- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
- Chương 287: Như chân với tay
Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 287: Như chân với tay
Editor: Waveliterature Vietnam
"Răng rắc…..răng rắc...…Răng rắc...…"
Nữ nhân trên khuôn mặt này không ngừng cọ sát vào cánh cửa, thậm chí còn nhiều cả nước miếng ra, không kịp che giấu đi chút cảm xúc nào,
Cô ấy thực sự đói bụng.
Giống như gia đình có nuôi một chú chó cưng đang chuẩn bị ăn cơm, hận không thể trực tiếp bổ nhào lên trên người đi đường, dùng móng vuốt cào cào đất, buộc phải kiềm chế.
Chu Trạch mở vòi hoa sen,đem nước lạnh bên trong hướng đến trên mặt mình tưới vào, anh cần bình tĩnh một chút, nhất là vào thời điểm này, tỉnh táo là hết sức quan trọng.
Đầu tiên, điều là không còn là cái gì đó huyễn cảnh.
Nhưng chính bởi vì đây không phải là huyễn cảnh nên mới càng cảm thấy đáng sợ, càng thêm đáng sợ, càng thêm để cho người ta khó có thể lý giải được.
Mặc dù Chu Trạch là quỷ sai, nhưng ở thế giới thực thực sự đã xuất hiện loại tình huống này, anh ta cũng vẫn có chút hơi khó chấp nhận.
Nhất là chỗ dựa lớn nhất hiện tại của mình chính là chạy đến vào trong gương, Anh ta đang hết lên về một cái gì đó, giống như là đang chửi thề, nhưng mình cũng không thể nghe thấy.
Nếu Chu Trạch hiện tại có một nhóm bạn,
Chắc chắn:
Tôi là Chu Trạch,
Bây giờ tôi đang vô cùng hỗn loạn.
Lá bùa của Lão đạo đã bị thiêu đốt toàn bộ, liền có chút tệ đi.
Đóng nắp bồn cầu lại, Chu Trạch ngồi lên đó, nhắm mắt lại, anh cần chút yên tĩnh, cần chút tỉnh táo.
Nếu không có sự trợ giúp đó, thì mình đã bị giày vò đến chết rồi, thế mà có thể đàng hoàng chờ người ta thức tỉnh để hoàn thành việc bàn giao.
Suy cho cùng đáng tin cậy nhất, vẫn là chính mình.
"Haiz...Haiz...…."
Hít thở sâu, xoa dịu cảm xúc từ tận đáy lòng.
Bởi vì khi nhắm mắt lại, Chu Trạch không thể nhìn thấy một Chu Trạch khác ở trong gương đang bình tĩnh lùi lại về phía sau, anh ta cũng theo thời gian dừng không dãy dụa gào thét mắng chửi nữa, ngược lại lại bắt đầu bình tĩnh đứng đấy.
Bên ngoài, có một nữ nhân đang chờ được ăn cơm, ông chủ Chu cũng không biết, người phụ nữ bên ngoài là một bạch cốt tinh, một thứ giống quỷ nhưng không phải là quỷ, giống quái vật nhưng không phải là quái vật.
Cô ấy được sinh ra trong sự hoang đường.
"Này!"
Cuối cùng, tờ giấy bị cháy và biến thành tro tàn.
Đồng thời,
Cánh cửa cũng bị phá tan.
Người phụ nữ cầm dao lao vào.
Chu Trạch đột nhiên mở mắt ra,
Võ sĩ áo giáp xuất hiện trên người anh,
Trước đó sở dị không có áo giáp triệu hồi, là vì tự mình tự tin là sẽ không bị lâm vào trạng thái cương thi, liền có thể tự mình gϊếŧ chết mọi thứ.
Bây giờ,
Anh ta cần sử dụng một sức mạnh có thể triển khai toàn cơ thể, bảo vệ chính mình.
"Phạch! Phạch!"
Dao phay điên cuồng đâm vào áo giáp, nó khiến Chu Trạch thiếu điều ngã lăn trên mặt đất, áo giáp cũng vì thế mà xuất hiện những vết lõm, có trời mới biết được sức mạnh kinh khủng của bạch cốt tinh này!
Ngay cả khi đó chỉ là một con dao bình thường, nhưng lại được cô ta cầm quơ quào, đoán chừng 1 con trâu cũng có thể bị một đao mà gϊếŧ chết.
"Hây!"
Móng tay Chu Trạch tiếp tục đâm vào cổ đối phương, ngay sau đó cấp tốc nghiêng người, hướng về phía trước đẩy ra, nữ nhân bị Chu Trạch đẩy sang một bên.
Mặt cùng ngực đập thẳng vào tường nhà tắm, càng không ngừng kêu la giãy giụa, trên người quần áo lúc này cũng liền bị sứt ra, nhưng bây giờ, bất luận là cái gì, là một nam nhân bình thường đều không có cách nào cưỡng lại được "vẻ đẹp" này.
Nhiều người nói rằng, thưởng thức một người, phải xem anh (cô) ta bên trong như thế nào, không vào nhìn vào vẻ bề ngoài của cô ấy.
Nhưng thực sự muốn xé mở lớp da đẫm máu này để thâm nhập vào xem bên trong lúc này,
Bạn sẽ cảm thấy,
Nên nhìn bề ngoài,
Vẫn là nên nhìn vào vẻ bề ngoài!
"Ăn cơm thôi!"
Nữ nhân hai tay chống vào tường, bật ra, mặt tường sứ rạn nứt, giống như là mạng nhện, càng không ngừng tiếp tục mở rộng.
Móng tay trái của Chu Trạch biến thành lưỡi liềm và đâm thẳng trực tiếp vào eo của nữ nhân.
Nữ nhân không đau đớn, không la hét, thậm chí còn nhìn lại, tiếp tục chảy nước dãi nhìn Chu Trạch.
Giống như đang nói,
Tốt đấy!
"Xuống dưới!"
Chu Trạch toàn thân khí lực như bị đè nén, thậm chí thể trọng bên trong cũng được tính trong đó, phần thân trên của người phụ nữ bị ép xuống, không còn sót lại quá nhiều da thịt thì bị Chu Trạch cưỡng chế lập tức nhét vào trong nhà vệ sinh.
Người phụ nữ bắt đầu liều mạng giãy dụa,
Cô ấy muốn đứng dậy,
Muốn bắt lấy Chu Trạch,
Muốn được hưởng tiệc tùng buổi tối hôm nay!
Nhưng hai cặp móng tay của Chu Trạch lại dài ra cứng như cốt thép, kẹp lại trên thân thể cô, cái này giống như một cái máy đóng sách, gắt gao kìm chế cô ta ở nơi này.
Không gian phòng vệ sinh cứ lớn dần ra, sự hiện diện của bồn cầu có thể giúp Chu Trạch hạn chế được không gian đối với nữ nhân này.
Nữ nhân vẫn còn tiếp tục giãy giụa,
Móng tay cùng xương cốt cọ sát vào nhau nghe chói tai vô cùng,
Cô không ngừng giãy giụa, Chu Trạch còn có thể trông thấy móng tay của mình tại vị trí đó bắt đầu có máu tươi chảy ra, hiển nhiên, móng tay mình cũng có chút không chịu nổi.
Trong "Tây du ký", nếu như không phải Đường Tăng lần lượt kéo chân sau lưng, Tôn đại thánh đã một gậy đập nát xương bạch cốt tinh, cho nên phần lớn người đều cảm thấy, bạch cốt tinh chỉ có thể là biến thành bộ dáng khác để lừa gạt con người một chút, cũng không có gì to tát.
Nhưng ông chủ Chu cũng không phải Tôn đại thánh, trước mặt loại này, thật sự có chút bất nhập cảm giác, bạch cốt tinh kia, cũng thật giống với hợp kim đồng quá.
Phải biết rằng móng tay của ông chủ Chu mạnh mẽ đến mức có thể chém sắt như chém bùn, nhưng mỗi lần ma sát vào cái gì đó, chỉ có thể khiến xương cốt của đối phương lưu lại một vết tích nhỏ, không đánh tính!
"Phải làm sao đây!"
Chu Trạch hét lên.
Trong phòng tắm, chỉ có anh cùng nữ nhân kia,
Tuy nhiên,
Chu Trạch rõ ràng,
Còn có một mình khác ở trong gương.
Nếu như ông chủ Chu đêm nay không chịu được nữa, thành thực sẽ làm món hầm của nữ nhân này, cứ thế mà chết, cũng không chỉ là một mình Chu Trạch.
Trong quá khứ, đối phương lần lượt đứa Chu Trạch từ nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, liền có thứ gì đó giúp anh thức tỉnh,
Cũng là vì lý do này,
Anh ta cùng Chu Trạch thực sự là một người, sau khi Chu Trạch hành động xong hắn cũng liền hành động xong.
Cho nên, dù là anh ta có thức tỉnh về sau cũng liền nỗ lực mà tiêu hao một lượng nguyên khí rất lớn,nhưng cũng đều lần lượt giúp Chu Trạch tỉnh lại.
Chu Trạch trong gương vươn tay,
Giống như là một vỏ chuối tiêu,
Chậm rãi bóc từng da thịt trên ngón tay mình, lộ ra cho người ta thấy là xương cốt,
Tất thảy mọi thứ,
Có vẻ rất trơn tru,
Thật yên tĩnh,
Sự yên tĩnh này thật không riêng gì thể hiện một loại âm thanh sắc nét như thế,
Nhưng đối với thân thể kia,
Đối với huyết nhục,
Nỗi đau này,
Thật chẳng thèm ngó tới!
Sau đó,
Anh ta đem bạch cốt ngón tay cho vào miệng chậm rãi mυ"ŧ,
Giống như là đang ngồi tại quán đồ nướng đang ăn tay với chân, rắc một chút ớt bột,
"Này...…..đu quay...….."
Giòn,
Thật sướиɠ miệng,
Người trong gương,
Thế mà lại bắt đầu bằng cách thể hiện nồi sắt hầm nóng...….
Ồ không,
Là tự mình đang ăn!
Ăn rất nhiều,
Rất tập trung,
Ngay lập tức,
Vẫy tay với Chu Trạch,
Năm ngón tay,
Đã mất một vài đốt,
Vậy mà vẫn tiếp tục nhai và nuốt trong miệng.
Ăn mình?
Chu Trạch nghĩ đến,
Ăn mình, tăng cường sức mạnh?
Đây là cương thi bí thuật chăng?
Sắc mặt của Chu Trạch ở trong gương cũng có chút thay đổi,
Anh ta giống như có thể lắng nghe được nội tâm của Chu Trạch,
Mặc dù anh ta bây giờ đang ở trong gương, nhưng anh ta và Chu Trạch có mới liên hệ với nhau.
Anh ta bắt đầu điên cuồng gầm lên gào thét,
Như thể muốn xé nát tên ngốc này!
Chỉ tiếc rằng anh ta không thể rời khỏi gương và có thể trở lại được,
Nếu không thật sự có khả năng cùng lôi kéo Chu Trạch vào đến lúc đó thì coi như là xong việc!
Không tự ăn?
Kia có phải là đang ăn không?
Chu Trạch cúi đầu xuống.
Người phụ nữ lúc này bị mắc kẹt trong bồn cầu tạm thời không có cách nào cứu chữa được mình.
Quá khẩu nghiệp đi....
Ông chủ Chu không phải là một người không quá kén chọn trong việc ăn uống, ông được sinh ra trong một trại trẻ mồ côi và trong phương diện ăn uống cũng không có quá nhiều ý tứ.
Trong cuộc sống này, ăn cơm, là vấn đề lớn trong một thời gian dài, có thể ăn uống đã rất cảm tạ trời đất, về phần ngon dở, không cần quá ép buộc.
Nhưng kể một ngàn nói một vạn lần,
Để mà ăn cái này,
Thực sự quá khó để chấp nhận>
"Phanh!"
Một cuộc tấn công đau đớn,
"Soạt!"
Cơn đau của Chu Trạch như tăng vọt,
Những móng tay trên ngón áp út, vậy mà từng đoạn đứt gãy, móng tay bị lật ra sau, máu thịt be bét.
Mười ngón tay như đứt quãng,
Đặc biệt, móng tay của ông Chu Trạch khác với các móng tay thông thường, con đau vì thế cũng liền dữ dội hơn.
Mười ngón tay ban đầu có thể được sử dụng để kiềm chế người phụ nữ,
Hiện tại đứt gãy từng đoạn,
Nó thậm chí còn khó hơn trong việc cưỡng chế nữ nhân lúc này,
Mà cô ta dường như cũng không có khích lệ kết quả nào,
Giãy giụa mạnh mẽ hơn.
Trong phòng tắm, chỉ có anh cùng nữ nhân kia,
Có bạch cốt tinh đang thở hổn hển,
Với nhịp điệu mạnh mẽ,
Cô ta tiếp tục cố gắng đứng dậy và quay đầu lại,
Nhưng mỗi lần cố gắng chống đỡ, liền bị Chu Trạch ép trở về,
Sức mạnh của cả hai bên cứ tiếp tục đối kháng nhau cho đến bây giờ.
Không có thời gian do dự,
Cũng không có khả năng do dự,
Chu Trạch hé miệng,
Trực tiếp cắn vào lưng nữ nhân một cái!
Nanh vuốt của mình đã sớm trở về,
Dù sao bây giờ cũng đang ở trạng thái cương thi,
Thêm vào đó,
Bạch cốt tinh này cũng cường ngạnh đến mức mình cắn vào cũng không để lại dấu vết gì, liền dựa vào hàm rắn mình, thử xem sao?
Trên lưng nữ nhân, chí còn lại 1/3 xá© ŧᏂịŧ, phần còn lại nơi này là xương trắng, nhưng vẫn luôn có những chất nhầy màu trắng rất kinh tởm, giống như là ngâm mình ở trong Formalin.
Chu Trạch cắn một cái vào xương cốt của đối phương,
Lần này cắn đến như thế cũng hao tổn một chút khí lực, không dám lưu lực.
"Chi chi chi...…."
Răng mình đối với xương của đối phương cũng không ngừng ma sát,
Chu Trạch đau đến chua mũi, nước mắt đều rơi ra.
Không cắn nổi,
Này!
Đây là biện pháp quái quỷ gì đây!
Chẳng lẽ lại phải đem nữ nhân này ném vào nồi sắt rồi nấu lên,
Hay là làm thịt kho tàu?
Nhưng cũng có thể à>
Nữ nhân này mình không thể khống chế nổi.
Nếu đó để cô ta thoát ra sẽ gặp rắc rối,
Bị hấp hoặc thịt kho chính là mình, chính là vừa mới khẽ múa một kết thúc cho nữ nhân kia ôm mình vào phòng bếp.
Cô ấy khi còn sống cũng là một người giảng cứu,
Không thích ăn lông ở lỗ,
Thích nấu nướng tưng bừng.
Nhưng trong khoảnh khắc này,
Khi nước bọt của Chu Trạch đang bài tiết ra, nhiễm vào xương của nữ nhân,
Trong thoáng chốc,
Chu Trạch cảm thấy xương cốt người bị mình cắn,
Giống như là bị mềm nhũn ra,
Răng đường như cắm sâu vào,
Đây là ảo giác ư?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
- Chương 287: Như chân với tay