Chương 282: Sự cố kinh khủng

Editor: Waveliterature Vietnam

"Chó tới tìm chủ nhân?"

Chu Trạch tựa lên bàn hỏi Trương Yến Phong, người vừa trở về.

Con chó trên người có bảng hiệu, phía trên có ghi phương thức liên lạc với chủ nhân.

Trương Yến Phong đi vào biệt thự, lên lầu hai, đi đến bên cạnh Chu Trạch, cùng tựa vào trên ban công.

"Chủ sở hữu nói rằng chó mất tích chưa tới một ngày, cô ấy muốn tìm nó, kết quả vẫn chưa có."

"Thật sự là mới mất trong một ngày?"

"Đúng vậy, nhìn thấy con chó như thế này, nếu không phải tôi lấy thân phận cảnh sát ra làm chứng, có lẽ cô ấy sẽ nghĩ rằng tôi ngược đãi nó, cô ấy đã đến ôm con chó của mình vào lòng mà khóc."

"Cho nên, con chó này cũng không phải do cô ấy bạo hành?"

"Nhưng nó có rất nhiều vết thương cũ trên người nó."

Chu Trạch quay đầu lại, nhìn vào trong phòng, có chút bất lực lắc đầu,

"Ngôi nhà này, đã có vấn đề khá lớn, biết thế tôi đã không vội trả tiền."

"Anh chó mặt mày mày sao?"

"Không có."

"Ông chủ! Bần đạo tới đây!"

Lão đạo đứng ở dưới lầu vẫy tay.

Chu Trạch nhìn xuống phía dưới bĩu môi, nói:"Giờ này mới tới."

Lão đạo nhận được tin nhắn Chu Trạch, nói để anh ta đến nơi này, giúp Bạch Oanh Oanh nhìn ngắm

căn nhà một chút, sau này sẽ cho anh ta một phòng.

Vì lý do này, Lão đạo rất hạnh phúc, mực dù anh ta có thể kiếm tiền, nhưng anh ta cũng không tiêu

tiền, không có con, không có phụ nữ, thậm chí bất động sản cũng không.

Nhưng khi Lão đạo đến, có gì đó không ổn.

Vị cảnh sát hình sự lão luyện kia cũng đang ở đây.

Vừa tiến vào cửa Lão đạo trực tiếp vỗ vào trán của mình, nói:

"Ồ, trong tiệm còn đang hầm lấy xương sườn, bần đạo tí nữa thì quên mất, bần đạo hiện tại cần trở về làm một tí."

"Quay lại đi." Chu Trạch nói.

Bần đạo khó khăn dừng bước, xoay người, nhìn Chu Trạch.

"Ông chủ...….""

"Giúp tôi với."

"Anh nói."

"Nếu không có gì để dọn dẹp, đi ra ngoài và mua đồ, và trở lại đây làm cho tôi một tràng pháp sự."

"Thế còn vấn đề gì?"

Lão đạo mở to mắt nhìn,

Người khác không biết nhìn vào sẽ không nghĩ Lão đạo sẽ làm những chuyện này,

Thậm chí có thể lừa gạt ma quỷ hơn là lừa gạt mọi người.

"Cảnh sát Trương có người thân chết ở đây, anh hãy giúp làm một tràng pháp sự, tôi ở bên cạnh

nhìn xem."

Lão đạo vốn vạn lần không vui, nhưng Chu Trạch đã nói anh ta ở lại xe,, cũng không chỉ có thể gật

đầu đáp ứng một cái.

Sau một tiếng đồng hồ, bầu trời cũng đã dần tối, Lão đạo cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Một cái bàn vuông,

Hai cây nến trắng,

Lư hương, đồng xu xanh xám,

người mặc đạo bào, Lão đạo cầm trong tay kiếm gỗ,

Càng không ngừng vừa đi vừa vung vẩy,

Có khi cao vυ"t, có khi trầm thấp,

Đôi khi xoay tròn, đôi khi du dương;

Không đề cập đến hiệu quả cụ thể, chỉ cần nhìn vào cơ thể này, tư thế này, cũng đủ mang lại cho người ta cảm giác rất lợi hại.

Trên đời có rất nhiều chuyện,

Khiến cho trên trời nhìn xuống, càng rất nhiều lần,

Làm cho dưới đấy nhìn lên, càng nhiều không kém.

Nhưng trên thực tế, hầu hết chúng ta đều làm cho người sống nhìn.

Trương Yến Phong đứng ở bên cạnh hút thuốc, Chu Trạch là thừa dịp Lão đạo đang tố pháp sự từ trên xuống dưới tra xét một lần, thực ra mà nói, để ông chủ Chu bình thường mắc bệnh thích sạch sẽ ở trong căn biệt thự bụi bẩn này, cũng thật là khó cho anh ấy.

Nhưng theo tinh thần của ngôi nhà này, Chu Trạch đành phải chịu đựng!

Đã sống hai đời trong cuộc sống này, ông chủ Chu đúng thật không muốn sống trong biệt thự này!

Trương Yến Phong tìm tới Chu Trạch, chỉ chỉ vào vị khách đang "tự do tự tại" phát huy nói:" Có tác dụng gì không?"

"Nói gì đấy?"

"Tôi là một đảng viên, tôi không tin vào ma quỷ."

Chu Trạch liếc mắt nhìn anh ta, không tin vào ma quỷ, vậy anh tìm tôi làm gì?

"Đây là thủ hạ của tôi, đừng nhìn anh ta già, mà nghĩ là anh ta vô dụng."

"...…."Trương Yến Phong.

"Nhưng anh ta vận khí tốt, hoặc thậm chí vận khí xấu đi chăng nữa, cũng có thể vận ra tia lửa, ngôi nhà này chắc chắn có vấn đề, việc của muội muội anh cùng con chó cũng đã có thể chứng minh.

Nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể tìm thấy nó, vì vậy tôi chỉ có thể giao cho cấp dưới của mình thử một chút vận may."

Hai người tiền liến xuống đứng ở đầu bậc thang, vừa hút thuốc một bên nhìn Lão đạo "nhảy múa như các vị thần."

Lão đạo ra sức biểu diễn, một khúc kết thúc,

Ồ không,

Một nghi thức kết thúc.

Lão đạo cũng mệt mỏi và thấm đẫm mồ hôi, nhìn Chu Trạch.

Chu Trạch gật đầu ra hiệu anh ta có thể nghỉ ngơi.

Lão đạo lúc này mới chạy tới trước phòng vệ sinh, rửa tay thay quần áo.

"Nó vẫn vô dụng", Trương Yến Phong nói.

"Hoặc là chúng ta đã suy đoán sai, em rể của anh vẫn còn ở trong tù phải không, hãy đến đó gặp anh ta một chút."

"Gặp anh ta làm cái gì?"

"Vì một nền giáo dục bắt buộc 9 năm, tại sao những người khác có thể tốt như vậy?

Cũng ở tại trong ngôi biệt thự này, vì cái gì mà em gái cùng cháu trai anh lại xảy ra những vấn đề như vậy, anh ta cũng vì thế mà có thể bình thường sao?"

"Vả lại, ngôi nhà này không phải là một ngôi nhà được mua mới sao?" Chu Trạch hỏi.

"Không, đó là một ngôi nhà cũ, chủ của nó ban đầu là một tay làm bất động sản ở phòng Ôn Châu, mua về cũng không cần trang trí gì nhiều liền có thể ở, về sau chúng tôi lập tức chuyển tới.

Cha tôi khi còn sống cũng là một cảnh sát lão luyện, mẹ tôi còn thường dành chút thời gian điều tra về ngôi nhà này, nhưng không phát hiện vấn đề gì.

Dù sao gia đình tôi cơ bản do một tay mẹ tôi chống đỡ, cha tôi ngoại trừ làm cảnh sát phá án ra cũng không làm gì, biệt thự này cũng là của hồi môn cho em gái tôi, cũng là vì mặt mũi của con rể tới ở, đối với chúng tôi vấn đề thời gian cũng là một chi phí lớn.

Mẹ tôi tuyển con rể cho cũng là vì biết nó không nhịn được nữa, chính là vì vất vả hơn nửa đời người làm bánh trung thu, về sau cũng không thể liền đóng cửa ngay."

Chu Trạch gật đầu:" Ý tôi là, ngôi nhà này có sạch sẽ hay không?"

"Choảng!"

Một mảnh kính vỡ vụn đến.

Là trong nhà vệ sinh!

Chu Trạch ngay lập tức mắt sáng lên,

Anh nhớ rằng nhà vệ sinh là ở đó Lão đạo còn chưa đi ra,

Chết tiệt,

Lão đạo thật là giống như một cái rada, một loại hành tẩu tốt lành!

Chu Trạch lập tức chạy tới, cửa phòng tắm bị khóa từ bên trong.

Cũng không biết là có phải sự cố đột ngột gì không hay cửa chủ động bị khóa lại!

"Cạnh!"

Chu Trạch đưa cả người đập vào cánh cửa, cánh cửa không nhúc nhích, quá chất lượng!

"Tránh ra, để tôi!"

Trương Yến Phong ra hiệu cho Chu Trạch tránh ra,

Sau đó một cước đạp thẳng!

"Răng rắc!"

Cánh cửa trực tiếp bị phá tan.

Bước vào,

Nhà vệ sinh trống rỗng,

Lão đạo đâu rồi?

"Rắc.....rắc...…"

Thanh âm trên đầu!

Chu Trạch lập tức ngẩng đầu lên,

Nhìn thấy nơi trên trần nhà, Lão đạo giống như một con thạch sùng đang đậu trên đó.

Không,

Nó không chính xác là Lão đạo.

Mà là có thứ gì đó đang nắm kéo Lão đạo.

"Ông chủ...….cứu...….."

Trương Yến Phong lập tức giơ súng lên.

Chĩa về phía Lão đạo đang ra sức cầu cứu, nhìn thấy họng súng đang nhắm thẳng vào,

Sợ đến tè ra quần,

Bắn đi!

Chu Trạch vươn thẳng tay ra, móng tay trực tiếp mọc ra, chĩa thẳng về nó!

"Soạt...…."

Thanh âm giống như có gì đó vỡ tan,

Lão đạo ở phía trên rơi xuống,

May mà Trương Yến Phong tóm được,

Mặt khác, theo độ cứng của gạch trên mặt đất, Lão đạo vừa mới lành bệnh đoán chừng liền có nằm liệt trên giường.

Điều này vẫn chưa xong,

Không đợi Chu Trạch đi dò xét kiểm tra, cùng lúc đó,

Phía dưới nhà vệ sinh bắt đầu điên cuồng xả nước, mà bên trong lại xen lẫn những tạp chất kinh tởm thật khiến cho con người muốn buồn nôn, cứ như thế chảy ra, tốc độ nhanh chóng, thật đáng kinh ngạc.

Nếu thứ chảy ra bên dưới là máu, ông chủ Chu có thể không cảm thấy gì, bình thường, anh ta cũng có thể kiên trì một chút, nhưng thứ xuất hiện lại là thứ dơ bẩn này, ông chủ Chu đã chọn bỏ chạy.

Anh ta thực sự không muốn làm bình bị bẩn còn muốn cho Bạch Oanh Oanh tắm cho mình.

"Chạy!"

Chu Trạch hét lên.

Trương Yến Phong dẫn theo Lão đạo trực tiếp chạy khỏi nhà vệ sinh, Chu Trạch cũng cùng theo ra ngoài.

Nhưng khi Chu Trạch đi ra ngoài,

Tuy nhiên, lại phát hiện ra có gì đó không đúng, Trương Yến Phong và Lão đạo đã cùng biến mất, họ đáng lẽ phải ở trong phòng tắm tầng 1, khi họ bước ra, kết quả lại đang đứng trong chính phòng vệ sinh của em gái mình.

"Haha.....haha...…..haha.....anh đợi em...….đợi em...….."

Giọng nói của một đứa bé truyền đến.

"Em gái....đến đây.....đuổi theo anh đi...….anh sẽ chơi với em..."

Giọng nói của một người phụ nữ, một người đàn ông và hai đứa trẻ.

"hừm...…"

Người phụ nữ thở dài truyền đến từ phía sau lưng Chu Trạch.

Chu Trạch quay lại và nhìn vào bàn trang điểm phía sau lưng anh ta, có một người phụ nữ trẻ đang ngồi ở đó, người phụ nữ có một chiếc khăn choàng dài và một mái tóc đầy đặn, cô ta dựa vào bàn trang điểm và nhìn vào máy tính với trang tài liệu đang được mở ra.

"Tiểu Hoa, Tiểu Hân, hai đứa có thể im lặng được không, mẹ đang làm việc."

Nữ nhân rất không kiên nhẫn nói.

"vâng ạ con hiểu rồi."

"Vâng ạ, con hiểu rồi."

Hai đứa trẻ đáp lại rất ngoan ngoãn và chạy ra xa đi chơi.

Chu Trạch liếʍ môi một cái,

Nhìn xung quanh,

Cuối cùng ánh mắt lại rời vào người phụ nữ trẻ,

Người phụ nữ thanh thoát gõ bàn phím máy tính, hẳn là không có manh mối gì, từ bàn trang điểm đứng dậy đi tới cầm điện thoại di động lên đang nằm ở trên giường.

"Anh à, khi nào thì anh về?"

Nói với một giọng điệu như là nói với chồng mình.

"Đợi một chút, lão bà, vào nhà máy bánh Trung Thu check một đơn hàng đã, đang vội vận chuyển."

"Chà....nhanh lên về với em, em nhớ anh."

"Ngoan, anh làm xong sẽ liền trở về."

Đặt điện thoại xuống,

Người phụ nữ trẻ bĩu môi,

Ngồi trên giường.

Có thể suy ra, vợ chồng họ bình thường vẫn rất yêu thương nhau.

"Này, chồng, anh về rồi đấy à!"

Người phụ nữ đột nhiên quay về phía Chu Trạch đang đứng bên này.

Chu Trạch có thể chắc chắn,

Cô ấy đang nhìn về phía mình!

"này!"

Một âm thanh rung lên đang truyền đến từ phía sau lưng Chu Trạch,

Không,

Không đúng,

Cô ấy không nhìn mình,

Là ở phía sau lưng mình!

"Này...…"

Đột nhiên,

Chu Trạch cảm thấy rằng phía sau cổ mình có thứ gì đó động vào,

Nó còn đang kéo mình về phía đó.

Chu Trạch hai móng tay cấp tóc mọc ra, sau đó quay người trực tiếp ra tay.

"A A A A!!!"

"AAAAA!!!"

"Ôi Ôi Ôi!!!!"

"Ôi Ôi Ôi!!!!"

Ban đầu, đó là giọng của một người trưởng thành,

Sau đó lại biến thành giọng của một đứa bé.

Khi Chu Trạch quay lưng lại,

Trông thấy phía sau lưng mình là hai đứa bé,

Có một vệt máu rõ ràng trên khuôn mặt của họ, là bị móng vuốt của mình cào lên.

"Chồng ơi, gia đình mình rất nhớ anh."

Không biết lúc nào,

Người phụ nữ trẻ đột nhiên xuất hiện phía sau lưng mình,

Giống như một con rắn nước quấn chặt lấy mình.

"Thôi nào, bố đã trở về, mang đồ ăn nhẹ cho các con." Người phụ nữ trẻ nói với hai đứa trẻ đang khóc.

Hai đứa bé lập tức nín khóc,

Với khuôn mặt đẫm máu, cười ha hả chào Chu Trạch,

Đứa bé trai ôm lấy bụng Chu Trạch,

"Chị ơi, nhìn xem ba chúng ta cho ăn cái gì này."

Cô bé bắt đầu móc ruột Chu Trạch ra,

"Bố, bố thật keo kiệt, đồ ăn vặt thật là chán."