Phó hoàng hậu cho Lưu Hân ở lại chăm sóc Đổng Hiền, nhưng không nói rằng đã tha thứ cho anh. Lưu Hân tựa như cũng hiểu rõ ý tứ của cô, mỗi ngày đều tan làm sớm, hoặc thừa dịp rảnh rỗi đến thăm Đổng Hiền, giúp sắp xếp một vài việc vặt, kể từ khi Phó hoàng hậu hoàn tục cả ngày đều chiếu cố Đổng Hiền, ăn uống cũng ở bệnh viện, trong người cũng có chìa khóa phòng Đổng Hiền, nhưng dù sao cô vẫn là phụ nữ, săn sóc Đổng Hiền có lúc cũng có chút kiêng dè, loại chuyện này hiện tại cô giao toàn bộ cho Lưu Hân, hai người cũng rất ăn ý không hề nhắc đến chuyện này với ai.
Lưu Hân với cấp dưới dối rằng về nhà chăm sóc vợ, với Ỷ Á thì là tăng ca, dần dà lui tới bệnh viện gần như trở thành thói quen, ngày ngày nếu không gặp Đổng Hiền sẽ cảm thấy thiếu cái gì đó, hiện tại được nhìn thấy thật thanh thản biết bao…
Hôm nay anh lại nói dối người khác đến đây, vừa lúc gặp Phó hoàng hậu xách túi lớn túi nhỏ, Lưu Hân không nói gì vội tiến lên giúp đỡ, cùng cô sóng bước tiến về phòng Đổng Hiền.
Nhưng khi đi ngang qua một phòng bệnh, anh đột nhiên dừng chân nghỉ ngơi, cửa phòng không đóng, bên trong truyền ra thanh âm của hộ lý: “Thiếu gia, mệt sao, vậy nghỉ ngơi một chút đi!”
Sau đó còn truyền đến tiếng xe lăn.
Lưu Hân ngây ngẩn cả người, anh trừng lớn hai mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng. Ngay cả cầm đồ trên tay cũng tránh không được run rẩy.
“Sao không đi tiếp?” Phó hoàng hậu tò mò hỏi thăm.
“Không…” Lưu Hân chậm rãi quay đầu.
Một thân ảnh quen thuộc trong phòng lướt qua, thiếu niên kia vẫn như trước điềm tĩnh ngồi trên xe lăn, trên mặt ít ỏi vẫn lưu lại vết tích của thời gian, sự tình đã qua lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy hay nhớ đến cậu ta, những ký ức đen tối ngày nào lại phảng phất như chuyện vừa xảy ra…
Một mảnh thủy tinh nhỏ, máu huyết đỏ tươi, ánh trăng chiếu rọi vào bắt đắc dĩ chứng kiến cảnh hoang tàng trong nhà… Mẹ anh cầm trong tay một cái bình không hóa rồ mà cười lớn, ngón tay nằm dưới đất không nhấc dậy nổi, toàn thân bị tạt axit không thể nhìn rõ mặt mày, trong miệng liên tục mắng nhiếc: “Tiện nhân”, “Đồ điếm”, em trai kia của anh vừa đáng thương cùng đáng yêu lớn tiếng khóc, cùng mẹ đối lập hoàn toàn, sau đó… sau đó…
“Lưu Hân!” Phó hoàng hậu cố sức lay động anh.
“A?!” Anh lúc này mới hoàn hồn, “Tôi… Được rồi!”
Lần thứ hai nhìn về phía gian phòng kia, cánh cửa đã bị khép lại, chỉ còn nhìn thấy bảng tên trển cửa “Lưu Hàng”, khẳng định những gì Lưu Hân trông thấy ban nãy.
Phó hoàng hậu không rõ, nhìn theo tầm mắt của anh, nhưng cũng không thấy gì: “Lưu Hân, anh đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì, đi thôi!” Liếc mắt về cửa phòng kia lần nữa, anh chính là vẫn không có dũng khí mở nó ra.
“Phó hoàng hậu, Tiên sinh!” Đổng Hiền thấy hai người tới, ôm búp bê hướng bọn họ chào hỏi.
Ngồi ở bên kia, Chu Hủ đang gọt táo, nhìn thấy người đến xíu chút nữa đã cắt vào tay mình: “A A! Lưu…” Nhưng vừa nói được phân nữa, cô lập tức nuốt trở lại.
Mắt lườm về phía Đổng Hiền trên giường, anh quả nhiên dùng vẻ mặt mê man nhìn chăm chú mình, một câu cũng không nói, không phải sẽ không làm ầm chứ!
“Này, sao lại đem hắn đến đây?” Chu Hủ lời nói vừa chuyển, không chút khách khí đặt câu hỏi.
“Chu Hủ, tiên sinh này tốt lắm, không nên dùng khẩu khí như vậy!” Đổng Hiền tự nhận chính mình nói là công bằng.
“Chu Hủ lắc đầu: “Hắn mà tốt sao? Trừ khi kẻ xấu trên đời này đi xuất gia hết! Tiểu Hiền, đuổi hắn ra ngoài đi!”
Đổng Hiền không rõ, Chu Hủ vì sao lại ghét vị tiên sinh này đến vậy, tiên sinh mấy ngày nay đối với mình rất tốt mà, tuy rằng bọn họ không quen, nhưng anh ấy không phải là người xấu a!
“Không đúng đâu, anh ấy là bạn của Phó hoàng hậu…” Đổng Hiền thừa cơ nhìn về phía Phó hoàng hậu xin viện trợ.
Phó hoàng hậu hiểu rõ mà gật đầu, vỗ vỗ vai Chu Hủ: “Không có việc gì, hiện tại bọn họ không có quan hệ gì.”
Chỉ một câu đơn giản Chu Hủ liền thông suốt mọi chuyện, cô nhìn Đổng Hiền rồi lại nhìn Lưu Hân, ho khan một tiếng tiến về trước mặt Lưu Hân, lộ ra nụ cười dối trá: “Tiên sinh, ngại quá, tôi chỉ sợ anh gây ra bất lợi cho Tiểu Hiền mà thôi, anh đừng trách tôi!”
“Không có việc gì…” Lưu Hân biết rõ cô không thích mình, thế nhưng cô liền thay đổi 180 độ thế này thật khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Chu Hủ khóe miệng cười, ngồi trở lại gọt táo, miệng lên tiếng: “À, tiên sinh à, vợ anh có khỏe không?”
“…!” Lưu Hân hoàng sợ, theo phản xạ nhìn về phía Đổng Hiền.
Mà Đổng Hiền như không nghe thấy gì, tiếp tục ở đó ăn táo.
Không biết vì sao, nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng Lưu Hân không khỏi như trẻ con, anh tình nguyện thấy Đổng Hiền chất vấn mình giống như tại hôn lễ còn hơn!
“Ừ, cô ấy… tốt…” Ấp úng đáp.
Chu Hủ khinh miệt cười quyết truy vấn anh đến cùng: “A, vậy hai người dự định khi nào có con đây?”
“Chuyện này…” Anh không biết, bởi vì anh chưa từng cùng Ỷ Á suy nghĩ, vấn đề này anh chưa từng nghĩ đến.
Nhìn anh có chút khó xử, Đổng Hiền mỉm cười mở miệng nói: “Chu Hủ, không nên bất lịch sự như vậy, người ta vừa mới đãi đám cưới, nói đến chuyện con cái là quá sớm đấy!”
Lưu Hân nghe vậy ngẩn ra, cau mày nhìn về phía Đổng Hiền hỏi: “Đổng Hiền, tôi có con… Cậu không buồn sao?”
“Buồn? Vì sao vậy?” Đổng Hiền có phần kỳ quái: “Có cục cưng là chuyện tốt nha, nên phấn khởi mới đúng!” Nói đến đây cậu bất thình lình vung tay: “Được rồi, tiên sinh, sau này anh có con không nên quên mời tôi ăn trứng gà đỏ đấy!”
“A… Ừm, ừm…” Hết sức không tình nguyện, Lưu Hân chỉ có thể như vậy đáp ứng.
“Ha!” Chu Hủ âm thầm phía sau cười quằn quại! Ngày xưa luôn luôn là Lưu Hân khiến cho Tiểu Hiền đau khổ, cái này là do hắn gieo gió gặp bão, thử xem tư vị khó chịu đến nhường nào! Hừ!
Đổng Hiền không biết bản thân mình vừa làm chuyện hả dạ lòng người thế nào, anh chỉ là tùy tâm sở dục ( tùy theo lòng mình), rồi đó nhìn ngày trên lịch, rất nhẹ thở dài: “Ai… 11-8, vậy là hơn mười ngày nữa Hân mới có thể đến!” Lời nói thể hiện sự chán chường rõ ràng.
Anh nói khiến cho ba người ở đây chìm trong im lặng, trong lòng Lưu Hân chấn động, mọi người đồng thời cùng nhìn về phía tấm lịch, ai cùng đều rõ ràng, lịch kia vĩnh viễn chỉ là tháng 8, sau 31-8 lại chính là 1-8!
Mỗi khi đến ngày 31-8, Đổng Hiền liền cả ngày thanh tỉnh, cho đến tận khuya vì quá sức mà ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau tỉnh dậy lại tiếp tụ chờ đợi ngày 31-8…
Lưu Hân tậm mắt thấy Đổng Hiền ngóng trông, có đôi khi anh không thể ức chế xúc động tận đáy lòng, thật muốn tiến lên ôm cậu, nói với cậu: “Tôi đến đón cậu!”, thế nhưng mỗi lần muốn làm, người nọ lại mở to hai mắt nhìn chính mình, thanh âm mềm nhẹ “tiên sinh” đã đem toàn bộ ý nghĩ của anh kiềm hãm, hiện tại trong mắt cậu anh không phải là “Lưu Hân”, mà chẳng qua chỉ là “Tiên sinh”!
Phó hoàng hậu nhìn bọn họ đột nhiên nói: “Tiểu Hiền, đêm nay tôi phải đi về, anh ấy ở cùng cậu có được không?”
“Được!” Đổng Hiền không hề không hài lòng, Lưu Hân cũng đồng ý, chỉ có Chu Hủ rầu rĩ không vui, nhưng cô cũng không thể phản đối được…
Thăm bệnh xong, Chu Hủ cùng Phó hoàng hậu đi về, để lại Lưu Hân cùng Đổng Hiền, nhưng lúc này lại xảy ra vấn đề, nguyên là hộ lý trông Đổng Hiền không ngờ có việc phải rời đi, mà Đổng Hiền khăng khăng muốn đi tắm, bắt đắc dĩ, Lưu Hân quyết định tự mình động thủ. Anh chưa từng chắm sóc người khác, phải làm thế nào cụ thể anh cũng không rõ, cứ dựa theo bản thân mình đi!
Anh cởi bỏ áo khoác ngoài, xắn tay áo lên, mở nước ấm vào bồn tắm lớn, mang khăn mặt cùng dầu gội để một bên, đem quần áo Đổng Hiền treo lên móc, tất cả sắp xếp xong, anh dẫn Đổng Hiền vào phòng tắm!
Tới lúc tắm, Đổng Hiền mới đồng ý buông con búp bê xuống, người cũng trở nên yên tĩnh đứng dậy…
“Đổng Hiền, cởi đồ đi.” Chính anh cầm một cái ghế nhỏ đặt bên cạnh, vì Đổng Hiền tắm mà ngồi như thế này.
“Ừ!” Thanh âm Đổng Hiền run rẩy, đáng tiếc Lưu Hân không phát hiện ra.
Hai tay run run cởi bỏ quần áo, Đổng Hiền nhìn Lưu Hân trước mắt, có chút sợ hãi… Anh không biết vì sao lại vậy, thế nhưng thân thể theo bản năng co rúm lại!
Cuối cùng quần áo rơi xuống hết, Đổng Hiền toàn thân trần trụi đứng bên ngoài bồn tắm: “Tiên sinh, này… Tôi xong rồi…” Anh hai tay che giữa hai chân, mở miệng nói.
“Tốt, vậy… Trời!” Lưu Hân quay đầu, nhưng ngay khi trông thấy thân thể Đổng Hiền anh sợ ngây người!
Những vết sẹo kia? Anh từng thấy vết tích kì dị đến vậy, bị phỏng có, bị đâm có, bị rạch có, dường như mọi vết thương của con người có thể bị đều tìm thấy được trên người cậu, những cái này là khi nào… Anh nhớ lại trước kia, ít nhất là thời gian anh bị nghiện thuốc kia hẳn là không phải…
Hơn mười ngày kia! Anh nhất thời tỉnh ngộ, Đổng Hiền vì cứu Ỷ Á và giấy chuyển nhương, bị nhốt ở phố hoa hơn mười ngày!? Trời ạ… thời gian đó rốt cuộc cậu ấy đã gặp phải chuyện gì?
Taykhông nén nổi xoa nhẹ những viết sẹo kia, anh có thể cảm thấy Đổng Hiền trong nháy mắt cứng người lại.
Đổng Hiền lập tức tránh tay anh, tỏ vẻ mạnh mẽ cười nói: “Cái này, tiên sinh, tôi biết nó rất xấu… Không nên chạm vào được không?”
“A? Ừm… Được!” Lưu Hân cũng không làm khó anh, để anh ngồi vào bồn tắm.
Có nước che chắn, Đổng Hiền chậm rãi thả lỏng, ngâm mình trong nước nóng rất thoải mái a, anh rất thích cảm giác này, hơn nữa ngồi ở đây, anh có thể cái gì cũng quên đi…
“Đổng Hiền, những vết này của cậu… Sao lại như vậy?” Lưu Hân cuối cùng cũng không thể kiềm chế mà hỏi, tuy rằng tàn nhẫn, nhưng anh muốn nghe chính miệng cậu nói ra.
Đổng Hiền nhìn bản thân mình trầm trong nước trả lời: “Tôi không biết, có lẽ tôi cũng quên rồi, những vết này, sao lại có chứ?” Vừa nói anh vừa suy tư.
“Nghĩ không ra à!” Lưu Hân cười cười.
“Ừ, nếu như hôm nay không phải trường hợp ngoại lệ, tôi căn bản không nghĩ rằng sẽ để bất kì ai nhìn thấy đâu.” Đổng Hiền vừa nói vừa gật đầu.
Ai cũng không để thấy sao? “Lưu Hân cũng vậy à?” Lưu Hân trêu ghẹo hỏi thăm.
Cũng không nghĩ đến anh vừa hỏi, khuôn mặt Đổng Hiền lại đỏ bừng: “Hân, có thể thấy, bởi vì cho dù anh ấy nhìn thấy cũng không cảm thấy nó xấu, hì hì …. A… Ô…” Có thể nói vậy, nước mắt anh cũng thuận theo đó mà trào ra.
Lưu Hân vừa nhìn liền luống cuống, vội cầm lấy khăn mặt lau cho cậu, nhưng nước mắt dường như vô tận, ngày càng nhiều hôn, khiến cho tâm anh nhất thời rối loạn!
“Đổng... Đổng Hiền, cậu sao vậy? Đừng khóc nữa!” Nhìn Đổng Hiền khóc, tâm thật đau nhức! “Khó chịu sao? Hay là sao? nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu!”
“Ô…” Đổng Hiền tự mình cũng thấy kì quái, cũng lấy tay ra sức chùi: “Không biết, tôi cũng không biết vì sao muốn khóc, nước mắt tự nhiên chảy không ngừng, không dứt được a!”