tươi tựa thảm cỏ lại xuất hiện.

Đối với Thanh Dực Đại Bằng tộc mà nói chỗ lông vũ quanh cánh đại biểu sức mạnh tuyệt đối, chỉ có tộc nhân thức tỉnh huyết mạch mới hoàn toàn đem lông vũ hoá thành thanh sắc, mới xứng danh Thanh Dực Đại Bằng.

Xét theo lẽ thường, mỗi năm Thanh Dực Đại Bằng chỉ tăng thêm đôi ba sợi thanh vũ, phải trên dưới trăm mới hoàn hảo chuyển hoá từ cự thú thành hung thú. Bởi vậy mới thấy, loại tăng tiến nhanh thế này khiến cự bằng vui mừng như tổ tiên sống lại, đầy mặt xuân quang xạ tiết.

"Tiểu tiên nhân, ngươi làm cách nào vậy, có thể tiện tay điểm hoá bên cánh còn lại của ta a, chỉ cần giúp ta tiến hoá thành Thanh Dực Đại Bằng ngài muốn bao nhiêu thỏ rừng ta đều đáp ứng." Thái độ cự bằng thay đổi nhanh hơn chong chóng.



Cá đã cắn mồi. Phong Hành Thiên lấy tốc độ nhanh hơn ảnh sáng nở nụ cười nham hiểm, chỉ tay về hồ linh thủy.

"Nơi đó là linh vật nhân gian, một loại thiên tài địa bảo do tự nhiên kiến tạo, vừa rồi chỉ một giọt nhỏ cũng đủ khôi phục mọi loại thương thế, tăng cường cường độ nhục thục, vừa rồi bằng huynh chắc đã cảm nhận thấy.”

Lại chỉ về Phong Quân. “Vị đấy, là lão sư ta, đã thủ hộ nơi đây mấy trăm năm, ăn gió uống sương tuỳ ý, chỉ là, mấy ngày trước hắn thu ta làm đệ tử, mà ta lại chưa luyện được cảnh giới chí cao, vì vậy mới muốn phiền bằng huynh.”

Phong Quân nhìn tên đệ tử nói dối không chớp mắt lắc đầu ngao ngán.

Chim đại bằng gian trá đảo mắt theo hình tròn một vòng, cao giọng nói. “Một con thỏ đổi mười giọt linh dịch.”

Phong Hành Thiên sững sờ trước độ tham lam của cự bằng, hắn đoán Sinh Mệnh thuỷ là chí bảo giá cả bán ra thị trường ắt không nhỏ, ít nhất cũng đủ dựng lên một nhà cự phú hoặc một cái tiểu gia tộc, vậy mà con đại bằng này lại đòi đổi lấy thỏ rằng, hắn bắt đầu hoài nghi không biết trong vụ giao dịch này ai mới được lợi.

Phong Quân quát vang một tiếng, lời nói cứng rắn như chém đinh chặt sắt. “Một giọt.” Doạ cho đại bằng run người, sợ hãi tới mức gật đầu lia lịa.

Thật ra, Phong Quân chẳng phải keo kiệt gì, linh thuỷ có quý hơn nữa với tính cách hắn cũng không tiếc rẻ. Nhưng, dù cho Hắc Giáp Ngô Công toàn thân thuế biến khi hấp thụ linh thủy vẫn thống khổ không thôi, với con đại bằng vẫn chưa thành thục này đừng nói uống vào như nước lã giống ngô công mà ngay cả tiếp xúc một giọt Sinh Mệnh thủy cũng là một hồi đau đớn. Nhìn ra điểm này, Phong Quân trong lúc chữa thương đã cố tình gia giảm nồng độ Sinh Mệnh lực.

Phong Hành Thiên hướng ánh mắt khâm phục về phía Phong Quân, hắn thầm nghĩ công phu ép giá của vị lão sư này thật quá mức lợi hại, từ mười còn một loại này là triệt luôn đường sống của người khác, nếu hắn đi buôn khẳng định lời to, đại não bắt đầu tính toán cách để sau này lợi dụng loại kỹ năng đặc biệt này.

“Được rồi, nếu thoả thuận đạt thành vậy từ nay chúng ta xem như đạp chung trên một chiếc thuyền, bằng huynh đường xe mệt nhọc, cũng không thể để ngươi cứ vậy rời đi, con thỏ này chúng ta chia vậy.” Phong Hành Thiên lên tiếng đề nghị, nắm vào tai thỏ mà xách lên, đưa ra trước mặt.”

“Thật không?” Chim đại bằng kêu lên ngạc nhiên. Nó không nghĩ đối phương sẽ tốt đến mức này, mà dù cho Phong Hành Thiên hẹp hòi đuổi nó đi ngay thì đại bằng cũng chẳng hề giận dỗi, chỉ cần trả đủ linh thuỷ thì mọi chuyện nó đều xem như sương khói mà cho qua. Nghĩ, chỉ cần mỗi ngày siêng năng hơn chút, nổ lực thêm chút thì cũng chẳng thể nào đói được.

Bỗng nhiên, Phong Quân phóng người khỏi phiến cự thạch, mày nhướn môi công, huyền huyền bí bí nói. “Tiểu gia hoả, ta vừa nghĩ ra một trò rất hay nha, ngươi có muốn chơi không?"