Một tiếng hét lớn đã đánh thức cả nhà;
Không có gì kỳ lạ,
Và ban đêm mà phòng vệ sinh không bật đèn, mở cửa với ý định đi tiểu và đột nhiên nhìn thấy ai đó bên trong, điều này thôi cũng đã thấy hoảng sợ rồi, tôi nghĩ rằng cảm giác này ai cũng đã từng trải qua.
Huống chi, tình huống mà cô em vợ gặp phải là một con ma.
Lâm Vãn Thu từ trong phòng ngủ chạy ra, vội vã kéo lấy em gái của mình.
"Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy!"
Bố mẹ vợ cũng từ tầng một đi lên, nhìn thấy cô con gái nhỏ đang khóc trong lòng của Vãn Thu, sau đó liếc nhìn Chu Trạch vẫn đang ngồi trong nhà vệ sinh.
"Tốt, Từ Lạc, ngươi ăn phải gan trời hay đầu óc của ngươi có vấn đề, định đánh cô con gái bé bỏng của ta à!"
Bà mẹ vợ cầm lấy cây chổi ở cửa phòng tắm định đánh Từ Lạc.
Ông bố vợ cũng giống như vậy, nổi giận đùng đùng và chuẩn bị giáo huấn cho Từ Lạc một trận.
Cũng khó trách,
Thấy cảnh tượng này,
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này ai cũng sẽ nghĩ điều đó là điều hiển nhiên.
Anh rể nổi cơn điên,
Làm loạn với cô em vợ,
Rốt cuộc, cô em vợ có một mình và người kia là anh rể.
"Bố mẹ, là do tiểu Ức tiến vào phòng vệ sinh rồi bị ngất." Bác sĩ Lâm mở miệng.
Mẹ vợ sững sờ, cây chổi trong tay bà giơ lên nhưng không biết nên đặt nó ở đâu.
Bố vợ cũng rơi vào tình trạng chơi vơi, rồi lùi lại vài bước.
Chu Trạch bị quấy rầy, nhưng anh chợt phát hiện không biết từ lúc nào mà gân xanh trên tay anh đã
biến mất, đồng thời cái cảm giác đau đớn mãnh liệt kia cũng không còn nữa.
Lập tức anh cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, anh rất buồn ngủ và muốn được ngủ.
Anh đứng dậy và rời khỏi nhà vệ sinh, về phía bố mẹ vợ, Chu Trạch cũng chẳng thèm quan tâm và đi
lướt qua mặt họ, anh cũng không để tâm đến những mớ hỗn độn thường ngày này của Từ Lạc.
Tuy nhiên, khi Chu Trạch đứng dậy, cô em vợ sợ đến mức liên tục run rẩy, trốn vào trong lòng của
chị gái mình.
"A, ngươi đừng qua đây, ngươi đừng qua đây!"
Chu Trạch khẽ nhíu mày, vừa nảy đã bị cô nhìn thấy, cô nhìn thấy cái gì?
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy!" Mẹ vợ vắt ngang eo, hỏi cô con gái nhỏ, đây cũng không giống như sợ hãi, "Tiểu Ức, mẹ thương con nhất, hãy nói với mẹ, có chuyện gì đã xảy ra với con, nó có la mắng hay chửi bới gì con không?"
Cô em vợ vẫn rất thành thật, hơn nữa cô cũng rất rõ ràng, nếu chuyện này nói dối sẽ rất nghiêm trọng.
"Không có, con tới trước cửa nhà vệ sinh, mở cửa trông thấy anh rể ngồi bên trong nên con sợ quá thôi!"
Cô em vợ lấy hết can đảm ra để nói hết những câu này, sau đó lại vùi đầu vào trong lòng của chị.
Được rồi,
Cuối cùng là một sự hiểu lầm.
"Ngươi đúng là một người kỳ quặc, đêm hôm khuya khoắt mà ngồi trong nhà vệ sinh không bật đèn?
Ngươi nghĩ rằng đây là nhà của ngươi chăng,
Không thể chịu hóa đơn tiền điện này!
Làm cho con gái của ta sợ đến mức muốn mất hồn, ngươi định lấy gì bồi thường......"
Mẹ vợ bắt đầu chỉ trích Chu Trạch, những ngón tay của bà gần như muốn chọc vào mặt của Chu Trạch.
Chu Trạch lúc này rất mệt mỏi, tính khí thường rất thất thường và Chu Trạch dường như đã mất kiên nhẫn với mối quan hệ này của Từ Lạc.
Vì Chu Trạch bây giờ chỉ muốn bước vào phòng để ngủ,
Cho nên Chu Trạch cố gắng không đáp trả lại,
Hiện tại bước lên giường là ngủ,
Chu Trạch cũng chẳng màng đến điệu bộ của mẹ vợ mình.
"Này!"
Chu Trạch trực tiếp phất tay, đẩy ngón tay của mẹ vợ đang chỉ vào mặt mình ra
"Đừng làm phiền tôi."
Mẹ vợ trừng mắt không thể tin nổi vào chuyện này, chính bà còn cảm thấy sự hoảng sợ trong cơn tức giận của con rể mình.
"Đúng là không có quy tắc, ngươi dám nói chuyện với mẹ vợ như thế này!" Vào lúc này, người bố vợ hét lên.
"Nếu như ông muốn con gái của ông có cuộc hôn nhân thứ hai thì hãy nói có quy tắc với ta!"
Chu Trạch trực tiếp ngồi xổm dậy, sau đó đập vai vợ và trở về phòng ngủ.
"Phanh!" một tiếng, cảnh cửa được đóng lại bằng một lực lớn.
"Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy!" Ông lão tức giận đến nổi ngực ông sắp nổ tung.Mẹ vợ chạy đến vỗ vỗ vào ngực của chồng mình.
Hai người cuối cùng cũng không dám làm phiền Chu Trạch nữa,
Rốt cuộc,
Những câu nói của Chu Trạch đã ảnh hưởng rất lớn đến họ, thật sự là một chấn động rất lớn.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra mà một người thường ngày hay rụt rè lại có thể thay đổi cục diện như thế này, nhưng anh ta nói cũng không sai, nếu như ly hôn, cô con gái lớn của ông rất khó có thêm một người chồng, điều này không tốt cho danh tiếng của gia đình và cả con gái họ.
Hơn nữa, đối với họ cuộc hôn nhân thứ hai đối với họ là vô giá trị và cũng không thể tìm được gia đình nào tốt.
Kỳ thực, phẩm chất của con người cho dù anh ta có suy nghĩ phong kiến, bằng cấp, điều kiện gia đình, tất cả điều không ảnh hưởng gì, cái quan trọng đó là phẩm chất bên trong của anh ta.
Cũng chính vì vậy vào lúc này, bố vợ của Từ Lạc cũng không dám kí©h thí©ɧ con rể của mình nữa vì sợ anh ta sẽ đòi ly hôn.
Chu Trạch nằm ở trên giường, hít thở thật sâu, anh ta nhắm mắt lại và ngủ, anh ta thật sự rất mệt mỏi.
Sau khoảng mười lăm phút,
Chu Trạch nghe thấy tiếng gõ cửa phòng:
"Tiểu Ức sợ hãi nên đêm nay tôi sẽ ngủ cùng với nó."
Là tiếng của Lâm Vãn Thu, sau đó cô cất bước rời đi.
Hai người giả vờ giống như hai người thật sự ngủ chung với nhau;
......
Vào buổi trưa ngày hôm sau,
Bố vợ đang ngồi ăn cơm trưa.
"Nó đến tiệm sách rồi sao?" Ông ta hỏi vợ mình.
"Nó chưa đi." Mẹ vợ nói trong sự oán hận.
"Thật không thể tưởng tượng nổi." Bố vợ lên tiếng.
"Chính là..."
Lúc này, mẹ vợ bỗng nhiên không nói vì bà thấy Chu Trạch đang từ trên lầu đi xuống, đôi mắt anh đỏ hoe, trông có vẻ rất nghiêm trọng.
Bầu không khí có chút trì trệ,
Có lẽ bởi vì chuyện tối qua khiến cho địa vị của Chu Trạch trong gia đình cũng được tăng lên, ít nhất, lúc này cha mẹ vợ không nói thêm điều kí©h thí©ɧ gì nữa.
Đương nhiên, đó cũng là vì bộ dạng Chu Trạch lúc này như đang ở trong một tư thế có thể cầm dao chém người bất cứ lúc nào.
Mắt anh nhìn ngang qua bàn ăn một lần,
Và Chu Trạch đưa tay nắm lấy ngực mình,
Mùi cơm chín,
Mùi thịt,
Thật buồn nôn,
Và anh muốn nôn.
Chu Trạch bước ra khỏi cửa và anh hít thở không khí trong lành bên ngoài, một bầu không khí tươi mát và anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đầu óc uể oải, Chu Trạch bắt đầu đi dạo một mình trên phố, anh cần sự yên tĩnh để suy nghĩ về điều gì đó, nhưng bây giờ anh rất thèm ngủ, nếu không được ngủ anh khó có thể bình tĩnh được.
Rắc rối,
Khó chịu,
Giống như anh đã thức hai ngày liên tiếp tại quán Internet, hoặc như học sinh cấp hai trốn trong chăn đọc tiểu thuyết cả đêm đến tận sáng hôm sau rồi tiếp tục đến lớp.
Đang đi bộ, Chu Trạch đột nhiên dừng lại, cảnh tượng xung quanh có chút quen thuộc.
Sau đó anh nhìn thấy tấm biển phía trước,
Thông Thành, bệnh viện liên kết đầu tiên.
Chu Trạch đi bộ đến đơn vị cũ, có lẽ là vì thành phố này quá nhỏ.
Chu Trạch bước vào bệnh viện, không phải vì muốn xem lại nơi này, mà anh muốn mua một ít thuốc ngủ;
Không ăn cơm, nhưng vẫn còn có sức, cùng lắm thì uống thật nhiều nước, nhưng nếu không được ngủ thì không chấp nhận được, nó giống như một sự tra tấn rất khủng khϊếp.
Bệnh viện quen thuộc, môi trường làm việc quen thuộc, Chu Trạch nhìn danh sách khoa cấp cứu dưới cùng của tòa nhà, hình của anh biến thành màu xám.
Sau đó, anh ta vô thức đi đến văn phòng nơi anh ta làm việc lúc trước, vị trí của anh đã được thay thế, một bác sĩ trung niên với rất nhiều vết rỗ trên mặt ngồi vào chiếc ghế của anh, anh nhìn vào bảng tên trên bàn, anh ta họ Khang.
Một tiếng thở dài, chen trong đó một chút thổn thức.
Chu Trạch tạm thời quên chuyện đi mua thuốc ngủ, có lẽ do "người và vật không còn" nên tạm thời kiềm chế được cơn buồn ngủ, Chu Trạch bắt đầu đi dạo trong bệnh viện.
Anh ta nhớ lại những ký ức đã từng có tại đây,
Công việc của anh,
Cuộc sống của anh,
Cùng với,
Quá khứ của anh,
Cũng có thể nói là kiếp trước của anh.
Anh không thể quay lại, thật sự anh không thể quay lại, Chu Trạch lẩm bẩm trong bụng.
Sau đó, vô thức, anh ta đi xuống cầu thang và đến tầng một.
Anh ta đứng tại chỗ, là bác sĩ đã làm việc nhiều năm tại đây, anh biết rõ cách bố trí trong tòa nhà này.
Một số phòng lưu trữ thiết bị, sau đó chính là nhà xác.
Anh ta nhớ rằng anh ta đang nằm trong nhà xác của bệnh viện và được trang điểm bởi những chuyên gia trang điểm.
Chân anh bỗng di chuyển về hướng nhà xác.
Anh ta muốn đến và xem nơi anh ta đã từng nằm, đây có thể xem là lời giải thích tại sao anh ta lại đi bộ đến đây, nhưng thực tế, đó là một loại cảm giác trong bóng tối, khiến anh ta hướng về phía bên kia và đi về phía trước.
Đi một lúc, Chu Trạch nhìn thấy cửa nhà xác, trên cửa có một ổ khóa mã điện tử, Chu Trạch nhớ rõ mật mã, nếu là bác sĩ khoa khác thì sẽ không biết được, nhưng Chu Trạch là bác sĩ khoa cấp cứu,
những người được đưa đến khoa nói chung là bị thương rất nặng, chắc chắn những người không thể cứu chữa được nữa thì sẽ được chuyển đến đây.
Trên thực tế, bệnh viện này cũng được liên kết với cảnh sát, một số xác chết không rõ nguồn gốc hoặc cần được "xử lý" sẽ tạm thời được đặt ở đây, đây là thông lệ ở nhiều nơi, nếu điều kiện cảnh sát địa phương không đủ, thiết bị pháp y không đủ, thi thể thường sẽ được đưa vào nhà tang lễ hoặc bệnh viện địa phương.
Nhập mật khẩu,
Khóa cửa trực tiếp mở ra,
Chu Trạch đi vào,
Một cảm giác mát mẻ,
Không phải là loại cảm giác mát mẻ kí©h thí©ɧ làn da,
Mà là loại cảm giác đặc biệt dường như che lấp nhiệt độ bên trong của bạn.
Trong nhà xác, đương nhiên là nhiều xác chết, đây là phần còn lại của người chết và là nơi an nghỉ cuối cùng của họ.
Theo thường lệ sẽ có một người quản lý bên ngoài nơi này, nhưng không biết tại sao, Chu Trạch vừa tới không thấy người này, có thể người quản lý không tập trung hoặc trốn đi đâu.
Chu Trạch đi xung quanh, một thi thể được đặt trên chiếc giường băng giá, phủ tấm vải trắng và được bao bọc bằng một tấm chăn hoa, mái tóc bạc trên đầu lộ ra có lẽ người quá cố chính là một bà lão.
Do nghề nghiệp của bản thân, Chu Trạch không hề sợ thi thể, huống chi, hiện tại bản thân anh cũng chính là một con ma.
Chu Trạch đi tới tủ đông, đó là loại tủ đông có thể được kéo ra theo từng lớp.
Có nhãn được dán ở bên ngoài tủ đông, ghi chép thông tin như giới tính của cơ thể.
Chu Trạch kéo một cái tủ trống ra rồi thò tay vào trong, nhắm mắt lại và từ từ cảm nhận, dần dần tạo ra một cảm giác say sưa, như thể anh ta mới được cảm giác an bình.
Do dự một chút, Chu Trạch nằm lên.
"Két..."
Tủ lạnh chậm rãi bị đẩy vào trong và cuối cùng khép kín.
Lặng lẽ,
Lạnh lẽo,
Yên lặng không một tiếng động,
Chu Trạch từ từ nhắm hai mắt lại,
Buồn ngủ,
Cuối cùng anh ta cũng tìm được một cảm giác để ngủ,
Nhưng anh không thể ngủ được,
Bởi vì anh cũng không biết,
Là ai đã đứng bên ngoài để giúp anh đẩy tủ đông vào...