"Đừng khóc, có chuyện gì cậu nói cho tớ biết đi, có phải Trần Bách Băng lại làm ra chuyện gì có lỗi với cậu rồi không?"
Thẩm Mặc cảm thấy cũng chỉ có loại khả năng này mới có thể làm cho Tô Nhan khóc thành như vậy, nhưng lúc này Tô Nhan lại trực tiếp lắc đầu với Thẩm Mặc!
Thẩm Mặc đến cuối cùng vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này cô chỉ muốn nói ra một vài lời để an ủi Tô Nhan.
Nhưng Tô Nhan không nói cho cô biết rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc thì cô nên an ủi cô ta như thế nào đây!
“Mặc Mặc, cậu có biết không? Tuy nói là chúng tớ ở bên nhau nhưng người ở trong lòng anh ấy không phải tôi!”
“Đã xảy ra chuyện gì......”
“Chính là sau khi cậu tìm Nam Cung Hàn đi tới chỗ hẹn, anh ấy vẫn luôn ở trong trạng thái suy sụp, tối nào cũng đều uống rượu, sau đó đêm qua anh ấy uống say, sau đó coi tớ là cậu, chúng tôi đã phát sinh quan hệ, sau đó tớ nói với anh ấy đây là lần đầu tiên của tớ, anh ấy phải chịu trách nghiệm, như vậy, anh ấy mới ở bên tớ, Mặc Mặc, tớ......"
Thẩm Mặc biết Tô Nhan không buông Trần Bách Băng được, nhưng không ngờ được rằng Tô Nhan lại có thể làm được đến mức này.
Cô cũng không biết đến tột cùng nên an ủi như thế nào nữa rồi, nhưng mà lúc này nhìn Tô Nhan như vậy, Thẩm Mặc cũng thực sự đau lòng.
Thẩm Mặc ở lại bên cạnh Tô Nhan rất lâu, tuy rằng nói như vậy không sai, nhưng việc Thẩm Mặc có thể làm cũng chính là ở bên cạnh Tô Nhan.
Ngày hôm sau khi Thẩm Mặc đi làm, cô phát hiện cửa phòng làm việc của cô bị khóa lại rồi, mà cô không hề có chìa khóa.
Không còn cách nào, Thẩm Mặc chỉ có thể đi tìm Cố Nguyện thôi!
“Chị Cố Nguyện này, chị có biết chìa khóa phòng trợ lý là ai giữ không?”
Trên mặt Cố Nguyện lúc này lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ta trực tiếp nói với Thẩm Mặc: “Em không biết sao? Chị cũng không biết, cái văn phòng đó trước kia đều để trống, hay là chị giúp em đi hỏi một chút nhé, trước tiên em ở đây đợi một chút!”
Cố Nguyện nói xong thì trực tiếp rời đi, nói là đi tìm đồ nhưng kỳ thực Cố Nguyện không biết đã đi chỗ nào trốn rồi.
Thẩm Mặc đành ở lại nơi này chờ, nhưng mà cũng là một thư kí nói với Thẩm Mặc: “Trợ lý Thẩm à, có thể nhờ cô một chút chuyện không? Cô có thể giúp tôi đem cái này đi photo một chút được không? Một mình tôi thực sự là lo liệu không hết, cảm ơn!”
Thẩm Mặc thấy mình ở đây cũng chỉ ngồi ngẩn người cho nên cũng trực tiếp đồng ý giúp cô ta đi photo, mà đến gần giữa trưa Cố Nguyện mới quay trở lại, chìa khóa đã tìm được rồi.
Mà Thẩm Mặc đã mệt mỏi sắp nằm liệt ra, cả một buổi sáng cô bị đám người trong phòng thư ký kia sai bảo, lúc thì photo văn kiện, lúc thì bưng trà rót nước.
Đều là chút công việc chạy vặt nhỏ, nhưng cả một buổi sáng cô không hề có thời gian rảnh rỗi.
Thẩm Mặc còn cho rằng cô làm như vậy là có thể đạt được sự tôn trọng của người khác, nhưng mà không ngờ tới lúc giữa giờ nghỉ trưa cô vẫn nghe được mấy lời ong tiếng ve.
“Cô nói xem cái cô Thẩm Mặc mới tới kia có phải quá ngốc nghếch rồi hay không, không nhìn ra chúng ta đang bắt nạt cô ta sao? Bảo cô ta làm cái gì cô ta liền làm cái đó, quả thực là còn dễ sai bảo hơn em gái lao công!”
“Cô nói nhỏ chút đi, cô cũng đừng quên rằng cô ta có quan hệ với tổng tài của chúng ta, nếu như để cô ta nghe thấy được thì cô chỉ còn nước ăn không hết gói đem đi thôi!”
“Tôi không tin tổng tài sẽ vì cô ta mà sẽ sa thải tôi, nói thế nào đi chăng nữa tôi cũng làm ở đây nhiều năm như vậy rồi!”
“Cô đừng nói nữa.....”
Thẩm Mặc cứ như vậy úp mặt xuống bàn làm việc của mình mà khóc lên, cô cố gắng để cho mình không khóc thành tiếng, nhưng mà thực sự là không thể nhịn được, chỉ có thể nhỏ giọng khóc lóc.
Cả buổi sáng Nam Cung Hàn đều không ở công ty, anh là đi ra ngoài bàn chuyện hợp đồng.
Đương nhiên bàn hợp đồng xong rồi giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm là chuyện bình thường, nhưng anh lại lo lắng Thẩm Mặc sẽ không ăn cơm nên vội vội vàng vàng đóng gói một phần cơm đem về.
Chính là khi Nam Cung Hàn đi đến trước cửa văn phòng của Thẩm Mặc, anh chợt nghe thấy được tiếng khóc kìm nén phát ra từ bên trong.
Khi nghe thấy tiếng khóc Nam Cung Hàn cảm thấy có chút đau lòng, nhưng mà anh cũng đang do dự rốt cuộc có nên đi vào hay không.
Nhưng cũng chính là ngay lúc này có một trợ lý phát hiện Nam Cung Hàn, sau đó vội vàng nói với Nam Cung Hàn một câu: "Tổng tài, buổi trưa tốt lành!"
Tuy rằng tiếng nói không lớn nhưng mà Thẩm Mặc vẫn nghe thấy, sau đó Thẩm Mặc vội lau đi nước mắt trên mặt, nhưng khi Nam Cung Hàn bước vào cửa, anh vẫn nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô.
“Có cần anh ra ngoài đợi em sắp xếp ổn rồi mới đi vào không?”
Nam Cung Hàn nói thẳng một câu như vậy, nhưng cũng chính là những lời này làm cho Thẩm Mặc trực tiếp nín khóc mà mỉm cười!
Thẩm Mặc cũng không biết Nam Cung Hàn đối với cô là như thế nào, nhưng câu nói vừa rồi kia chẳng phải ít nhất cũng tượng trưng cho việc Nam Cung Hàn vẫn tôn trọng cô sao?
Cô nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Nam Cung Hàn, lúc này Nam Cung Hàn mới trực tiếp không biết phải nói gì.
Nam Cung Hàn đặt cơm hộp đã mua về lên trên bàn làm việc của Thẩm Mặc, sau đó liền nói với Thẩm Mặc: “Có phải áp lực công việc quá lớn hay không?”
Thẩm Mặc gật đầu với anh, sau đó lại lắc đầu.
Nam Cung Hàn thở dài một hơi, anh không nói thêm gì nữa.
Anh còn muốn nói với Thẩm Mặc, em xem lúc trước anh đã nói muốn giúp em nhưng là tự bản thân em không cần anh giúp, bây giờ phải chịu uất ức rồi.
Nhưng mà Nam Cung Hàn biết, nếu anh nói ra lời như vậy, Thẩm Mặc sẽ càng buồn hơn.
“Nếu như gặp phải thiệt thòi gì thì cứ trực tiếp nói cho anh là được rồi. Anh đảm bảo sẽ lấy thân phận bạn bè để lắng nghe, mà không phải lấy thân phận tổng tài tập đoàn M!"
Thẩm Mặc vốn là cảm thấy mình giống như đã chịu uất ức vô cùng lớn, nhưng bây giờ nước mắt lại rơi xuống như không cần tiền.
Nam Cung Hàn nhìn thấy hình ảnh này thì không biết có phải anh lại nói sai gì rồi hay không, anh cảm thấy sau khi gặp Thẩm Mặc anh đúng là đã dẫm lên cánh cửa sinh mệnh rồi!
Trước kia nếu như gặp phải tình huống như vậy trong văn phòng, thì mặc kệ đối phương là nhân viên làm việc đã lâu anh cũng đều không chút do dự mà trừng phạt.
Rốt cuộc thì đây cũng không phải là môi trường tốt gì, nhưng khi là Thẩm Mặc anh cũng thật sự dựa theo cách của Thẩm Mặc mà làm.
Chẳng qua bây giờ anh có chút hối hận, Thẩm Mặc là người mà anh muốn coi thành bảo bối mà trân trọng, nhưng mà không ngờ......
Cũng chính là khi ý nghĩ này xuất hiện ở trong lòng Nam Cung Hàn, Nam Cung Hàn trực tiếp ngây ngẩn cả người, anh coi Thẩm Mặc thành bảo bối sao?
Nam Cung Hàn không tiếp tục nghĩ thêm nữa, anh đi đến bên cạnh Thẩm Mặc, sau đó yên lặng ôm Thẩm Mặc vào trong lòng.
Thẩm Mặc cảm giác được cái ôm của Nam Cung Hàn thì càng khóc to hơn, cô giống như là muốn đem tất cả uất ức này khóc ra ngoài.
Thẩm Mặc không biết đã khóc bao lâu, Nam Cung Hàn cũng vẫn luôn không nói gì, sau đó cứ như vậy trực tiếp ôm Thẩm Mặc vào trong lòng và vẫn luôn không nói gì.
Lúc Thẩm Mặc hồi phục tinh thần lại thì bộ tây trang giá trị xa xỉ trên người Nam Cung Hàn đã sớm bị nước mắt của cô làm cho ẩm ướt.
Lúc này Thẩm Mặc có chút bối rối không biết phải làm sao, cô cứ như vậy nhìn Nam Cung Hàn bằng đôi mắt đỏ ửng vừa mới khóc xong.
Nam Cung Hàn cảm thấy Thẩm Mặc giống như một con thỏ trắng nhỏ, anh thực sự muốn yêu thương chăm sóc thật tốt!
“Nếu không thì dựa theo cách của tôi mà xử lý đi. Chuyện này không phải là bởi vì em, cái cô Cố Nguyện kia thực sự là có chút năng lực, nhưng mà năng lực của cô ta còn chưa đủ để cho cô ta có thể làm được chức trợ lý này, nếu không thì vị trí trợ lý này cũng sẽ không vẫn luôn bỏ trống như thế!”
Lời nói của Nam Cung Hàn cũng không phải là lời an ủi gì, nhưng Thẩm Mặc lại nghe ra được ý tứ an ủi ở bên trong.
Mà thực ra đây cũng chính là phương pháp an ủi của bản thân Nam Cung Hàn, nếu như anh trực tiếp an ủi thì Thẩm Mặc tuyệt đối sẽ không chịu nghe.
“Vậy tại sao anh lại biết năng lực của tôi có thể làm trợ lý được?”
“Thành tích của em ở công ty trước tôi đã nhìn qua rồi, thật ra ban đầu tôi cũng rất tò mò vì sao em có thể làm được như vậy, khi tôi nói chuyện qua với ông chủ của em thì hiểu được. Mà em có thể làm vị trí này cũng không phải là bởi vì quan hệ của anh và em, mà là anh cảm thấy em có năng lực này. Thẩm Mặc, tôi nói như vậy em có hiểu không?”
Sau khi Thẩm Mặc nghe được thì sửng sốt một lúc, cô không nghĩ tới Nam Cung Hàn sẽ khẳng định cô như vậy.
Nam Cung Hàn thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: “Ạnh biết em có thể là không biết đã xảy ra chuyện gì, trước kia anh từng lén điều tra về em, chính là lúc chúng ta mới quen nhau, cũng chính là mấy ngày trước!”
“Thật sự tôi chỉ cần nỗ lực thì sẽ có thể làm tốt sao?”
“Chỉ cần em đủ nỗ lực thì sẽ không có ai có thể nói rằng em không thể, công việc của công ty em còn chưa quen thuộc hết, hiện tại có thể đi xem lại một chút văn kiện liên quan đến công ty đi, ngày mai anh sẽ chính thức sắp xếp công việc cho em. Chỉ là trợ lý Thẩm à, anh cũng hy vọng em có thể chứng minh vị trí của mình, không cần phải nhường nhịn hết ai!”
Nam Cung Hàn nói làm cho Thẩm Mặc sửng sốt, nhưng rất nhanh cô đã gật gật đầu với Nam Cung Hàn, sau đó Nam Cung Hàn cứ như vậy trực tiếp đi ra ngoài.
Mà buổi chiều vừa mới đi làm, Thẩm Mặc đã nhận thông báo của cả phòng thư ký, còn có tin tức cô đi dự họp!
Thẩm Mặc vừa mới đến phòng họp Cố Nguyện đã nói với cô: “Trợ lý Thẩm, có thể làm phiền cô giúp chúng tôi chuẩn bị một chút cà phê hay không!”
“Cố Nguyện cô ở công ty bao nhiêu năm rồi?”
Cố Nguyện vừa nói xong thì Nam Cung Hàn đã nói với cô ta một câu như vậy, sau đó còn dùng bộ dáng đặc biệt nghiêm túc nhìn Cố Nguyện.
“Hệ thống công ty M cô hẳn là đã biết rồi đi, trợ lý là bưng trà rót nước sao? Công việc này hẳn là trong phạm vi của thư ký các cô mới đúng!”
“Tổng tài, nhưng là......"
“Cái gì mà nhưng là? Tuy cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học nhưng mà tôi coi trọng chính là năng lực làm việc của cô ấy, có cần tôi phải nói với các cô xem cô ấy trước kia có bao nhiêu lợi hại không? Tôi nói cho các cô biết, không nói tôi cùng cô ấy có quan hệ riêng, chỉ với thái độ này của các cô đối với trợ lý tổng tài thì tháng này các cô sẽ bị hủy bỏ toàn bộ!"
Lúc này Thầm Mặc cảm thấy vô cùng hả giận, nhưng mà cô cũng cảm thấy không cần phải ép người khác như vậy!
Cố Nguyện nghe Nam Cung Hàn nói như vậy cũng không nói gì thêm, nhanh chóng gật đầu với Nam Cung Hàn rồi đi ra ngoài chuẩn bị cà phê gì đó mà cuộc họp cần dùng!
Thẩm Mặc nhìn qua Nam Cung Hàn thì phát hiện Nam Cung Hàn đang gật đầu với cô, thì ra Nam Cung Hàn đều biết!