Chương 285: Vũ đạo của xác chết!

Editor: Waveliterature Vietnam

"Mang theo cuốn sách của cô ấy tới đây, tôi sẽ gửi cho cô 1 địa chỉ."

"Được, ông chủ."

Cúp điện thoại, gửi địa chỉ cho Bạch Oanh Oanh, Chu Trạch ngáp một cái, đối với Lão đạo và Trương Yến Phong nói:"Các anh về đi."

"Về đi?" tup có chút không hiểu, "Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại bảo bọn tôi về?"

"Đúng, ông chủ, bần đạo không thể đi, bần đạo đến để bảo vệ anh mà."

"...." Chu Trạch.

Nếu không phải là ngày hôm nay anh đi vào nhà xí dán lá bùa lên nắp bồn cầu, chắc chắn mọi chuyện chẳng có gì xảy ra.

Cảnh sát Trương những năm gần đây điều tra nơi này nhìn qua nơi này không biết bao nhiêu lần, kết quả chuyện gì đều không có phát sinh.

Tất nhiên, Chu Trạch không thể nói điều này một lần nữa, anh gọi Lão đạo đến, cũng là muốn để Lão đạo thử một chút xem có ma sát ra hỏa táng tâm tư không.

Lão đạo đã hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù nhà vệ sinh rất dữ dội, nhưng mục đích cũng đã đạt được.

"Các người quay về trước đi, ở lại đây chỉ tổ làm tôi phân tâm, tôi sẽ kiểm tra lại nó tối nay."

Chu Trạch đêm nay có ý định nán lại,

Là người hai đời,

Lần đầu tiên chính là sống trong căn biệt thự của mình,

Trong lòng thực sự có chút phấn khích.

"Tôi không thể đi, tôi phải điều tra mọi thứ rõ ràng, làm sao mà tôi đi được." Trương Yến Phong tỏ ra bướng bỉnh vào lúc này.

Không có cách nào,

Người chết là em gái và cháu của anh ấy, chuyện bây giờ bởi vì sự xuất hiện của Chu Trạch mà sinh ra chuyển cơ, anh ta đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Nói câu không dễ nghe, anh ta thà chết, cũng muốn điều tra chân tướng vụ việc, là một cảnh sát lão luyện, quyết đoán là một đức tính rất cần có.

"Anh ở lại nơi này chỉ tổ ảnh hướng tới việc điều tra của tôi, nếu muốn tôi nhanh chóng tìm ra chân tướng thì phải nghe lời tôi.

Chúng ta, thuận nghiệp hữu chuyên công."

"Nhưng..."

"Đừng, tuy nhiên, từ một quan điểm pháp lý, đây là...…..tài sản của hầu gái của tôi, nếu như tôi không đồng ý cho anh xuất hiện ở đây, anh chính là phi pháp xâm nhập, thân là cảnh sát, phải tuân thủ pháp luật."

"Vậy anh hãy cẩn thận một chút." Trương Yến Phong đứng dậy, cũng không bởi vì sự kiên quyết của Chu Trạch mà tức giận, sự độ lượng ở đây, anh ấy hoàn toàn có thể rõ ràng trông thấy, "cảm ơn anh."

"Đừng khách khí, muốn tạ ơn thì hãy nghĩ cách giúp tôi làm một cái giấy phép lái xe đi."

"Cái này không tuân thủ pháp luật."

"Tôi cũng không phải là người thường, đời trước thực ra tôi cũng có bằng lái."

"Để tôi suy nghĩ một chút biện pháp."

Trương Yến Phong đi.

Lúc này Lão đạo cũng trơn tru thu nhặt đồ nghề,đối với Chu Trạch cúi đầu khom lưng chào một tiếng rồi đi ra cửa,

Lòng trung thành biểu lộ,

Thật sự lưu lại một chút ngang ngược!

Đừng nhìn ông chủ bộ dạng Điếu Ngư Đài, nhưng đó là ông chủ, anh là cao thủ hack game, mình chỉ là người chơi bình thường, mạng chỉ có một, nên trân quý.

Hai người đều đi,

Chu Trạch một mình nằm trên ghế sô pha,

Một nửa híp mắt,

Ngủ cũng không ngủ được, cho nên Chu Trạch cũng cực kỳ nhàm chán bắt đầu suy nghĩ mường tượng về hình ảnh gia đình ban đầu.

Tỉ như một nhà bốn người cùng xem tivi, hoặc là hai đứa trẻ đang ở đây chơi đùa, hoặc là người vợ đang ở trong bếp nấu ăn, chồng đi làm về mệt mỏi nằm ở đấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, chuông cửa truyền đến.

Chu Trạch đi qua, định mở cửa lại thông qua camera nhìn thấy không phải là Oanh Oanh, mà là một người phụ nữ trẻ mặc váy hoa.

Cô gái trông chừng khoảng 20 tuổi, nhẹ nhàng thắt hai bím tóc đuôi ngựa, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất đỗi dịu dàng.

Chu Trạch mở cửa,

Khi bên kia mở cửa, Chu Trạch rất ngạc nhiên, có chút ngoài ý muốn nói:"Thưa anh, anh là?"

"Đây cũng là lời tôi muốn hỏi."

"Ồ, tôi biết, anh là chồng của cô ấy à?

Cô ấy nói rằng cô ấy có một người chồng rất yêu quý cô ấy, lúc trước chọn ngôi nhà này, cũng là vì chồng cô ấy chọn cho.

Gia đình chồng cô ấy từ nhỏ điều kiện đã không tốt, cho nên vẫn muốn ở biệt thự."

"...…" Chu Trạch.

Oanh Oanh kia thực sự đã nói như vậy?

Ngoài ra,

Vì nghĩ mình là chồng của cô ấy,

Nên cũng cần phải chân thực nói như vậy?

"Cô là người môi giới?" Chu Trạch hỏi.

"Đúng, là tôi, xin hỏi, vợ ngài dâu, cô ấy có ở đây không?"

"Sẽ đến ngay."

Nghe xong là môi giới, Chu Trạch liền lười nhác chào hỏi, trực tiếp đi trở về phòng khách ở trên ghế sô pha một lần nữa Cát Ưu nằm xuống, nói:

"Nếu có chuyện gì, ngày mai hãy tới, hôm nay không tiện."

"Phải không?"

Cô gái sửng sốt một chút, nói:

"Nhưng vợ của anh đã yêu cầu tôi đến hôm nay, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc hôm nay, tôi sẽ mời một số người thú vị đến để không phải bỏ lỡ nó."

"Tiệc tùng?"

Chu Trạch cau mày,

Không đúng,

Mình giống như là đang hiểu nhầm điều gì đấy,

Ngay lập tức hỏi:

"Những lời của phụ nữ kia, đó là gì?"

"Cái gì?"

Cô gái sợ hãi đến lùi về sau vài bước, có chút cảm giác nhìn Chu Trạch, "Anh là ai?"

"Tôi hỏi người phụ nữ kia họ gì, Cô ấy là họ Bạch hay họ Trương!"

"Họ Trương, Trương Yên Quân."

"Cô ấy mời cô đến à?" Chu Trạch hỏi.

"Đúng."

"Thưa cô, cô chắc chắn là mình năm năm trước không vì mà trận tai nạn xe mà mê man đến bây giờ, hôm qua mới tỉnh lại nhớ đến ngày hẹn chứ?"

"Thưa ngài, những lời ngài nói thật giống với trong tiểu thuyết." Cô gái khinh bỉ nói.

"Ồ, điều đó có nghĩa là, cô ấy chỉ hẹn với cô trễ nhất là vào vài ngày trước?"

"Đúng vậy, tôi hôm qua cô ấy vừa nói với tôi."

"Cô chắc là chính cô ấy nói với cô chứ?"

"Chắc chắn là như vậy, cô ấy còn hẹn tôi trên Wechat, tôi rất si mê đọc sách của cô ấy, bản thân tôi bắt đầu viết tiểu thuyết cũng là tại vì hâm mộ cô ấy, cô ấy dạy cho tôi rất nhiều thứ hay ho."

"Nhưng, cô biết đấy, Trương Yến Quân đã chết vào năm trước?"

"Cái gì, chết ư?"

Cô gái cười,

"Tiên sinh, đây không phải là một câu chuyện kịch tính phải không?"

"Cô không tin thì thôi."

Chu Trạch không thèm để ý đến hai nữ tác gia này.

Cô gái bán tín bán nghi lấy điện thoại di động ra, giống như là tìm kiếm lại cái gì đó, nhưng phát hiện ra điều này đã được xảy ra vào năm năm trước, bởi vì đó là tự sát, cho nên trên mạng cũng chẳng có tin tức gì liên quan, dù sao cũng không phải là thảm kịch gì, cũng không khiến mọi người quá chú ý đến nó.

Tuy nhiên, cô gái cũng tìm lại một ít Post Bar cùng với diễn đàn trực quan thϊếp mời ở Thông Thành, chủ đề gần đây nhất là một người đã mua lại căn nhà ma áp.

Sau đó phía dưới liền giới thiệu về ngôi nhà ma ám liền phát sinh một số chuyện, có người hiểu chuyện đưa phóng viên đến khai thác cái gì đấy nhưng đều như mò kim đáy bể.

Cô gái tưởng tượng cũng càng không thấy thích hợp, sau đó cô nhìn lên và thấy Chu Trạch đang nằm trên ghế sô pha hút thuốc, lúc này trong túi mình mới lấy ra một quyển sách, nói:

"Cái trò đùa này không tốt đẹp chút nào."

"Ai đùa cô chứ?"

"Điều này là không thể, không thể, tôi biết, đã có người dùng Wechat của cô ấy, giả vờ...."

Cô gái lải nhải nói cái gì đấy.

"Này." Chu Trạch la lớn với cô gái.

Cô không quan tâm, tự mình tiếp tục lẩm bẩm, khi thì nhíu mày, khi thì ưu sầu, khi thì giãn ra, thậm chí thỉnh thoảng còn bật cười.

"Trên đời này có nhiều chuyện mình không hiểu được lắm, bây giờ thì cô đi đi, quên cô ấy đi, xóa bỏ mọi phương thức liên lạc, nếu cô ấy còn liên hệ với cô, hãy chọn báo cảnh sát, cũng có thể đến tiệm sách để tìm ta, chính là tiệm sách ở Phố Nam, rất dễ tìm."

Bởi vì trên phố Nam, chỉ có độc nhất một tiệm sách, đó là tiệm sách của Chu Trạch.

"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?" cô gái nhìn Chu Trạch hỏi, "Có phải là có ý từ với ta không?"

"Cô có bị bệnh không?"

"Đúng tôi có bị bệnh, tôi đang bị bệnh tương tư!"

Cô gái nói như nhảy dựng lên, có thể thấy được, cô ta nhất định có khiếu vũ đạo, có thể có những bước nhảy như vậy thật không tồi.

Nhưng đây là cái quái quỷ gì!

Vô tình chạy tới đây...…nhảy múa?

"Thật xin lỗi, vui lòng dừng lại!"

Chu Trạch đi đến trước mặt cô gái, chuẩn bị đuổi cô ấy ra.

"Không, tôi không đi, tôi sẽ không rời xa anh đến chết!"

Cô ấy hét lên và xé toang chiếc váy hoa của mình, để lộ một mảnh la thịt lớn.

"Đừng...….." Chu Trạch kiên nhẫn không bị tiêu tốn, không cho móng tay chầm chậm dài ra.

Cô ngất xỉu, sau đó gọi điện cho Lão đạo đang trở về, nhanh chóng đưa bà điên này vào bệnh viện.

"Anh gϊếŧ tôi đi!"

Cô gái chủ động ôm lấy Chu Trạch,

"Thôi nào, gϊếŧ tôi đi, để cho tôi cảm nhận được vị máu của anh, để cảm nhận được nước mắt, để đối với tôi tiếp xúc sự nồng nhiệt!"

"...…."Chu Trạch.

Chết tiệt,

Chị,

Cô đến từ nhà thương điên à!

Những ngón tay của Chu Trạch cứ như thế không khách khí vờn ra, đối với cổ của cô gái trực tiếp đâm vào.

"Này...…."

Nhưng mà,

Vào lúc này,

Cô gái ôm lấy cánh tay Chu Trạch bỗng nhiên dùng sức mạnh siết chặt.

Ông chủ Chu bất ngờ mất cảnh giác, cơ thể như muốn tách ra làm hai.

"Hãy đến, khiêu vũ cùng tôi!"

Cô gái đang giữ Chu Trạch, đôi chân Chu Trạch nằm trên mặt đất, giống như một con búp bê giẻ rách, thụ động nhảy múa với nhau.

Tại thời điểm này,

Nếu Chu Trạch không chắc chắn bên kia có vấn đề gì, mội thứ sẽ thực sự bị xáo trộn.

Bây giờ,

Móng tay của Chu Trạch không ngại ngần đâm vào vị trí cổ của cô gái,

Tuy nhiên,

Âm thanh khi móng tay đâm vào lại phát ra "phốc phốc phốc"

Rút ra nhìn vào nó, trên móng tay chảy ra là chất lỏng màu trắng, rất buồn nôn.

Cô gái chảy ra chất lỏng màu trắng này,

Một bên cưỡng ép Chu Trạch tiếp tục khiêu vũ,

Một bên,

Không có nhạc đệm nhảy cho.

......

"Sự phụ, làm ơn nhanh lên." Bạch Oanh Oanh thúc giục tài xế taxi.

"Cô bé, đã nhanh lắm rồi, không có cách nào khác, đèn giao thông ở đây cứ chuyển xanh đỏ, chúng ta không may mắn rồi, không có cách nào để thoát khỏi đèn đỏ ở đây."

"Được rồi."

Bạch Oanh Oanh có chút bận tâm sợ ông chủ đang sốt ruột chờ.

Ngay cả khi đã có được địa chỉ,

Nhưng Bạch Oanh Oanh vẫn không nghĩ tới đó chính là căn biệt thự mà mình đã mua, cũng không biết nơi đó thực sự là sản nghiệp của mình.

Cô lo lắng rằng mình không thể gửi đến kịp thời thứ mà anh ấy muốn, ông chủ có tức giận hay không?

Thở dài,

Nhìn cuốn sách trong tay mình,

Nhà văn tên là Trương Yến Quân này thật kỳ lạ không riêng chỉ có một quyển sách,

Ngoại tử phiên bản kinh dị cảu "Tôi yêu gia đình của mình" này ra,

Kỳ thực cô có một vài cuốn sách, bối cảnh câu chuyện cũng là xảy ra bên trong căn biệt thự, cô ấy dường như thực cảnh này rất tình hữu động chung.

Thắng gấp,

Cuốn sách trên chân Oanh Oanh rơi xuống đất.

"Mẹ nó, tự nhiên giảm tốc, có bị điên không?" tài xế mắng chửi.

Oanh Oanh cúi người nhặt sách lên, cuối cùng nhặt lên một cuốn sách tên là" Vũ điệu của xác chết".

Đề tài thật hoang đường,

Giới thiệu lại giống như là "Tây Du ký" bảo rằng bạch cốt tinh không bị Tôn Ngộ Không đánh chết mà bị đánh thành mất trí nhớ,

Mơ mơ màng màng sống đến hiện tại, biến thành một nữ thanh tác gia.

Thỉnh thoảng, quyến rũ một vài người đàn ông cùng nhảy mua với cô ấy,

Sau mỗi lần nhảy múa, vũ công sẽ đem bản nhảy của mình đi ăn, sau đó lại biến thành những nữ tác giả bình thường khác, sống như một người bình thường.

Sau một thời gian,

Cô ấy lại xuất hiện để đi săn....

Tình yêu không giống như tình yêu, tinh thần không giống như tinh thần, hoang đường vô cùng, vô lý vô cùng vô lý, nhưng đây quả thực lại chính là nữ tác giả dưới ngòi bút có sự đặc sắc, cũng là điểm thu hút để bán sách.

Bạch Oanh Oanh nhìn bìa quyển sách,

Hình ảnh một nam nhân và một nữ nhân đang khiêu vũ trong phòng khách của biệt thự,

Vô thức chẹp chẹp miệng.

Để nhớ kỹ,

Mình cũng vừa mua một căn biệt thự,

Vậy là mình và ông chủ cũng có thể cùng nhau khiêu vũ trong căn biệt thự này à?

Nghĩ về nó, hào hứng vô cùng,

Oanh Oanh Oanh...…