Chu Trạch bắt xe taxi về lại hiệu sách. Khi đến nơi đã là 12h khuya, nhưng trong hiệu sách vẫn còn rất nhiều người.
Chu Trạch nhớ Hứa Thanh Lãng đã gọi cho anh nói rằng việc kinh doanh của hiệu sách hôm nay rất tốt, có vẻ như đó là sự thật, hôm nay, muộn như thế này rồi còn rất nhiều khách.
Đẩy cửa kính ra và đi vào cửa hàng, Chu Trạch có đôi chút thất vọng. Khách hàng đều là những người sống.
Lần trước việc nhầm lẫn Triệu sở trưởng chỉ là trường hợp ngoại lệ, chẳng lẽ cả hơn mười người hôm nay cũng là trường hợp ngoại lệ sao?
Ngay cả trong thời kỳ của Tam Hoàng Ngũ Đế thời xưa, người dân, à không, cả quỷ cũng không có đơn giản như vậy.
Bọn họ đứng cạnh nhau, ở giữa có một người đang đứng kể chuyện, những người khác lắng nghe một cách nghiêm túc như thể họ đang kể về những chuyện kinh dị và hồi hộp. Người kể chuyện vẫn đang kể câu chuyện bằng âm điệu trầm bổng cùng những ngôn ngữ cơ thể sinh động.
Oanh Oanh ngồi phía sau quầy và đang nghịch điện thoại.
Khi thấy Chu Trạch trở lại, Bạch Oanh Oanh đã chủ động đứng dậy, đi rót cho anh một ly nước.
Chu Trạch ngồi xuống, bất giác anh lấy tay che l*иg ngực không vô thức. Mặc dù có quần áo che chắn nhưng anh vẫn cảm nhận được trong l*иg ngực của anh nhẹ bẫng.
"Ông chủ, anh bị sao vậy?" Oanh Oanh thấy lạ bèn hỏi.
"Hừm…." Chu Trạch nhìn về phía Oanh Oanh.
"Tôi luôn cảm thấy anh khác so với trước khi đi với Vương Kha về. Trước khi đi anh không có bộ dạng như thế này."
Phải nói rằng phụ nữ thường rất nhạy cảm, có thể nhận ra những thay đổi của người bên cạnh dù chỉ là nhỏ nhất.
"Không có việc gì đâu." Chu Trạch hiện tại không muốn nói chuyện.
"Ông chủ, anh trở về rồi. Tôi có thể qua quán mì của Hứa Thanh Lãng chơi không?" Oanh Oanh khẩn cầu.
Chu Trạch gật đầu đồng ý.
"Anh là người tốt nhất."
Oanh Oanh đến quán mì, Hứa Thanh Lãng rất nhanh đã đến hiệu sách của Chu Trạch, anh ta đi đến quầy đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc rồi hỏi:
"Những vị khách kia đang mở tiệc ở đây à?"
Chu Trạch lắc đầu, ra hiệu rằng anh cũng không rõ.
"Nghe giống như mấy người đó đang kể chuyện ma." Hứa Thanh Lãng cảm thấy hứng thú. Anh ta chạy đi tìm một chiếc ghế nhựa rồi ngồi xuống.
Người ở giữa vòng tròn kể về chuyện một con ma và sự trả thù của em bé. Cao trào của câu chuyện được đẩy lên liên tục, người nghe chuyện vô cùng nhập tâm.
Dần dần, Chu Trạch cũng hiểu ra, đây là một câu lạc bộ, tương tự như những câu lạc bộ về sách hoặc về những lĩnh vực khác- đây là nơi tập trung những người cùng chung sở thích.
Sau khi kể xong câu chuyện cuối cùng, người kể chuyện lấy ra một tờ giấy lớn phía trên có vẽ một vài hình lung tung, sau đó lại rút ra một cây bút.
Chu Trạch ngồi cách xa chỗ đó một chút nên không thể nhìn rõ. Hứa Thanh Lãng quay lại với Chu Trạch và nói với khẩu hình miệng:
"Bút tiên." (Có thể biết đến như trò "cầu cơ.")
Bút tiên là một trò chơi ma quái rất bí ẩn. Người ta nói rằng rất dễ gặp những chuyện không may khi chơi loại trò chơi nguy hiểm này, thậm chí là dẫn đến cái chết.
Những người này rất phấn khích, họ cùng nhau cầm rất một chiếc bút dài. Một người đàn ông mặc áo khoác vàng hình như là chủ trò. Sau khi tất cả mọi người đã sẵn sàng, anh ta nói một cách vô cùng thành kính:
"Tiên bút tiên bút, nàng đang ở đâu, tiên bút tiên bút, nàng đang ở đâu."
Chiếc bút vẫn không nhúc nhích, hiệu sách yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông nọ nói tiếp:
"Tiên bút tiền bút, tối nay chúng ta có thể gặp quỷ không?"
Mười giây sau,
Cây bút dài mà mọi người đang cầm chậm chạp di chuyển.
Tất cả mọi người nín thở.
Trên thực tế, khi có nhiều người cũng cầm vào một cây bút, nếu ngòi bút đủ trơn trượt thì nó sẽ rung lên. Hơn nữa, nếu có một người trong trò chơi trêu đùa thì điều này rất dễ xảy ra.
"Huỵch."
Đột nhiên, chiếc bút rung lên một cái,
Đối diện trực tiếp với chỗ mà Chu Trạch đang ngồi.
Hứa Thanh Lãng khẽ mở miệng, thật sao?
Chu Trạch vẫn đang ngồi sau quầy, hơi nheo mắt xem chuyện đang diễn ra.
Vì sự chuyển động đó, hầu hết ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Chu Trạch.
"Vâng!"
Sau đó, người đàn ông chỉ lên trên giấy.
Trên giấy có hai ô "Có" và "Không". Ngòi bút chỉ và ô "Có".
"Tốt, thu các đồ vật lại, chờ nửa tiếng sau sẽ hành động. Điện thoại mọi người hãy nạp đầy pin vì lúc hành động sẽ phải quay video lại, ít nhất là 20 phút."
"Được rồi."
"Hiểu."
"Vâng."
Những người còn lại đều đã thu dọn xong xuôi đồ đạc và ra khỏi hiệu sách. Người đàn ông chủ trò bước đến trước quày và nói với Chu Trạch:
"Xin lỗi ông chủ, chúng tôi đều là những người yêu thích những chuyện kỳ bí nhưng chưa có gì để thực hiện, lúc nãy có làm cho anh sợ không?"
Chu Trạch lắc đầu.
"Ông chủ có lá gan thật là lớn, lúc trước tôi đã hỏi cô gái trong của tiệm chúng tôi có thể chơi trò bút tiên không, đúng lúc đó anh trở về luôn. Bọn tôi còn lo lắng anh sẽ trách tôi. Đây có chút tiền gửi anh, gọi là tiền trà nước."
Người đàn ông kia đưa tới sáu trăm tệ.
Chu Trạch nhận tiền rồi hỏi: "Lát nữa mọi người sẽ đi đâu?"
"Bọn tôi sẽ đến tòa cao ốc phía trên của hàng của anh. Tòa cao ốc này hình như trước kia là của một doanh nghiệp nhưng nó đã bị đốt cháy, có thiêu chết mấy người. Tối nay chúng tôi sẽ thử vận may ở đó."
"Mọi người muốn gặp được ma quỷ sao?"
"Tôi không biết. Nhưng con người mà, họ vẫn luôn tò mò về những gì chưa có lời giải đáp. Thực tế, bọn tôi ai cũng muốn phám phá nên đã tập tring lại với nhau.
Trong xã hội này, rất khó để tìm ra được những người có cùng sở thích, cho nên, câu lạc bộ của chúng tôi được lập ra phục vụ cho những người cùng chung sở thích có thể gặp mặt và nói chuyện với nhau.
Hơn nữa, đêm nay sau khi xong xuôi, Trần tiên sinh sẽ tỏ tình với cô Lưu, chúng tôi đã sắp xếp cho hai người đó. Địa điểm tỏ tình là rạp chiếu phim đã bị cháy trong tòa cao ốc."
"Tỏ tình?"
"Vâng, đúng vậy. Việc này trong câu lạc bộ tôi đều biết rõ, chỉ có cô Lưu là không biết. Câu lạc bộ của chúng tôi đã thành lập được năm năm, mọi người đã trở nên rất thân thiết cho nên tất cả mọi người đều đồng ý giúp đỡ."
"Anh là người Nhật Bản, phải không?". Chu Trạch hỏi người đàn ông kia.
"Vâng, đúng vậy. Tôi đã đến Trung Quốc năm năm trước. Ở Nhật, những câu lạc bộ như thế này rất thịnh hành nên tôi đã tổ chức câu lạc bộ ở đây. Mọi người trong câu lạc bộ sẽ hàng ngày cùng nhau đọc sách, thỉnh thoảng lại đi khám phá những căn nhà hoang, những hoạt động này đều do tôi lên kế hoạch và đứng ra tổ chức"
Bất chợt, người đàn ông vỗ trán của mình rồi đưa danh thϊếp cho Chu Trạch.
"Danh thϊếp của tôi đây, tên tiếng Trung của tôi là Nhất Lang, mong anh chỉ giáo nhiều hơn."
Chu Trạch nhận lấy danh thϊếp và cầm nó trong tay.
"Tôi đi đây, cảm ơn ông chủ."
Nhất Lang đi ra ngoài hiệu sách. Hứa Thanh Lãng đến bên cạnh Chu Trạch, cười ha hả:
"Hahaha, tôi chết mất. Lần này họ đã thực sự gặp một con quỷ rồi đấy."
Hứa Thanh Lãng cười, khi nhìn sang anh ta thấy Chu Trạch sắc mặt vẫn không thay đổi nên đập lên ngực Chu Trạch một cái:
"Anh không thấy buồn cười à?"
Chu Trạch ngay lập tức cúi xuống, đưa tay ôm chỗ ngực vừa bị Hứa Thanh Lãng đập vào.
"Chu Trạch…anh không sao chứ? Tôi có dùng lực mạnh lắm đâu."
Hứa Thanh Lãng không dùng lực mạnh đâu, chỉ dùng củi trỏ đánh vào ngực Chu Trạch thôi!
"Tôi không sao, chỉ là tức ngực chút thôi."" Chu Trạch trả lời.
"Đến mức đó sao?" Hứa Thanh Lãng bĩu môi. "Anh đói không? Tôi sẽ đi làm cho anh một bát cơm chiên trứng."
"Tôi không đói, tôi đã ăn rồi"
"Anh đã ăn ở ngoài ư? Không phải đồ ăn ở ngoài làm anh buồn nôn à?" Hứa Thanh Lãng tò mò, hỏi.
"Thứ tôi đã ăn, rất ngon."
"Thứ đó? Anh đi mua nó về đi, tôi sẽ nấu cho anh ăn."
Chu Trạch lắc đầu,
Một người, chỉ có một trái tim.
Chu Trạch không thể kiếm về một giỏ mà đưa cho Hứa Thanh Lãng "chiên, xào, luộc, hấp" được.
"Gần đây anh có thèm ăn món gì không?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Rau muống xào." Chu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng. "Tôi đột nhiên muốn ăn món đó."
"Được rồi, mai tôi sẽ ra chợ mua.""
Lúc này, đèn trong hiệu sách đột nhiên tắt.
"Ah ah ah ah!!!!! Chết tiệt, trò chơi chết tiệt!!
Tôi muốn ăn thịt gà, "quan hệ mẫu thân" con chó già, ah ah ah..."
Oanh Oanh chạy ra khỏi quán mì và đứng ngoài để than khóc.
Chu Trạch tưởng tượng đến lúc cô bị nhét vào l*иg heo để ngâm xuống nước, cô cũng không có than khóc òm sòm đến mức như vậy.
Sau khi mất điện,
Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đi ra ngoài.
Hứa Thanh Lãng gọi điện thoại, sau đó để điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói:
"Đúng là đen đủi, ngày mai mới có người đến sửa điện. Khi mất điện rồi mọi người sẽ trở nên lười nhác, chỉ thuận lợi cho cái câu lạc bộ yêu thích khám phá kia thôi."
Hứa Thanh Lãng chỉ lên tòa cao ốc, "Không biết bọn họ nghĩ thế nào lai tỏ tình đúng nơi có người chết?""
"Rất lãng mạn. Không khí có sự hòa quyện giữa kinh dị và tình yêu. Đối với những người yêu thích kiểu này thì như thế đối với họ lại tuyệt vời nhất, rất kí©h thí©ɧ."
"Cách nói chuyện của anh hôm nay lạ lạ." Hứa Thanh Lãng nhìn Chu Trạch.
Chu Trạch lắc đầu.
"Anh hôm nay tâm trạng sao vậy, như trong lòng đang rỗng tuếch ấy? Là do hôm nay anh gặp bác sỹ Lâm à?" Hứa Thanh Lãng thận trọng hỏi.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi."
Nhưng khi nghe đến từ "rỗng tuếch" khóe mắt Chu Trạch khẽ run lên, khoảnh khách này đã khiến Hứa Thanh Lãng bắt được.
Chu Trạch ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.
"Chu Trạch,
Anh sao vậy,
Là do tôi sao?
Có đúng vậy không?"
Hứa Thanh Lãng thấy Chu Trạch không trả lời lên cũng nhìn lên bầu trời,
Nhìn vào tòa cao ốc đối diện,
Sau đó,
Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng nhìn thấy trên tầng năm của tòa cao ốc có một người mặc đồ màu trắng.
Vì mất điện, không có ánh sáng xung quanh, nhưng hôm nay mặt trăng rất sáng, hơn nữa màu trắng của bộ quần áo rất dễ dàng được nhận ra trong đêm.
"Có phải có người giả vờ để tăng thêm sự gay cấn không nhỉ. Hứa Thanh Lãng thở ra một hơi thuốc.
"Đúng là….."
Hứa Thanh lãng đang nói nửa chừng,
Bỗng trông thấy người mặc đồ trắng kia rơi xuống.
Tốc độ rất nhanh,
Và rơi xuống vị trí cách Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng chưa đến mười mét.
"Áaaaaaaaaaa"
Âm thanh như bị bóp nghẹ và nặng nề phát ra.
Người kia úp mặt xuống đất, nằm bất động. Máu chảy lênh láng cả mặt đất.
Chu Trạch cảm thấy gương mặt mình lạnh toát,
Có một vài giọt máu bắn lên mặt anh ấy.
Hứa Thanh Lãng lập tức chạy đến chỗ người bị ngã lầu kia xem thử.
Chu Trạch lấy khăn tay chuẩn bị lâu đi vết máu trên mặt mình.
Người chết...nhưng anh vẫn ngồi đó….không mảy may quan tâm.
Ánh mắt của Chu Trạch rất khó hiểu,
Nhưng tay anh vẫn run rẩy lấy khăn tay ra,
Chậm rãi lau đi những vết máu đang dính trên mặt.
"Hey, Chu Trạch, anh hãy mau tới đây xem còn cứu được người này không." Hứa Thanh Lãng lắc đầu khi quay lại vẫn thấy Chu Trạch đang lau mặt. Anh ta bước đến và hét vào mặt Chu Trạch:
"Anh còn có trái tim không, lúc này còn ở đó lau mặt sao?"
Chu Trạch sững sờ.
Đúng vậy,
Trái tim,
Anh không có trái tim.