Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phong Thần Thời 4.0

Chương 39: Cơn mưa oán khí.(2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở một nơi vô cùng thoáng đãng và yên bình. Trên sườn núi, những người tiều phu đeo gùi với đầy củi trên lưng đang đi thành từng nhóm để xuống rừng, những tiếng cười nói vui vẻ của mỗi người cùng với những tiếng chim đang tạo ra một bản hoà ca giữa sinh động giữa thiên nhiên. Còn ở trên một ngọn núi cao, trên đó có những ngôi chùa được thiết kế theo kiến trúc Ấn Độ được dát mái vàng và những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn chiếu vàng càng làm cho cảnh vật nơi đây lung linh hơn. Những tiếng chuông chùa được đánh đang ngân lên từng nhịp vang xa ra xung quanh. Lúc này, trước cửa của một ngôi chùa lớn, một đám tăng nhân đang ngồi thiền, một tay niệm tràng hạt, một tay chắp trước ngực còn miệng thì đang niệm kinh theo nhịp mõ. Nếu để ý kỹ, có thể thấy trên cửa điện có bốn chữ lớn "Đại Lôi Âm Tự", hiển nhiên nơi đây chính là Tây Thiên, nơi mà phật tổ năm xưa đã truyền chân kinh cho Đường Tăng mang về Đại Đường. Xa xa, gần hồ sen ngũ sắc, dưới một gốc cây bồ đề lớn, một nhà sư trẻ đang ngồi tĩnh toạ một mình, hắn nhắm mắt niệm chú mà mặc kệ sự vật xung quanh tuy nhiên thì cũng chẳng kéo dài được bao lâu, một tiếng chuông điện thoại (nhạc iphone 5) vang lên, nhà sư đó liền mở mắt, thấy dòng số khá quen nhưng không biết là của ai, hắn liền nhấc máy:

-Alô!!! Ai đó!!!

Ở đầu bên kia vang lên một giọng nói nam nhân như đang trêu hắn:

-"Hoà thượng, thịt chó không??? Có mắm tôm đó!!!" (xen lẫn trong đó là những tiếng cười khoái chí ở đầu dây bên kia.)

Và đến đây thì đã biết nhà sư trẻ tuổi đó chính là...."hoà thượng có tóc" Tịnh Hoà!!!!! Tịnh Hoà nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia thì dường như trong hắn đang vô cùng vui vẻ vì đám huynh đệ đã nhớ tới mình, tuy nhiên vì hắn đang ở trên đất phật không được có khái niệm sát sinh nên để bớt đi hắn liền quát to:

-Hừ, cái lũ mọi rợ các ngươi nói ra những lời đó làm đôi tai ta ô uế, các ngươi hãy cút đi!!!!

Ở đầu dây bên kia nghe vậy thì nói:

-"Ờ, vậy không mời nữa, cúp máy!!!!"

Nghe thấy vậy, Tịnh Hoà liền nhanh chóng nói nhỏ lại để tránh người khác nghe thấy:

-Ấy ấy, tôi cũng muốn chứ nhưng ở nơi đây là đất phật cấm sát sinh nên cậu nhắn tin đi rồi tôi rep à!!!!

-"Ờ, vậy thì tôi ib cho!!!!"

-Ok!!!!!

"Tinh, tinh", hai tiếng chuông thông báo vang lên, Tịnh Hoà liền nhanh chóng mở mục tin nhắn ra, hắn thấy một dòng tin:

-"Hoà thượng, nhớ tôi chứ???"

-"Ai đó, là Doãn Tuấn, Phong Vũ hay là Dương Nam????"

-"Này, lưu số nhưng không lưu tên hả???"

-"Hì hì, quên mất, nhưng cậu là ai trong cả ba đó????"

-"Vũ đây, mà có cuộc nhậu ở chỗ bọn tôi này, nhậu không????"

Đọc xong hai chữ "nhậu không" thì ngay lập tức hai con mắt của Tịnh Hoà liền sáng rực lên, hắn cười cười rồi rep lại:

-"Có chứ, có chứ, vẫn chỗ cũ hả???"

-"Không, bây giờ cho cậu hạn đến đúng tới 19h phải có mặt tại Bắc Kinh, ra trước cổng Thiên An Môn à không lên hẳn mái đi, đến rồi báo cho tôi, sau đó cậu quan sát bốn phía xung quanh, nhớ là mở thiên nhãn ra mà nhìn thấy làn khói màu xanh bốc lên thì bay đến đó, hiểu chứ!!!!"

-"Ok, tôi sẽ có mặt trước19h"

-"Nhanh!!!!"

Xong tin nhắn đó với Phong Vũ, Tịnh Hoà liền đứng lên rồi bỏ mặc mọi thứ ở dưới gốc cây bồ đề mà đi vào bên trong đại điện mà chuẩn bị hành lý còn đám bồ đoàn và tràng hạt ở dưới gốc bồ đề sẽ được mấy tên đệ tử cấp dưới cất đi cho hắn. Tịnh Hoà tìm đủ mọi thứ cần thiết rồi chất hết vào vali của mình, hắn cũng không quên nhờ một tên đệ tử dưới trướng của mình viết một lá thư để đưa cho các vị phật đà là hắn phải đi hành hương giúp đời một thời gian và đó chính là cái cớ để hắn có thể đi ăn chơi nhảy múa với đám huynh đệ Doãn Phong Dương.

----------------

Còn tại trận chiến ở Cửu Tinh giới thì lúc này đã gần như mới đến đoạn cao trào, Vĩ Thành vừa quất long mã lao về phía trước lại vừa phải tránh các mũi tên được bắn ra bởi đám Thiết Cốt. Nhưng con long mã của hắn lại không may như chủ nhân của nó vậy, nó phi nước đại được nửa đường thì đã bị dính tên độc rồi chậm lại, Vĩ Thành cảm thấy không ổn thì liền nhảy xuống khỏi yên ngựa thì hắn đã thấy một mũi tên độc găm vào thân của long mã và cuối cùng thì nó đã không trụ vững được thêm một chút nào nữa rồi ngã xuống trong vòng tay của Vĩ Thành, Vĩ Thành thấy con long mã hắn ưng ý nhất đã bỏ hắn mà đi. Trong mắt Vĩ Thành đã nổi lên lòng đau xót và vô cùng tức giận. Hắn không nói nhiều, xoa xoa đầu cái xác của long mã một chút rồi hắn từ từ tiến lên phía trước dưới làn mưa tiễn. Cửu Long đại đế thấy vậy thì hô lớn:

-Vĩ Thành, con làm gì vậy????

Còn tên cầm đầu thấy Vĩ Thành một thân một mình tay không tấc sắt cứ thế lầm lũi mà tiến về phía đại quân của mình. Hắn thấy trên gương mặt của Vĩ Thành bốc lên tràn ngập sát khí nhưng chỉ có một mình hắn là bước tới như muốn nộp mạng cho mình, tên cầm đầu cười khẩy rồi nói vọng lại về phía Vĩ Thành:

-Ngươi chỉ có một mình, còn ta thì có cả một đại quân, chi bằng ngươi hãy về bên ta đi!!!!

Vĩ Thành bỏ ngoài tai những lời nói đó của tên chỉ huy, hắn mặt không đổi sắc vẫn bước tới. Thấy tên điên này muốn chết, tên chỉ huy liền ra lệnh cho khoảng 100 tên lính bộ binh Thiết Cốt lao lên mà đánh phủ đầu Vĩ Thành. Mắt thấy 100 tên đang lao về phía mình, tên nào tên đó cũng vô cùng hiếu chiến, Vĩ Thành chỉ cười khẩy rồi nói to:

-Đến đền mạng cho Nam Bạch (tên con long mã vừa tạch) của ta đi!!!!

Nói xong, Vĩ Thành chỉ dùng một phần nhỏ linh lực trong người mình mà đánh ra ba luồng chưởng lực. Ở phía xa, tên chỉ huy cảm thấy ba luồng chưởng lực đó vô cùng yếu ớt thì cũng chỉ mỉa mai:

-Không biết tự lượng sức mình!!!!

Hắn vừa dứt câu thì 100 tên lính bộ binh của hắn đã bị ba luồng chưởng lực kia của Vĩ Thành đánh cho nát cả thân mình, 100 cái đầu của bọn lính xấu số thì cũng rơi xuống theo thân mình...Tên chỉ huy thấy vậy thì sững cả người mà lắp bắp:

-Không thể nào, một mình hắn, không thể, không thể như vậy được. Đó là 100 tên lính tinh nhuệ nhất mà chỉ với ba luồng chưởng lực mỏng manh của hắn mà cũng đã có thể nhanh chóng lấy mạng của đám lính đó!!!!

Còn Vĩ Thành mặt vẫn không đổi sắc, hắn bước qua đám thây kia thì hướng về phía đám quân Thiết Cốt mà quát lớn giận dữ:

-Trả lại Nam Bạch cho ta......

Tên chỉ huy định thần lại, khi nghe thấy những lời đó thì liền ra lệnh cho toàn bộ lính của mình (ước chừng hơn 5 vạn) lao lên mà gϊếŧ chết Vĩ Thành, trong đầu hắn nghĩ:

-"Tên này ta phải tiêu diệt. Nếu như ngươi dưới trướng của ta thì ta sẽ rất vui, chỉ tiếc là ngươi lại là tình địch của ta nên ta phải tiêu diệt ngươi. Ta hy vọng kiếp sau ngươi sẽ về trướng của ta."

Vĩ Thành thấy cả một đội quân lớn đang rầm rập lao về phía mình, hắn chỉ cười lớn lên rồi rút ra huyết long côn, hắn quay lại nói với Cửu Long:

-Nhạc phụ, con cũng chưa có gì để làm quà ra mắt với người, hôm nay con sẽ bắt sống tên chỉ huy kia để làm quà tặng người!!!!

Nói xong hắn cười lớn tỏ ra vô cùng sảng khoái rồi hướng về phía đám quân kia rồi vận lực trong người lên tầng cao nhất. Khi khí lực trong người mình đã lên tới đỉnh điểm, hắn lại cười lớn:

-Haha, thống khoái, thống khoái. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi!!!!

Dứt câu, Vĩ Thành liền dang hai tay ra để tụ lực, hắn dậm mạnh chân xuống mặt đất và khiến cho cả mặt đất rung chuyển, gió bão bỗng từ đâu nổi lên khiến cho cát bụi bay lên mù mịt và tạo thành một cơn cuồng phong vô cùng mạnh chưa có tiền lệ xảy ra ở nơi này. Trong tâm bão, Vĩ Thành mặt không đổi sắc, vẫn cái nét lạnh lùng, mái tóc lãng tử của hắn tung bay theo chiều gió, rất có khí chất anh hùng. Vĩ Thành liền cười lớn và sau tiếng cười đó, một hình bóng của một con hoàng kim thánh long hiện ra. Mà không chỉ một mà là tận chín cái bóng liền, cùng với đó là một tràng những tiếng rồng ngâm lớn. Cửu Long đại đế ở phía xa thấy vậy cũng cười lớn rồi nói nhỏ:

-Không còn sai gì nữa rồi. Thần Chung, không sai gì nữa, Vĩ Thành chính là hậu kiếp của Thần Thanh con trai huynh. Vậy là mộng phục quốc của huynh có thể thành sự thực rồi!!!!! Ta hứa với huynh, sau này ta sẽ cho nó biết thân thế thực sự của nó!!!!

Còn đám lính bên phía Thiết Cốt thấy một cơn cuồng phong lớn như vậy thì cũng bắt đầu chùn bước, không còn một chút sát khí nào trong người, một số tên cũng đã run run mà tay cũng không cầm chắc cả đao với kiếm nữa. Vĩ Thành thấy nhuệ khí của đám quân địch tụt giảm, hắn liền vung tay lên rồi liên tiếp đánh ra năm sáu chưởng về phía đám địch. Luồng chưởng lực này có sức sát thương còn cao hơn cả ba luồng chưởng trước đó với 100 tên lính kia. Chớp mắt một cái, một đạo quân đã bị đánh tan, đám lính bên phía Thiết Cốt cứ từng tên, từng tên ngã xuống một, lúc này thì trong lòng tên nào tên nấy cũng sợ xanh mặt, cố mà chạy để giữ lấy mạng. Đội quân hùng hậu lúc trước bây giờ chỉ còn là một đám tàn quân dẫm đạp lên nhau mà chạy chối chết. Tên chỉ huy thấy được kẻ trước mặt còn mạnh hơn cả mình tưởng tượng, biết được mình có dồn toàn lực cũng không thể nào đánh lại được hắn, tên chỉ huy nghiến chặt răng mà gằn lên:

-Ta...sẽ...trở...lại!!!!

Rồi cũng quất thiết cốt mã mà dùng kế thứ 36 "tẩu vi thượng sách". Bên này Cửu Long đại đế cũng tấm tắc khen:

-Khá lắm!!!!

Còn đại quân của Cửu Tinh giới thì hô vang lên để gia tăng chiến khí"

-"Vĩ Thành vạn tuế, Vĩ Thành vạn tuế...."

Còn tên chỉ huy bên phía Thiết Cốt đang quất ngựa mà chạy nghe thấy được thì vô cùng cay đắng, hắn gằn giọng:

-Ra ngươi tên là Vĩ Thành. Vĩ Thành, ngươi cứ chờ đấy, rồi ta sẽ tự mình lấy cái đầu của ngươi, quân tử trả thù 10 năm cũng chưa muộn!!!!

Hắn vừa dứt lời thì bỗng một tiếng nói vang lên bên tai hắn:

-Sao không phải bây giờ luôn đi, đợi 10 năm làm gì!!!!

Tên chỉ huy nghe thấy vậy thì quay sang và hắn đã nhìn thấy cái người mà hắn không muốn gặp nhất vào lúc này và đó không ai khác chính là.....Vĩ Thành.....

----------------

""Tinh tinh""

Một tiếng chuống thông báo vang lên trong máy của Phong Vũ, hắn nhấc máy lên để xem là tin gì thì Doãn Tuấn tiến lại hỏi:

-Hoà thượng hả???

Phong Vũ gật đầu:

-Ờ!!!!

Đúng lúc thì Dương Nam và Tô Vân cũng vừa đi mua đồ về tới cửa hàng của lão Hà, Phong Vũ nói ra với Dương Nam:

-Huynh đệ, hoà thượng đến rồi, cậu dùng thuật mà tạo khói như lúc trước đã bàn đi, nhanh lên chứ tôi đói lắm rồi!!!

Hoa Chúng Thiên đang ngồi đánh cờ với lão Hà cũng chen vào:

-Đúng đó, tôi cũng đói lắm rồi!!!!

Rồi hắn quay sang phía Doãn Tuấn trêu:

-Hì hì, Doãn huynh đệ, cậu gọi đại tiểu thư tới đây để làm quen đi!!!!

Doãn Tuấn đang nhắn tin với Tử Lam thì giật mình, lão Hà và Phong Vũ nghe thấy vậy thì cũng bất ngờ với tin Doãn Tuấn có người thương rồi thì cũng hùa với Chúng Thiên mà trêu Doãn Tuấn vì hắn có bạn gái mà không thông báo. Cả ba người mặc kệ cho hắn giải thích như thế nào cũng không tin. Còn Doãn Tuấn thì bị tổng tấn công không thương tiếc, hắn chỉ biết thầm trách thằng bạn cùng phòng:

-"Chúng Thiên, tên đạo sĩ thối nhà cậu, hãy cứ chờ tôi đó, quân tử mười năm trả thù chưa muộn, НУ, ПОГОДИ!!!! (NU, PA-GA-ĐI!!!!)"....
« Chương TrướcChương Tiếp »