“Cốc cốc” Cánh cửa của phòng Lưu Hân vang lên tiếng gõ.
“Vào đi!” Lưu Hân đầu cũng không ngẩng lên, vùi tay xử lý công việc của chính mình.
Kỳ Dương cầm một chồng văn kiện tiến vào, trên mặt thần sắc đặc biệt nghiêm trọng, đến trước mặt bàn làm việc Lưu Hân nhìn anh, Kỳ Dương không biết nên báo cáo công việc của mình như thế nào.
Không cần ngẩng đầu Lưu Hân cũng biết là Kỳ Dương, nhưng chỉ nghe tiếng bước chân hoàn toàn không nghe cậu ta mở miệng nói gì, Lưu Hân khó hiểu, cuối cùng cũng buông cây viết máy trong tay xuống, chậm rải ngẩng đầu nhìn cậu ta…
“Kỳ Dương, sao không nói gì?” Hai tay chống cằm, Lưu Hân nghi vấn mang theo một tia trêu chọc.
Bị thanh âm của anh kinh động, Kỳ Dương nhấp hé miệng, suy xét một chút mới trả lời: “Vâng, ông chủ muốn tôi điều tra chuyện kia, giờ đã có chút manh mối, Hắc Lang có thể nói hắn là một người làm ăn.”
“Người làm ăn?” Ngữ khí Lưu Hân không nhịn được lớn tiếng, giữa đôi lông mày cũng khó tin mà nhíu lại: “Người làm ăn sẽ theo bên cạnh lão đầu chết tiệt kia làm vệ sĩ sao? Người làm ăn sẽ gϊếŧ người không chớp mắt sao? Người làm ăn sẽ đem Đổng Hiền đến nơi như thế kia sao?”
Nhắc đến sự kiện kia, trong giọng nói anh đầy sát ý, thật sự hận không thể một đao phanh thây Hắc Lang cho hả dạ!
“Ông chủ…” Kỳ Dương có phần bất lực thích ứng, anh chưa bao giờ thấy qua Lưu Hân tức giận như vậy, chỉ có điều anh không có dũng khí truy vấn nguyên nhân, bởi vì anh mơ hồ đã nhận ra, “Chuyện ngài vừa nói… Có lẽ đúng hơn, đó chính là việc “buôn bán” của Hắc Lang!”
“Ý cậu là sao? Nói rõ hơn đi” Lưu Hân mặt nhăn cau mày, rõ ràng là có nghi vấn.
Kỳ Dương bản điều tra ra: “Tư liệu nói rõ, việc “buôn bán” của hắn chính là thay cố chủ hoàn thành những nguyện vọng có phần khó thực hiện… Thế nhưng ngược lại, cố chủ nhất định phải đồng ý thù lao do chính Hắc Lang đưa ra! Mà năng lực của Hắc Lang luôn nổi danh, tất nhiên cũng đi kèm với danh dự cùng chữ tín của hắn.”
“Danh dự cùng chữ tín? Hắn có sao?” Lưu Hân buồn cười, người đầy mánh khóe dơ bẩn như vậy, lại còn có thể nói đến danh dự cùng chữ tín sao!
Nói ra không thể trách anh không tin, Kỳ Dương ban đầu cũng có chút hoài nghi, thế nhưng khi điều tra kết thúc mọi nghi vấn đều tiêu tan: “Đúng vậy, hắn nói ra giá cả cùng cố chủ sự việc cần làm liền tỉ lệ thuận, “trao đổi sòng phẳng” là điều mà họ gọi.”
“Hừ, vậy tên già đã chết kia muốn hắn hoàn thành cái gì?” Lưu Hân khinh thường mà hỏi ra vấn đề.
“Chuyện này…” Kỳ Dương có chút lưỡng lự.
“Nói mau!” Ông chủ của anh không hề kiên nhẫn tốt.
Thay đổi khẩu khí, Kỳ Dương tiếp tục trả lời: “Vâng… Đổng Hiền! Kỷ Khải Đằng muốn có được Đổng Hiền.”
“Cái gì? Còn công ty thì sao?” Mục đích của hắn không phải đạt được công ty sao?
“Công ty ông ta cũng muốn có!” Không phải như vậy thì cũng đã không sử dụng chiêu thuốc phiện kia, “Thế nhưng mục đích thật ông ta tìm Hắc Lang là đạt được Đổng Hiền! Mà thù lao Hắc Lang muốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ là…” Anh nhất thời im lặng, nhìn biểu tình biến đổi của Lưu Hân.
Lưu Hân tựa hồ đoán được, thong thả nói ra: “Là mạng sống của Kỷ Khải Đằng!”
Kỳ Dương gật đầu khẳng định, đồng thời bổ sung thêm: “Còn bao gồm toàn bộ tài sản trên danh nghĩa Kỷ Khải Đằng, đa số đã được hắn đem đi làm từ thiện, còn lại một ít thì đưa vào tài khoản của hắn.”
“Ừ…” Sự việc có chút manh mối, thế nhưng không hoàn toàn rõ ràng, “Vậy Đổng Hiền đâu?”
“Cái gì?” Kỳ Dương rất sợ đề cập đến chuyện này.
“Cái gì là cái gì?!” Lưu Hân phát hiện ra chính mình có chút vội vàng muốn biết tình hình Đổng Hiền gần đây, “Tôi không phải đã nói, chi phí chữa trị của cậu ấy tôi lo sao? Ít nhất cũng là nên biết rõ tình hình của cậu ấy chứ!”
Từ nhiều tháng trước tại hôn lễ xấu hổ gặp một lần, về sau chính mình cũng không có thời gian quan tâm đến, cũng không rảnh rỗi đi thăm cậu ta, chỉ có điều từ lần gặp mặt trước xem ra hiện tại cơ thể hẳn là đã hồi phục rồi… Không biết vì sao, gần đây chỉ cần vừa nghĩ đến cậu ta, vừa nghĩ đến vẻ mặt cậu ta tại hôn lễ, Lưu Hân liền phảng phất tựa như ma quỷ dẫn đường, không cầm lòng được mà mỉm cười!
Kỳ Dương nhìn ông chủ rơi vào tâm tư của chính mình, trong ngực nhất thời dân lên một chút cảm giác tội lỗi, bởi vì… Anh đã lừa gạt ông chủ!
“A, ừ… Cậu ấy… đã bình phục rồi…” Thương tích trên người có thể khỏi hẳn, nhưng tinh thần thì…
“Vậy là tốt rồi!” Lưu Hân âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, trong đầu vào lúc này lại hiện ra một ý định kỳ lạ — anh muốn đi thăm cậu ta, hiện tại liền nghĩ đến!
Nhìn Kỳ Dương một chút, Lưu Hân đưa ra lựa chọn, anh đứng lên, đi đến bên cửa lấy áo khoác, nói với Kỳ Dương: “Kỳ Dương, tôi muốn về sớm cho Ỷ Á một bất ngờ, vì vậy một chút việc vặt ở công ty phiền cậu xử ký giùm tôi!”
“Vâng, ông chủ!” Lấy vợ ra mượn cớ khiến cho Kỳ Dương không hề hoài nghi, cậu ta quả nhiên không có can dự vào.
Lưu Hân giữa buổi làm chuồn ra ngoài, mua một chút hoa quả như đồ thăm hỏi, lái xe hướng về phía phòng trọ của Đổng Hiền…
Nhà Đổng Hiền anh đã sớm tới, hôm nay anh cố ý đậu xe ở xa, chính mình cước bộ đến, đi lền lầu đứng trước cửa phòng Đổng Hiền, anh khe khẽ gõ cửa phòng.
“Cốc cốc” Không ai lên tiếng.
Lần nữa gõ cửa, nhưng vẫn không có được hồi đáp.
Kỳ quái… Cầm túi hoa quả, Lưu Hân đứng trước cửa suy tư, không có ai, hay là ra ngoài? Cùng với bạn bè của cậu ấy?
“A, xin hỏi ngài là…” Phía sau lưng truyền đến giọng của một người phụ nữ, Lưu Hân quay đầu lại.
Đây là cô chủ nhà Đổng Hiền, từ khi Đổng Hiền đi, phòng này luôn để trống, thỉnh thoảng cô đến lao dọn, cô chưa hề gặp qua Lưu Hân, cũng không biết anh ở đây vì cái gì.
“Xin chào!” Xuất phát từ lễ độ, Lư Hân mỉm cười đầu, “Xin hỏi, Đổng Hiền ở đây đúng không? Cậu ấy đâu rồi?”
“A, anh là bạn của Đổng Hiền sao?” Không giống…
Lưu Hân bỗng nhiên sững sờ, đúng vậy, anh cùng Đổng Hiền… Đến tột cùng có quan hệ thế nào?
“Tôi, tôi là … ông chủ của cậu ấy.” Bọn họ cũng chỉ quan hệ chừng nào, ngay cả bạn bè cũng đều chưa tới a, “Nghe nói cậu ấy bị bệnh… Nên đến thăm hắn.” Miễn miễn cưỡng cưỡng bịa đại lý do, mong có thể qua được.
“A, ra là ông chủ.” Đích thực ra dáng một ông chủ lớn, cô chủ nhà tin anh một cách thoải mái, “Nhưng không lẽ anh không biết hiện tại cậu ấy đã không còn ở đây sao?”
“Dọn đi rồi?” Sao lại vậy chứ? Lưu Hân kinh hãi, “Thân thể cậu ấy như vậy có thể đi đâu?”
Cô chủ nhà vừa nghe vậy, ra là người này biết bệnh của Đổng Hiền, thế là ngay sau đó mở miệng, cái gì cũng đều nói ra hết: “Đúng vậy đúng vậy, không biết kiếp trước Đổng Hiền tạo nghiệt gì, lại gặp phải bạn gái hèn hạ như thế, để giờ biến thành cái dạng như vậy!”
“Bạn gái.” Lưu Hân nghe không rõ.
Mà cô chủ nhà lại bị Vương Mãng giải thích qua loa cho có lệ, gộp lại với suy nghĩ của mình thốt ra hết: “Anh là ông chủ có thể không biết, nhưng nghe bạn bè Tiểu Hiền nói, cậu ấy là vì người yêu của mình, khiến cho cả người đầy thương tích, còn mất đi khả năng sinh con! Mấy tháng trước, cô ta còn có thể vứt bỏ Đổng Hiền, chạy đi kết hôn, anh xem có đáng giận hay không?”
“Sao có thể…” Đang nói về Ỷ Á? Không… không phải… Là mình đúng hơn!
Cô tiếp tục oán giận, cô thật sự vì Tiểu Hiền mà phẫn nộ vì sự bất công!
“Aiii… Thật đáng thương, một thanh niên như Tiểu Hiền, mỗi ngày đều kiệm ăn kiệm dùng vì cô ta làm bữa trưa, cô ta lại không hề cảm kích, nghe nói vào hôn lễ còn chế nhạo Tiểu Hiền một phen, hiện tại, Tiểu Hiền đã không chịu được đả kích đã…”
“Đã sao? Đã như thế nào?” Lưu Hân lòng nóng như lửa đốt nắm lấy hai vai cô hỏi.
Kỳ Dương lừa anh? Vì sao? Cậu ta vì sao lại làm vậy? Mà Đổng Hiền… Hiện tại cậu ấy ở nơi nào?
Cô chủ nhà không nghĩ đến anh bị kích động đến vậy, ngẩn người trả lời: “Thì… Thì đã điên rồi!”
“Cái gì? Cậu ấy bị điên rồi?” Lưu Hân trừng lớn hai mắt, “Cậu ấy ở đâu? Hiện tại cậu ấy ở đâu?”
“Chuyện này…” Cô chủ nhà bị anh lay động không ngừng, choáng váng mà đáp: “Cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng nghe bạn cậu ấy nói là bệnh viện Thánh Tức gì đó…”
Lưu Hân càng thêm sợ hãi, dĩ nhiên lại là nơi đó?!
“Bệnh viện Thánh Tức!”