Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phong Thả Đình Trú

Chương 58

« Chương Trước
“Cái… Cái gì” Lưu Hân không thể tin được những gì tai mình nghe thấy, đã đến mức này, anh ý thức được tính chất quan trọng của vấn đề: “Thánh Khanh, cậu…”

“Hân đối với tôi rất tốt, tôi không thể nào không nhớ được, nhưng những đau xót Hân dành cho tôi, tôi cũng không tài nào quên đi… Con người chính là thế đấy!” Đổng Hiền nở nụ cười hoài niệm:” Tôi không phải thánh nhân, tôi cũng biết hận chứ! Hận sự bạc tình của anh, hận sự bội tín của anh, tôi không nghĩ sẽ lừa dối anh, tôi thật sự không thể tha thứ cho anh, xin lỗi Hân à!”

Xin lỗi, lại là xin lỗi! Lưu Hân tiếc thương mà xoa nhẹ hai má Đổng Hiền: “Thánh Khanh không hề sai, nên xin lỗi phải là tôi, đúng vậy nên là tôi…”

Con người nhỏ bé ôn nhu này, dù rằng mình đầy thương tích, tổn thương nặng nề, đến cuối cùng, vẫn cứ tiếp tục không ngừng xin lỗi…

Đổng Hiền không hề né tránh sự đυ.ng chạm của anh, chỉ lẳng lặng nhắm mắt, cảm thụ hơi ấm của đối phương… Thoáng thôi, chỉ thoáng chút thôi là được rồi, sau đó… Hết thảy sẽ có thể kết thúc!

Cùng lúc đó, mọi người bên dưới sớm đã kinh hồn bạt vía, Vương Mãng, Phó hoàng hậu, và đội cứu viện lần lượt đến đầy đủ, ngay cả Hắc Lang nghe được tin tức, cảm thấy có chút không an tâm về Lưu Hàng, cũng đặc biệt có lòng mà tới.

Hắc Lang thừa dịp không ai chú ý đến mình, lặng lẽ tựa bên cạnh Lưu Hàng, ngay khi lực chú ý của mọi người đều tập trung trên cao kia, anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên xe lăn của Lưu Hàng, lên tiếng: “Hàng, thấy gì không? Anh của em thành ra thế này, thật vui sướиɠ quá!”

Lưu Hàng không hề trả lời câu hỏi của anh, cũng nằm trong dự đoán của anh thôi, nhưng mà…

“Dương… Em muốn quay về…” Nhìn hai người bên trên, Lưu Hàng nhẹ giọng nói ra: “Nhảy xuống rồi… Em có thể trở về…”

“Hàng?” Hắc Lang bị dao động, si ngốc nhìn người trước mặt, không biết nên nói gì cho đúng!”

Trùng hợp… Đổng Hiền trên lầu cùng Lưu Hàng trong mắt, quá khứ đều trùng hợp, thời gian kia, Lưu Hàng trên mái nhà, Hắc Lang đứng bên dưới, nhìn cậu một mạch rơi xuống, anh chỉ có thể bất lực, không làm gì được.

Không gì có thể thống khổ bằng cảm giác khi nhìn thấy người mình yêu thương xuất hiện trước mặt mình một-cách-không-ai-dám-nghĩ-đến!

Rất lâu sau, con người mang tiếng lãnh khốc như Hắc Lang cũng có lúc không thể đè nén nước mắt của bản thân mình, ôm chặt lấy Lưu Hàng, mỉm cười nói: “Được, không cần nhảy xuống nữa… Chúng ta cũng có thể quay về… Quay về đi… Cùng nhau quay về…”

Trở lại thời gian hạnh phúc trước kia của hai người, việc gì cũng không nghĩ đến, cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ có hạnh phúc và duy nhất hạnh phúc mãi mãi bao bọc bọn họ!

Người bên ngoài chẳng ai rảnh rỗi quan tâm chuyện tình của hai người, chỉ biết rằng sau ngày hôm nay, Lưu Hàng rời khỏi bệnh viện, đi đâu không rõ, nhưng cũng nghe nói là có một người đưa cậu đến một hòn đảo nhỏ, sau đó hai người sống hạnh phúc bên nhau…

“Này, hình như xảy ra chuyện kìa!” Đội trưởng đội cứu viện cầm ống nhòm nhìn lên mái nhà: “Mọi người chuẩn bị nhanh lên một chút đi!” Anh phân phó cho đồng nghiệp của mình chuẩn bị nệm hơi.

“Làm sao vậy?” Phó hoàng hậu cũng hướng theo ống nhòm của Vương Mãng hỏi.

Chỉ thấy Vương Mãng cầm chặt ống nhòm, sắc mặt rất không thoải mái: “Bọn họ hình như tách ra, Đổng Hiền đẩy Lưu Hân ra! Nguy rồi, Đổng Hiền đứng lên rồi!” Vương Mãng càng siết chặt ống nhòm, cau mày, nghìn vạn lần xin đừng như điều anh đang nghĩ…

Đổng Hiền đứng lên, kéo cả Lưu Hân đứng dậy cùng: “Hân, xuống dưới thôi!”

Lưu Hân nghe vậy, ngạc nhiên mà đứng lên: “Tốt, xuống dưới nào!” Anh kích động nhảy xuống bục cao, sau đó vươn tay: “Thánh Khanh, chúng ta cùng nhau…”

Nhưng anh còn chưa nói hết, liền nhìn thấy hình ảnh khiến kẻ khác vô cùng kinh ngạc, Đổng Hiền nhìn anh cười, hai tay để sau lưng, một mực duy trì dáng vẻ tươi cười, nụ cười ấy… hệt như lần đầu họ gặp nhau.

“Hân, tôi rất yêu anh!” Câu nói này cho tới nay vẫn bị coi như lời nói bông đùa, lúc này nghe được thật có biết bao như rung động! “Đối với anh không thể tha lỗi cho anh, cũng không thể tin tưởng anh nữa rồi!”

“Thánh Khanh…” Lưu Hân sợ hãi, anh đưa tay đến gần Đổng Hiền, thanh âm rõ ràng đã run rẩy: “Không nên náo loạn… Cậu không thể tha thứ cho tôi, tôi có thể chờ, không tin tưởng tôi, tôi cũng không quan tâm, ngày nào đó tôi sẽ khiến cho cậu sẽ lại có thể tin tôi, nhưng hiện tại đừng đùa giỡn nữa, chúng ta xuống dưới nào!”

“Xuống dưới đi.” Đổng Hiền chỉ vào không trung: “Trở về thế giới của anh đi, từ hôm nay, anh không còn là Lưu Hân của tôi rồi!” Dứt lời, Đổng Hiền ung dung xoay người, nghênh đón gió đông.

“Thánh Khanh!” Lưu Hân lúc này đây mặc kệ tự tôn cái quái gì, thoáng cái quỳ rập xuống!

Cái gì cũng không muốn nghĩ đến, cái gì cũng không cần nữa, chỉ hi vọng Đổng Hiền có thể cùng mình an ổn rồi khỏi đây!

“Thánh Khanh, tôi sai rồi, tôi không nên muốn cậu tha thứ, không nên muốn cậu tin tưởng tôi, cậu muốn thế nào tôi đều chấp nhận!” Ngữ khí anh lấp đầy sự khẩn cầu, chỉ còn thiếu dập đầu nhận lỗi mà thôi: “Xin cậu, hãy xuống đi, tôi đưa cậu trở về, chúng ta có thể mãi mãi cùng một chỗ. Thánh Khanh!”

“Muộn rồi!” Đổng Hiền dang hai tay, đón ánh dương, ngẩng mặt: “Yêu một người đồng thời cũng hận người ấy… Như vậy thật quá mệt mỏi, tôi đã không thể chịu được nữa, Hân… lần này xem như là lần tùy hứng cuối cùng của tôi đi… Tôi muốn nghỉ ngơi trước…”

Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của Đổng Hiền, nhưng Lưu Hân cả đời không thể nào quên được giọng nói bi thương như vậy rồi lại tràn ngập kỳ vọng nữa!

“Thánh Khanh!”

Theo tiếng hô hoán của anh, thân ảnh Đổng Hiền phiêu diêu rơi xuống, phảng phất như một phiến lá chậm rãi rơi rụng trong không trung…

Khoảnh khắc rơi xuống, Đổng Hiền cảm nhận – được, cậu hẳn là không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì mới đúng, thế nhưng lúc này bên tai lại vang lên thanh âm kia: “Thánh Khanh, chúng ta cùng đi xem tịnh đế liên…”

Sau đó là một cái ôm ấm áp của một người nam nhân, nhiệt độ cơ thể nóng cháy bao quanh lấy cậu, kí ức kiếp trước cũng cùng lúc mà vùng lên… Tình yêu tại một thời điểm bùng cháy rực rỡ, đã ở thời gian định trước ấy của bọn họ dây dưa cùng ly biệt…

“Nếu có kiếp sau… Thánh Khanh có nguyện cùng ta bên nhau không?”

A, ha, thật là một nam nhân ích kỉ! Đổng Hiền lộ ra dáng cười tuyệt mỹ…

“Nếu có kiếp sau, Thánh Khanh nguyện cùng người mãi mãi chẳng ly biệt!”

“Không hối hận sao?”

“Quyết không…”



Mười năm sau, khi mọi chuyện hết thảy đã là dĩ vãng, nhưng lại khó thể phai nhạt, nó như một vết tích khắc sâu trong tận đáy lòng của mỗi người, vĩnh viễn không thể xóa bỏ…

Hàng năm cứ đúng ngày hôm nay, một đám người lại tụ tập ở nơi này, mở tiệc trà, hồi tưởng lại quá khứ, tâm sự về cuộc sống của họ…

“Đã mười năm rồi!” Phó hoàng hậu vì mọi người mà rót trà, sau đó mới trở lại chỗ của mình, ngồi xuống.

“Đúng vậy, mười năm…” Từ Ngôn đã không còn là một thanh niên anh tuấn, tính cách so với trước kia cũng chững chạc hơn không ít.

Chu Hủ cười tiếp nhận chén trà, ngữ khí vẫn như trước thoáng hiện chút trêu chọc: “Từ Ngôn a, công ty nhà cậu cũng lớn quá rồi, sao lại keo kiệt thế, lần nào cũng đến nhà Phó hoàng hậu, cậu cũng nên lần nào mời khách đi chứ!”

“Ý kiến không tồi! Viện trưởng phu nhân!” Từ Ngôn đối mặt với Chu Hủ, tính tình ngày trước bất tri bất giác mà xông ra: “Cô cùng chồng mình sao không mời khách qua? Cũng không phải lết xác qua đây sao!?” Năm mươi bước cũng dám cười trăm bước à?

“Các người…” Phó hoàng hậu nở nụ cười: “Được rồi, dạo này mấy người có nhận được thu của Ỷ Á không? Cô ấy làm đại sứ gì đấy bên Châu Phi, vài ngày trước còn kêu tôi quyên tiền giúp cho trẻ con bên ấy.”

“Có, cô ấy sao có thể bỏ sót hai con lớn như chúng ta chứ?” Hai người lúc này ăn ý quá mức.

Vương Mãng ngồi một bên ôm vợ, cười đến đắc ý: “Phó hoàng hậu, khi nào cô cử hành hôn lễ vậy?”

“Tôi?” Phó hoàng hậu có chút mê man, cô khi nào lại kết hôn? Sao chính cô cũng không biết vậy?

Trái ngược với cô, Từ Ngôn một bên đập bàn đứng dậy: “Sao? Cô muốn kết hôn?” Anh muốn tìm ngay người ẩu đả: “Là ai? Nhà ở đâu? Gia cảnh thế nào? Thân phận gì? Hai người làm sao biết nhau?” Hệt như một kẻ bắt gian tại trận.

“A hả? Ừ…” Phó hoàng hậu bị gào thét đến sửng sốt, anh hỏi nhiều như vậy, cô thật nghi ngờ chính mình đã có người yêu nhưng lại quên mất.

“Phốc!” Chu Hủ thấy điệu bộ ngốc nghếch của anh, không nhịn được cười: “Ha ha ha ha… Từ Ngôn, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời nha!”

Lúc này mới biết chính mình bị mắc lừa, Từ Ngôn lập tức đỏ mặt, ngồi xụp xuống, không quên trừng mắt nhìn đôi vợ chồng ác quỷ trước mặt, dám khiến cho anh bày bộ mặt này ra trước mặt Phó hoàng hậu!? Đáng ghét…

“Ba, mẹ, cô, chú!” Đột nhiên một thanh âm non nớt vang lên, từ xa, một bé gái khả ái chạy vào.

“Tiểu Huân!” Vương Mãng mỉm cười chạy đến bế bé gái, cưng chiều mà hôn hai má trắng mịm kia: “Bé con, quậy phá đủ rồi sao?”

“Không phải a!” Vương Dật Huận khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bất mãn mà hờn giận: “Người ta có quậy phá đâu, người ta chỉ nhìn sác của cô viết thôi mà!”

Chu Hủ bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn nhỏ mà đã ranh ma! Sách cô viết con hiểu sao?”

Tiểu Huân bĩu môi, ba mẹ ai cũng khinh thường mình: “Người ta đương nhiên biết… một chút rồi! Nhưng mà cô à…” Bé chạy đến bên người Phó hoàng hậu, kéo kéo áo cô: “Quyển sách ấy… Kết thúc thế nào vậy?”

“Tiểu công chúa? Con muốn hỏi quyển sách nào?” Phó hoàng hậu rất yêu thích đứa bé dễ thương này.

“À, chính là cuốn… A, phong cái gì đình cái gì ấy… Sau khi hai người cùng nhau nhảy xuống, thì thế nào vậy cô?” Tiểu Huân ngây thơ hỏi.

“Ôi chao… Cuốn đấy à…” Phó hoàng hậu đình trệ trong nháy mắt, nhưng chợt lộ ra nụ cười dịu dàng, điểm nhẹ lên chópmu4i của cô bé: “Bọn họ hai người cùng nhau rời khỏi nơi đó, sống hạnh phúc bên nhau suốt đời!”

“A? Thật vậy à!” Tiểu Huân hưng phấn mà khoa chân múa tay, “Thật tốt quá, Tiểu Huân thích nhất là chuyện như vậy! Ha ha…”

Bốn người thấy Dật Huân vui vẻ như vậy, cũng nhìn trộm mà cười, hai người ấy hiện tại chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đi…

Trong thư phòng, an tĩnh, điềm nghi, gió mát chầm chậm từ cửa sổ lùa vào, quyển sách trên bàn vì thế mà được lật ra, gió cợt nhả trên trang giấy, nhanh chóng trở mình đến trang đầu, bốn chữ qua quýt xuất hiện “Phong thả đình trú”…

“Nhanh đến giữa hè đi chứ, khi ấy, Thánh Khanh, cùng đi ngắm tịnh liên nhé!”

“Ân, được.”

“Không biết năm nay có thể nhìn thấy được tịnh đế liên không?”

“Việc này… A, ai biết được chứ.”

“Đúng vậy, chỉ cần được bên cạnh Thánh Khanh, nhìn thấy gì cũng không sao cả.”

“Đúng vậy không?”

“Tất nhiên, mãi mãi… Lưu Hân ta nguyện cùng Thánh Khanh bạc đầu răng long!”

“Chúng ta ở nơi này ước hẹn, xin thề!”

“Được, xin thề, ước hẹn đã định!”

Gió vẫn tiếp tục, vĩnh viễn vô định, ước hẹn của chúng ta… Có còn được nhớ không?Hoàn
« Chương Trước