Chương 55: Sự thật được phơi bày!

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Chu Trạch:

"Đại ca, thật sự tôi không hiểu ý anh, tôi là bạn tốt với Lâm Di, anh là anh rể của cô ấy, vậy thì chúng ta nên..."

"Này!"

Chu Trạch lấy ra từ trong túi mình một con dao găm. Anh đâm mạnh nó trên bàn.

Đây là một con dao găm hiếm có. Có thế nói khoa trương rằng con dao này chém sắt như chém bùn. Nhưng thật sự nó rất sắc bén.

Chu Trạch không muốn như Mai Siêu Phong- dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo với người bình thường, việc đó đã gặp phải rất nhiều rắc rối không đáng có. Điều quan trọng hơn nữa đó là việc anh sợ nhất là gặp phải chuyện rắc rối.

Một con dao găm,

Với một âm thanh chói tai,

Cùng với âm thanh khác nhau vang lên từ cuộc cãi vã của bố mẹ cô ngoài kia

Đã làm thái độ của cô dần thay đổi.

Chu Trạch ban đầu chỉ nghĩ đơn giản việc mình đến đây là lấy lại số tiền mà anh đã đưa cho cô lúc sáng cùng số tiền cô gái kia đã lấy cắp của em vợ ngốc nghếch.

Anh đã không nghĩ có nhiều chuyện phức tạp thế này. Bất chợt anh nghĩ rằng, cô gái này đi ra ngoài đường bị đâm chết bởi một chiếc xe điên có lẽ là kết thúc tốt nhất.

Chiếc xe đã đâm anh trong quá khứ vẫn còn đó,

Chu Trạch quá lười biếng để tìm đến pháp luật để giải quyết vụ việc của mình.

Anh giờ quá bận rộn và không còn quá quan tâm như trước

Bây giờ anh đang cần tiền vì hiện tại anh đang quá nghèo

Cuộc sống có nhiều cái phải lo nghĩ, nhất là khi anh nhìn cuộc sống của những người xung quanh anh,

Vợ của anh rất giàu có, cô ấy đã mua nhà riêng của anh ngày trước về làm kỷ niệm. Cô dùng xe Cayenne để đi làm. Em vợ của anh cũng rất nhiều tiền, 5000 tệ chỉ là một phần nhỏ trong số tiền dành để tiêu vặt hàng tháng.

Hứa Thanh Lãng có hai mươi mấy căn phòng,

Bạch Oanh Oanh còn có vật bồi táng,

Xung quanh cuộc sống của anh toàn là những người có tiền, nhưng họ còn chưa hài lòng với những gì mà mình đang có.

Nhưng, Chu Trạch hình như đã vội đánh giá thấp cô gái này.

Cô gái này vốn đã sớm bước vào đời, sớm đã chịu nhiều thứ gọi là khốc liệt và mặt tối trong cuộc sống. Điều này làm cho cô trở nên rắn rỏi, lỳ lợm và lạnh lùng.

Lạnh lùng đến mức có thể khiến người ta sợ hãi.

Cô gái dần cởi bộ quần áo mình mặc trên người, chỉ còn để lại đồ lót.

Nhưng sau đó,

Cô thậm chí định cởi phăng luôn cả bộ đồ lót mong manh kia.

"Cô muốn chết à?" Bất giác khóe miệng cô nở một nụ cười ma mị. Trong ánh mắt cô không có một chút nào sợ hãi, nó lạnh lùng đến mức khó tin.

"Anh cứ việc gϊếŧ tôi đi"

Cô chủ động bước về phía Chu Trạch.

"Bố tôi đang nằm liệt giường, ông ấy không có khả năng ngăn cản anh

Tôi và mẹ tôi đều là phụ nữ, chân yếu tay mềm tất nhiên cũng không có khả năng để ngăn cản anh.

Anh gϊếŧ đi,

Gϊếŧ cả nhà chúng tôi luôn đi cũng được."

Cô nhẹ nhàng bước gần đến bên Chu Trạch, nói với giọng nói đều đều.

Chu Trạch nghiêng đầu nhìn cô, tiện thể nhìn luôn thân thể đầy nóng bỏng của cô.

Chỉ là,

Có một vấn đề cực đau đầu.

Việc này

Là một việc sai trái

Hơn nữa,

Cô ấy biết chắc chắn rằng Chu Trạch không dám gϊếŧ người.

Chu Trạch bỗng nhiên chột dạ, anh hối hận tại sao mình lại không để Oanh Oanh đến đây. Dùng phụ nữ để đối phó với phụ nữ mới là điều đúng đắn nhất.

"Hoặc bây giờ tôi sẽ hét lớn lên rằng có một người đàn ông xông vào phòng tôi. Anh ta muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi và anh ta là một kẻ nɠɵạı ŧìиɧ dơ bẩn". Cô cúi đầu và dần đưa khuôn mặt của mình gần sát lại với khuôn mặt của Chu Trạch.

"Sau khi nghe được tiếng hét của tôi, bố mẹ tôi cùng hàng xóm của tôi sẽ ập vào, họ sẽ đánh anh một trận rồi báo cảnh sát, anh sẽ bị thân bại danh liệt"

Chu Trạch mỉm cười nó:"Có phải lần lần cô sẽ không trả tiền cho ta mà còn gây họa để đòi thêm một khoản tiền nữa?"

"Đừng nói anh không cần tiền nhé" Cô vừa nói vừa nâng hàm dưới lên, cằm bóng mượt, xương đòn cũng rất tinh tế, thậm chí là lông mi cũng rất dài- cô mang một vẻ đẹp mê người. " Gia đình họ Lâm rất giàu"

"Nhưng tôi nghèo".

Chu Trạch thở dài bất lực.

"Một nghìn lượng, tôi sẽ cùng ngủ với cô". Cô gái nhìn Chu Trạch chằm chằm, lè lưỡi liếʍ môi, "ở đây là nhà tôi, phòng bên cạnh là phòng bố mẹ tôi, thế nào?"

Chu Trạch bất chợt cảm thấy mình như một tên cυồиɠ ɖâʍ,

Xấu hổ,

Vô cùng xấu hổ.

Qua chuyến đi này,

Chu Trạch cảm thấy cô quả là một người rành đời, cô có đủ kinh nghiệm để đưa mình vào bẫy,

Chỉ là, cô ấy có một vẻ ngoài cuốn hút,

Nhưng sâu bên trong

Lại có một chút nham hiểm

"Ban đầu giáo viên của cô cũng bị đưa vào bẫy như thế này à?" Chu Trạch hỏi.

Cô gái nheo mắt và khẽ cau mày, và cô hơi ngạc nhiên không biết vi sao Chu Trạch lại biết được chuyện đó.

"Anh ta thường xuyên đối tốt với cô, thường xuyên giúp cô và mời cô về nhà ăn cơm. Anh ta không hề làm gì cô nhưng cô lại vu oan cho anh ta là xâm hại cô"

"Tôi có lỗi với anh ấy, anh ấy thực sự không làm gì tôi cả nhưng tôi không nghĩ anh ấy lại dại dột đến mức đó. Lúc đầu, tôi chỉ cần chút tiền bồi thường của nhà trường, tôi không thể nào biết trước được anh ấy sẽ tự sát"

"Cha mẹ cô cũng biết việc này đúng không?" Chu Trạch hỏi.

"Tất nhiên rồi". Cô đứng thẳng dậy và nhìn Chu Trạch. " Tại sao anh biết điều này?"

"Cô làm như vậy là không đúng". Chu Trạch rất chân thành nói.

Khi nói bàn tay của anh khẽ nâng lên để bắt chước dáng điệu của người đàn ông trong hiệu sách hôm nọ:

"Anh ta làm những việc hoàn toàn xứng đáng với lương tâm và đạo đức nghề nghiệp, đây chính là những điều anh ta coi trong nhất trong cuộc đời, nhưng cô lại không biết xem trọng mà lại phá hủy nó"

"Anh đang giáo huấn tôi?" Cô tỏ vẻ không hiểu.

Khi cởi bỏ lớp quần áo trên người, sau những thời gian trên lớp thì anh ta cũng là một người đàn ông bình thường, sống một cuộc đời bình thường như những người đàn ông khác.

Trước kia cô cũng từng gặp một vị giáo sư, người này rất có học thức. Vị giáo sư này cũng khuyên cô nên học tập cho tốt, nên tu dưỡng đạo đức để sau này trở thành một con người có ích.

Sau đó người giáo sư kia trong một đêm đã hãʍ Ꮒϊếp cô 7 lần.

Loại người này là loại người giả dối nhất, rõ ràng hắn ta rất muốn ngủ với bạn nhưng lại giả vờ tỏ ra cao quý trước bạn.

"Cô nên ra ngoài và nói sự thật".Chu Trạch nói.

"Tại sao?"

Cô lùi lại hai bước và mặc quần áo vào. Cô biết rằng người đàn ông trước mặt không quan tâm đến mình.

"Việc đó thể hiện cô đang còn có lương tâm"

"Lương tâm?". Cô dang hai tay và thở dài. "Tôi không muốn làm người. Nếu có một sự lựa chọn, tôi muốn trở thành một con quỷ."

"Cô muốn thế phải không?"

Chu Trạch chậm rãi đứng lên,

Hai tay anh dần thả lỏng, các móng tay của anh dần mọc dài ra,

Cùng lúc đó, mắt Chu Trạch trở nên lạnh hơn, con người của anh, thái độ với anh thay đổi ngay lập tức.

Lúc trước chính bộ dạng này đã dọa cô em vợ đến hồn bay phách lạc.

Sắc mặt của cô gái cũng bỗng nhiên thay đổi, cô ngã sõng soài trên nền đất sợ hãi đến mức không nói nên lời:

"Anh…Anh là người hay là…quỷ"

Chu Trạch lấy 5000 tệ từ ngăn kéo và lấy lại ví của cô em vợ, sau đó bỏ vào túi của mình.

Còn những thứ khác anh không quan tâm.

Anh ta chỉ quay lại để lấy đi số tiền mà anh ta đã bị lừa, và đó là hợp lý và hợp pháp.

Những thứ khác không liên quan anh sẽ không động đến.

Trước lúc rời đi, Chu Trạch cúi người, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên và nói một cách đầy chân thành:

"Bây giờ tôi hy vọng cô là một con quỷ, nếu thế tôi sẽ làm cho cô không có cách nào để đầu thai"

Nói xong, Chu Trạch liền rời đi.

Cô gái vẫn ngồi đó, vì quá run sợ mà cơ thể run lên bần bật từng hồi như bị bệnh sốt rét.

…..

Oanh Oanh ngồi đợi Chu Trạch ở bên ngoài, vừa ngồi đợi vừa nhai kẹo cao su. Khi thấy Chu Trạch trở về, cô chủ động bóc một cái kẹo bỏ vào miệng Chu Trạch.

"Thế nào rồi ông chủ,có lấy lại được tiền không?"

Chu Trạch gật gật đầu.

"Còn cô gái kia thì sao?" Oanh Oanh vốn không quan tâm gì đến số tiền ít ỏi này. Giá trị của số tiền này quá bé với những vật bồi táng của cô, cô chỉ quan tâm đến kết cục của cô gái kia.

Lúc trước ông chủ của cô sau khi biết chuyện của người đàn ông hôm nọ đã rất tức giận, cô không biết ông chủ sẽ xử lý cô gái kia như thế nào.

"Cô ấy đang ở nhà" Chu Trạch chuẩn bị ra ngoài đón xe.

"Ở nhà? Anh gϊếŧ cô ấy rồi bỏ xác cô ấy ở nhà á?" Oanh Oanh hỏi.

"Tôi không biết phải xử lý cô ta thế nào"

"Sao lại như thế?" Oanh Oanh tỏ vẻ bối rối. "Loại phụ nữ như thế nên bị trừng phạt"

"Đó không phải là chuyện của tôi, không liên quan đến tôi." Chu Trạch bình tĩnh nói.

"Ông chủ, ông sợ à?"

"Người giáo viên kia cũng nói chuyện này không phải chuyện của tôi. Tại sao tôi lại phải tự rước rắc rối vào mình chứ"

Chu Trạch đưa tay chỉ ra phía những bụi cây ngoài đường rồi tiếp tục nói"

"Trong đó không biết bao nhiêu cặp mắt đang chờ tôi mắc lỗi, chờ tôi phạm sai lầm"

Thành phố anh đang sinh sống sau này sẽ chuyển biến thế nào, làm sao anh có thể biết chắc chắn được, ngay cả việc Lưu Lỵ kết hợp với những con quỷ khác hay việc có nữ Vô Diện xuất hiện để quyến rũ anh thực sự anh không thể nào dự đoán trước được.

Đương nhiên anh mong cô gái kia sẽ bình an vượt qua chuyện này,

Nhưng nếu đứng trên cương vị một người thẩm phán công bằng thì việc này không thể xảy ra.

Chu Trạch kiếp trước vốn là bác sỹ, công việc của anh là cứu người chứ không phải hại người.

Khi ngồi trên taxi để trở về cửa hàng, Oanh Oanh không nói một lời nào cả, rõ ràng cô không đồng tình với hành động tha cho cô gái kia của Chu Trạch.

Taxi đã đưa hai người họ về đến hiệu sách. Khi bước vào, Chu Trạch và Oanh Oanh vẫn nhìn thấy người đàn ông nọ ngồi đọc sách một cách rất chăm chú. Hắn không một chút nào tỏ vẻ sợ sệt hay chạy trốn, ngay cả khi Chu Trạch dọa sẽ đưa hắn ta trở về lại Địa ngục.

"Rót giúp tôi một ly nước." Chu Trạch nói với Oanh Oanh.

"Tôi mệt rồi, tôi cần đi nghỉ ngơi." Oanh Oanh khịt mũi và ngồi xuống ngay sau quầy.

Chu Trạch không nói gì và ngồi xuống trước người đàn ông trung niên.

"Người thân trong gia đình anh còn ai không?"

Người đàn ông nghe thấy vậy liền ngước lên:"Bố mẹ tôi đều đã qua đời, trong nhà tôi chỉ còn mỗi một chị gái"

"Hãy cho tôi biết thông tin liên lạc của chị gái anh, hoặc cho tôi biết địa chỉ."

Chu Trạch lôi điện thoại từ trong túi ra, mở một đoạn video:

"Hoặc bây giờ tôi sẽ hét lớn lên rằng có một người đàn ông xông vào phòng tôi. Anh ta muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi và anh ta là một kẻ nɠɵạı ŧìиɧ dơ bẩn…Sau khi nghe được tiếng hét của tôi, bố mẹ tôi cùng hàng xóm của tôi sẽ ập vào, họ sẽ đánh anh một trận rồi báo cảnh sát, anh sẽ bị thân bại danh liệt...."

Đây chính là video Chu Trạch ghi lại được sau khi gặp cô gái ấy.

Người đàn ông nọ trở nên khấn khích, đôi môi anh ta dần hé mở rồi hét lớn:

"Thông tin này sẽ phá hoại cả cuộc đời cô ta"

"Vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của anh, ngôi trường từng hủy hoại anh sẽ bị xử lý thế nào?"

Chu Trạch không khách khí hỏi thẳng. "Thế ai cần chịu trách nhiệm về việc phỉ báng anh, phỉ báng đạo đức nghề nghiệp của anh?"

Người đàn ông nọ lộ vẻ mặt trầm tư, sau đó gật đầu:" Được rồi, tôi sẽ cho anh địa chỉ chị gái của tôi"

Sau khi nói địa chỉ xong, cơ thể của người đàn ông mờ nhạt dần, như hòa vào mặt đất.

Sau khi đọc cuốn sách,

Nỗi đau khổ của người đàn ông nọ như cũng được tan biến một phần,

Hắn ta không cần Chu Trạch đưa mình xuống địa ngục,

Hắn quả là một người có học, hắn đi rất thoải mái và dễ dàng.

Chu Trạch gửi video cho Oanh Oanh. Cô ấy có chút ngạc nhiên nói:""Ông chủ, miễn là chị gái anh ta đưa cho cảnh sát đoạn video này, thì trên đường xuống suối vàng anh ta cũng không cần đội chiếc mũ lớn như thế, phải không?"

"Ồ….. Anh ta không đủ khả năng để đội chiếc mũ đó" Chu Trạch cười.

"Nhưng làm sao lại có việc đó được, sao có thể rửa oan cho anh ta được?" Oanh Oanh tỏ vẻ khó hiểu.

Nói chung, trên mạng xã hội, trên các phương tiện truyền thông sẽ thảo luận về cái chết của một người lính cứu hỏa nhiều hơn nhiều so với tin tức về một con chó cưng bị gϊếŧ.

"Anh nói thế là có ý gì?" Thật sự làm sao cô ấy có thể hiểu rõ được khi mà mới chỉ mở máy tính để chơi vì trò chơi offline.

"Cô có biết rằng thứ gì thu hút được sự quan tâm của mọi người không?"

"Giống như trong việc này, họ quan tâm sự thật của vấn đề?"

"Không, mọi người quan tâm đến việc sự thật của nó có thú vị hay không"

Chu Trạch đưa tay chỉ lêи đỉиɦ đầu,

"Lúc trước người đàn ông kia khi gặp phải sự việc đáng xấu hổ, dù chỉ có một số người biết được chuyện đó và chỉ trích hắn thì theo cô, cảm xúc của hắn sẽ thế nào?"

" Xấu hổ, khó chịu? "

"Nếu bạn làm sai một điều gì mà bị người khác biết được và phê phán về việc đó, bạn sẽ xấu hổ, khó chịu"

" "Điều đó có đúng không?"

"Nhưng trên một màn hình, hầu hết mọi người thường chỉ có một loại phản ứng."

"Phản ứng gì?"

"Ồ."

"Ồ?" Oanh Oanh không hiểu, hỏi: " Sau đó thì sao? "

" Và sau đó tôi nên làm gì ư? "