Chương 10 Bị hãm hại

Thẩm Mặc trực tiếp đi đến phòng trà để giúp Cố Nguyện chuẩn bị đồ, sau đó một nhân viên trong phòng thư ký nhìn thấy chiếc vòng tay của Thẩm Mặc, cảm thấy nó rất đặc biệt, sau đó anh ấy chụp một bức ảnh, chuẩn bị quay về kiểm tra.

Lúc này Cố Nguyện không còn gây phiền phức cho với Thẩm Mặc nữa.

Cố Nguyên là một người thông minh, những lời Nam Cung Hàn nói vừa rồi rõ ràng là bảo vệ Thẩm Mặc, mặc dù bọn họ đã làm hơi quá đáng nhưng là chuyện trước đây, Nam Cung Hàn sẽ không nói gì.

“Việc tiếp theo cứ giao cho trợ lý Thẩm và những người trong văn phòng tổng tài, nếu như có gì không hài lòng hoặc thắc mắc, xin cứ đến văn phòng tổng tài tìm tôi!”

Nam Cung Hàn nói xong câu này thì định rời đi, nhưng vừa bước tới cửa anh chợt quay đầu lại nói một câu: “Nếu các cô thấy không tiện nói thẳng với tôi thì các cô trực tiếp dùng phương thức nặc danh gửi email cho tôi, hoặc đặt nó lên bàn trong văn phòng của tôi!”

Nói xong Nam Cung Hàn rời đi, sau khi anh rời đi thì Thẩm Mặc cũng trở lại văn phòng.

Cô chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ, cô cũng biết đây là đơn hàng lớn của công ty, nếu làm không tốt thì tổn thất rất lớn!

Thẩm Mặc cảm thấy trước giờ chưa có áp lực nào lớn như vậy, cũng lúc này điện thoại nội bộ trong phòng làm việc của cô vang lên!

“Trợ lý Thẩm, đến văn phòng của tôi ngay!”

Nghe thấy giọng nói của Nam Cung Hàn, mặc dù cô không biết Nam Cung Hàn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi vào, nhưng lúc Thẩm Mặc bước đến văn phòng của Nam Cung Hàn.

Cô thấy Nam Cung Hàn đã đứng ở cửa đợi cô, bộ dạng Nam Cung Hàn lúc này trông giống như phi tử đang đợi hoàng thượng vậy.

Thẩm Mặc thấy bộ dáng của Nam Cung Hàn thì bỗng bật cười, sau đó cô nói với Nam Cung Hàn, “Tổng tài, có chuyện gì sao?”

Nam Cung Hàn nhìn sự bình yên trên khuôn mặt Thẩm Mặc, sau đó anh cứ như vậy mà ôm lấy Thẩm Mặc.

Gần đây Nam Cung Hàn luôn thích ăn đậu hũ của Thẩm Mặc, Thẩm Mặc đã nhiều lần bày tỏ phản đối, nhưng những phản đối này dường như chẳng có tác dụng gì, Nam Cung Hàn nên làm gì cứ làm như thế, hoàn toàn không quan tâm đến sự phản kháng của Thẩm Mặc.

hưng Nam Cung Hàn sẽ không làm những điều này trước mặt người ngoài, nên Thẩm Mặc cũng không nói gì, ngầm đồng ý.

Vậy mà hôm nay Nam Cung Hàn lại làm những điều này, cho dù Thẩm Mặc có lòng dạ sắt đá nhưng cũng sẽ choáng ngợp!

“Nam Cung Hàn, em có chuyện muốn hỏi anh!”

“Nói!”

"Tại sao anh lại giao cho em một dự án quan trọng như vậy? Anh biết đấy, em không giỏi những thứ này, không phải anh cũng biết là em không hề biết phải làm thế nào sao?"

“Không biết thì bỏ cuộc sao? Đây không phải là tính cách của em!”

Nam Cung Hàn nói xong thì buông Thẩm Mặc ra, sau đó trực tiếp đi tới bàn lấy một ít tài liệu đặt lên bàn!

Thẩm Mặc mở ra xem, phát hiện là một số phương án, nhưng chữ ký của Nam Cung Hàn ở trang cuối cùng chứng tỏ rằng những kế hoạch này đã được sử dụng rồi!

Thẩm Mặc có chút khó hiểu ngước nhìn Nam Cung Hàn.

“Đây là kế hoạch đã từng được anh sử dụng. Tuy nói là đã sử dụng, nhưng đây vẫn là tài liệu mật của công ty, anh trực tiếp giao cho em anh muốn em nghiên cứu kỹ những phương án này. Lần sau trước khi họp, hãy mang cho anh một kế hoạch hoàn hảo!”

Thẩm Mặc cảm thấy cô đột nhiên có ý chí chiến đấu!

Mấy ngày sau đó Thẩm Mặc hầu như luôn ở trong văn phòng, cô rốt cuộc liều mạng đến mức nào Nam Cung Hàn đều nhìn thấy, những người làm trong văn phòng tổng tài đều nhìn thấy.

Những người đó đa số là đố kị, mà hiện tại khi rảnh rỗi nói chuyện phiếm bọn họ cũng luôn nhắc đến Thẩm Mặc.

Tuy nhiên, Thẩm Mặc đã thực sự rèn luyện cho chính mình tính cách không biết xấu hổ, mặc cho người khác nói gì, cô vẫn chăm chỉ làm việc.

Thậm chí cô còn cảm thấy có tinh thần chiến đấu hơn, bởi vì cô ấy muốn chứng minh cho những người đó thấy!

Lại là một ngày thứ hai, ngày này luôn mở cuộc họp, cuộc họp lần này không giống với lần trước, cuộc họp tuần trước không có Thẩm Mặc ở đây, nên cô hoàn không biết cuộc họp là gì.

Trước đó, Thẩm Mặc từng bảo Nam Cung Hàn hãy xem qua kế hoạch mà cô đã chuẩn bị không biết bao nhiêu lần, nhưng Nam Cung Hàn chỉ nói rằng anh tin cô sẽ làm được, nên không xem.

Thẩm Mặc còn tưởng rằng họp thì chỉ có một số lãnh đạo cấp cao và giám đốc của công ty, nhưng điều cô không ngờ lại là, có người của công ty đối tác nữa.

Đây là chuẩn bị trực tiếp lên đường sao? Thẩm Mặc thật sự lo lắng cô làm không tốt, nhưng đã đến mức này rồi,dù đầu có cứng cũng phải lên.

“Được rồi, tiếp theo xin mời trợ lý Thẩm lên trình bày kế hoạch hợp tác hôm nay giữa chúng ta với Hồng Trình! Nhưng đây mới chỉ là bản sơ thảo, mọi người có thể tùy ý cho ý kiến!”

Sau khi Nam Cung Hàn nói xong thì trực tiếp ra hiệu cho Thẩm Mặc, sau đó Thẩm Mặc cũng trình chiếu trực tiếp bản ppt mà cô đã chuẩn bị, nhưng sau khi mở ra Thẩm Mặc đã rất ngạc nhiên, bởi vì đây không phải là ppt mà cô đã chuẩn bị, mà là đó là của năm trước!

Thẩm Mặc lúc này bắt đầu tìm kiếm trong máy tính xách tay của cô, nhưng cô không thể tìm thấy nó!

Lúc này biểu cảm của Nam Cung Hàn cũng thay đổi, anh biết rằng Thẩm Mặc đã chuẩn bị!

Anh đã nhìn thấy kế hoạch Thẩm Mặc trong lúc Thẩm Mặc ngủ thϊếp đi trong văn phòng, mặc dù kế hoạch đó không thể nói là một kế hoạch hoàn hảo.

Nhưng từng chữ từng câu trong bản kế hoạch đều thể hiện sự dụng tâm của chủ nhân!

Lúc này Thẩm Mặc gặp phải những chuyện như vậy, Nam Cung Hàn là người lo lắng nhất, nhưng còn có những người của công ty khác, anh không thể lộ ra!

Cũng chính lúc này cửa phòng họp được đẩy ra, người bước vào không ai khác, chính là ba của Nam Cung Hàn.

Khi ba của Nam Cung Hàn nhìn thấy những gì được hiển thị trên máy chiếu, và nhìn thấy vẻ bối rối của Thẩm Mặc, ông cũng hiểu đại khái là chuyện đã xảy ra rồi.

Lúc này chủ tịch Hồng Trình đã phát hiện ra có chuyện không đúng, nhưng ông ấy cũng không biết có phải là cảnh diễn dành cho mình không!

“Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ chấm dứt sự hợp tác này. Tôi không nghĩ rằng quý công ty các cậu cũng không phải rất muốn hợp tác cùng chúng tôi đúng không? Bản kế hoạch hợp tác này mất rồi phải không?”

Nói xong câu này chủ tịch Hồng Trình dẫn người của bọn họ rời đi.



Sau đó ba của Nam Cung Hàn trực tiếp đi về phía Thẩm Mặc, nhìn vào Thẩm Mặc nói: “Trợ lý Thẩm, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”

Thẩm Mặc lo lắng đến phát khóc, cô không ngừng giải thích, nhưng điều mà ba Nam Cung Hàn ghét nhất trên đời là thấy phụ nữ khóc.

Ông thuận tay cầm cốc cà phê bên cạnh, sau đó đập xuống đất!

“Toang!” Tiếng ly thủy tinh vỡ tan tành!

Ba của Nam Cung Hàn đã dùng lực rất mạnh, lúc này những mảnh kính vỡ văng khắp nơi ...

Thẩm Mặc hoàn toàn không còn tâm trí quan tâm đến ly thủy tinh đã vỡ, lúc này những gì cô ấy nghĩ là kế hoạch đã chuẩn bị sẵn và ppt đã đi đâu?

“Trợ lý Thẩm, tôi nghĩ tốt hơn hết là cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý. Nếu không, cô chuẩn bị hầu tòa đi. Hợp đồng này ít nhất cũng phải chục triệu, Cô có thể đền được không?”

Thẩm Mặc không thể đền được, lúc này cô đã cố gắng hết sức để suy nghĩ giải thích, nhưng cuối cùng cô vẫn nói ra ba từ: “Tôi xin lỗi!”

“Ha ha ha, cô nói với tôi xin lỗi sao? Xin lỗi có ích gì? Ba chữ này của cô thật có giá trị. Ba chữ này muốn nhà Nam Cung tôi tổn thất mấy chục triệu vì cô. Cô nghĩ cô là ai?”

Những gì ba của Nam Cung Hàn nói lúc này thật sự ác ý, rất ác ý.

Mặc dù Nam Cung Hàn muốn nói rằng anh biết Thẩm Mặc chịu uất ức, nhưng lúc này anh ấy không thể nói gì, dù sao thì ba anh cũng ở đây.

Thẩm Mặc cũng biết tình hình của Nam Cung Hàn lúc này, cho nên cô ấy cũng không nghĩ tới việc Nam Cung Hàn sẽ giải thích cho cô ấy chuyện gì, nhưng thực sự trong lòng cô rất khó chịu.

Vào lúc đó Cố Nguyện từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy thủy tinh trên đất rồi hướng về phía Thẩm Mặc bọn họ nói.

“Chủ tịch, tổng tài, mọi người đừng tức giận, chúng tôi đã tìm ra kế hoạch của trợ lý Thẩm và phương án ppt dự phòng …”

Cố Nguyện chỉ trực tiếp nói một nửa, thật ra lúc mới đầu cô cũng chỉ muốn hãm hại một chút rồi sau đó để cho Thẩm Mặc cứ thế rời khỏi công ty, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy.

“Trợ lý Thẩm, đến một kế hoạch cũng không bảo quản tốt? Cô rốt cuộc đến công ty của chúng tôi làm gì vậy? Muốn chết sao?”

Sau khi ba của Nam Cung Hàn nói những lời này, ông trực tiếp đứng dậy và đi thẳng về phía Thẩm Mặc.

Có lẽ là do khí chất trên người ông quá mạnh, lúc này Thẩm Mặc không thể không lùi về phía sau hai bước, nhưng cô lại giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, cô cứ thế mà ngã xuống.

Cô vì muốn cơ thể của bản thân đứng vững, tay vừa hay chạm vào cốc cà phê vỡ và chảy rất nhiều máu.

Nam Cung Hàn nãy giờ không nói gì nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì bất kể có là ba anh vẫn ở đó cũng vội ôm Thẩm Mặc đi ra ngoài.

Vừa bước tới cửa anh quay đầu lại nói với ba: "Ba, về nhà con sẽ cho bố lời giải thích. Nếu ba không tin, thì cứ xem máy giám sát tuần này của văn phòng trợ lý tổng tài thì sẽ biết mọi chuyện, con đưa cô ấy đến bệnh viện trước.”

Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Mặc luôn cúi đầu không nói tiếng nào, thật ra vết thương trên tay cô đã ngừng chảy máu rồi, cô còn nói sẽ quay lại công ty tiếp tục làm việc, nhưng Nam Cung Hàn đã ngăn cô lại.

“Thẩm Mặc, em nhìn anh, sao em không giải thích? Em đã bị hãm hại phải không?”

“Lời giải thích của em có ích lợi gì? Em bị người khác hãm hại, nhưng dù sao cũng là em làm việc không tỉ mỉ, nếu em lưu một bản dự phòng, thì hôm nay sẽ không xảy ra tình huống như vậy. Nam Cung Hàn, anh buông tha cho em đi, em thực sự không thích hợp!”

Nam Cung Hàn nghe cô nói lời này thì không nói nữa, nhưng trong lòng anh đã ra một quyết định là nhất định phải điều tra rõ ràng!