“Tôi mệt rồi.” Đổng Hiền trong lòng Lưu Hân cảm thấy đặc biệt an tâm, mắt không chống chế được mà chậm rãi khép lại: “Tôi chờ Hân rất mệt mỏi, tiên sinh, tôi muốn đi ngủ…”
“Ừm… ngủ đi!” Lưu Hân nghẹn ngào, bàn tay to lớn đặt trên mắt Đổng Hiền: “Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, đừng sợ!”
“Ư, trong mơ… Hân sẽ đến đón tôi…” Đổng Hiền yếu ớt ngã vào lòng Lưu Hân, khóe miệng mỉm cười tiến thẳng vào mộng.
Dáng vẻ tươi cười ấy hiện tại nhìn thấy thật biết bao thương cảm, Lưu Hân yêu thương đặt một nụ hôn lên trán cậu, dịu dàng bế cậu đặt lên giường, chính mình kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chăm chú “mỹ nhân ngủ” trên giường kia.
Đã bao lâu không có bình tĩnh suy xét những chuyện đã qua như vậy rồi? Lưu Hân để tay lên ngực tự hỏi. Dường như từ sau khi mẹ điên cuồng vì trả thù mà làm thương tổn đến tình nhân cùng con trai của ba, thì “bình tĩnh suy xét” đã không còn nữa!
Trải qua chuyện đó, Lưu Hân đối với “tình yêu” mà con người hay gọi cực kì khinh thường, trong thế giới của anh không cần tình yêu, chỉ cần quyền lực và tiền bạc để nhận định tất cả, trong mắt anh đó cũng chính là bản chất của con người.
Nhưng từ khi gặp được Đổng Hiền, tất cả dường như thay đổi, cậu luôn hành động quá mức tưởng tượng khiến Lưu Hân phải sinh nghi, một người xa lạ đối với mình vì sao lại sẵn lòng làm nhiều thứ như vậy cho mình chứ? Anh lúc ấy đương nhiên cho rằng đây là loại người thấy sang bắt quàng làm họ thôi!
Aizzz… Hiện tại nghĩ đến thực buồn cười, Đổng Hiền bất quá chỉ muốn đi theo bên cạnh người tình ngàn năm trước của mình, mong được trông thấy nụ cười của người mình yêu mà thôi, ước nguyện đơn thuần như thế lại bị bản thân mình làm cho vấy bẩn…
“Tôi thật sự sai rồi!” Lưu Hân cười khổ thì thầm tự nói, thuận tay chơi đùa vài sợi tóc của Đổng Hiền, lên tiếng hỏi: “Thời gian đó, tim rất đau phải không?”
Đổng Hiền đang ngủ không nghe thấy giọng nói của anh, chỉ khẽ nhíu mày, dường như bị quấy rầy mà kích động…
“Cậu đang nằm mơ sao?” Lưu Hân tiếp tục thấp giọng hỏi: “Bởi vì chỉ trong mộng mới có thể thấy được Lưu Hân kia đã từng vì cậu mà cắt tay áo, mất nước sao?”
“Hân…” Đổng Hiền chìm sâu vào giấc ngủ, hé bạc môi: “Đừng bỏ… tôi lại…”
Bị đả kích trong hiện thực đã biến thành ác mộng hắc ám triền miên quấn lấy cậu, Lưu Hân trong mộng rất ôn nhu nhìn cậu cười, thế nhưng dù cho cậu có cố sức chạy nhanh thế nào cũng không thể đến gần được, Đổng Hiền nóng nảy, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể không ngừng truy đuổi thân ảnh của Lưu Hân…
“Hân, đừng bỏ tôi lại.” Một mình rất cô quạnh a…
“Tôi sẽ không vướng bận đâu, sẽ không gây phiền phức cho anh, chỉ cần anh đừng để tôi một mình thôi!” Thế nhưng Lưu Hân vẫn không hề tiến gần lại, vẫn chỉ là cái bóng mờ nhạt đứng nơi đó.
Chạy mãi, Đổng Hiền mệt mỏi, dừng bước chạy, chân yếu ớt thoáng cái đã té nhào trên mặt đất, mà mặt đất lúc này liền hóa thành cát chảy (vùng sa mạc), gắt gao muốn nuốt trọn Đổng Hiền, mặc cậu làm thế nào cũng không thoát ra được.
Bóng dáng Lưu Hân trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt Đổng Hiền, cậu mừng rỡ vươn tay muốn bắt lấy anh, nhưng khoảng cách rất ngắn kia liền trở nên bất tận mãi không thể vượt qua…
“Đừng…” Đổng Hiền cắn chặt răng không muốn buông tha, liều mạng di chuyển đáng tiếc đều là vô dụng, “Hân, chờ tôi, cứu tôi với… Tôi không thể di chuyển rồi!”
Nhưng Lưu Hân vẫn đứng tại chỗ mỉm cười, bất vi sở động (không có động tĩnh)!
Đổng Hiền vừa nhấc đầu lại nhìn thấy anh tươi cười, đột nhiên bừng tỉnh…
“Đúng rồi, anh đã không cần tôi!” Ngón tay nắm chặt cũng dần dần thả lỏng, có lẽ cần vứt bỏ rồi: “Nếu đã không cần tôi nữa, vì sao còn muốn đến tươi cười trước mặt tôi chứ?”
“…” Lưu Hân vẫn như cũ không nói.
“Anh… Đây là cười nhạo tôi sao?” Đổng Hiền mạnh mẽ nở miệng cười hỏi, nhưng chính cậu cũng cảm thấy nước mắt đã đong đầy hốc mắt rồi: “A… Không sai, tôi thật sự rất ngốc, vì sao tôi đối với anh luôn không oán không hận, thậm chí còn muốn cùng anh đồng sinh cộng tử?”
Nhìn nụ cười Lưu Hân bất biến, Đổng Hiền khóc, cậu cúi đầu thì thào nói: “Nếu như… Không có cả đời thì tốt rồi, nếu như chúng ta chỉ ‘cộng tử’, không ‘đồng sinh’ thì tốt rồi!”
Cậu hối hận, vì sao lại tin tưởng cái gì mà lời thề son sắt chứ? Vì sao lại nguyện ý vĩnh viễn? Vì sao đối với tình yêu này lại lún quá sâu như vậy?
“Hân… Vì sao ban đầu lại chọn tôi, cuối cùng lại bỏ lại tôi?” Đổng Hiền trong mộng hỏi, thực tế cơ thể đã trước một bước rơi lệ.
“Thánh Khanh!” Lưu Hân trông thấy nước mắt ngây ngẩn cả người, tát vào mồm cũng chính xác hô lên tên này.
Thân thể tự giác đến gần Đổng Hiền, ôm cậu vào lòng, ngón tay lau đi những giọt nước mắt dư thừa, Lưu Hân ghé vào tai cậu thấp giọng: “Thánh Khanh, đừng khóc… Tôi yêu cậu!”
Đúng vậy, đây là yêu… Chỉ cần người ấy ở trong lòng mình, sẽ cảm thấy thoản mãn hơn bất cứ của cải nào đoạt được, cho nên tình nguyện liều lĩnh mỗi ngày đến thăm cậu, chẳng qua là hi vọng hàng ngày được trông thấy người mình yêu nhất mà thôi.
“Ring ring ring!” Đang lúc này, đột nhiên di động Lưu Hân vang lên.
Lưu luyến không nỡ mà đặt Đổng Hiền xuống, Lưu Hân đi tới cửa, mở di động ra nhìn, “…!” Biểu tình nhất thời trở nên dữ tợn.
Tên khốn nạn này, còn có mặt mũi tìm đến anh!?
Điện thoại liền nhận được một tin nhắn mới: “Có việc trao đổi, mời đến nhà hàng XX gặp mặt – Hắc Lang!”
“Vừa đúng lúc!” Lưu Hân cười nhạt khép di động lại, cuối cùng nhìn vào Đổng Hiền trong phòng: “Tôi đi một chút, an tâm ngủ đi!”
Nói xong cầm lấy áo khoác rồi khỏi bệnh viện…