Thẩm Mặc không nghĩ tới Nam Cung Hàn lại có biểu hiện như vậy, cô còn tưởng là khi Nam Cung Hàn tức giận sẽ nói ra điều gì đó.
Nhưng biểu hiện của Nam Cung Hàn bây giờ giống như cô uống nhầm thuốc thế? Tại sao lại nói những lời như vậy?
Thẩm Mặc lại cảm thấy cô giống như là người vô cớ gây sự vậy.
Thẩm Mặc và Nam Cung Hàn cứ giữ thái độ như cũ, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, hai người đều không nói gì.
“Dùng xong bữa này em đi xin nghỉ việc đi, anh đưa em đi, em mất bao nhiêu tiền lương anh sẽ đền bù cho em.”
Nam Cung Hàn chính là như vậy, anh nói được là làm được, anh muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản được.
Người mà Nam Cung Hàn muốn có, cũng không ai dám từ chối anh ta.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Mặc chuẩn bị đi làm thủ tục xin nghỉ việc, nhưng cô không muốn Nam Cung Hàn đi theo, dẫu sao chiếc xe của Nam Cung Hàn cũng quá lộ liễu, cô không muốn người khác cho rằng cô đang được bao nuôi.
Nhưng Nam Cung Hàn dường như lo lắng Thẩm Mặc âm thầm rời đi, anh nhất quyết muốn đi cùng Thẩm Mặc.
Việc xin nghỉ việc của Thẩm Mặc cứ như vậy được tiến hành thuận lợi, thậm chí cấp trên của Thẩm Mặc nhìn thấy Nam Cung Hàn đều cúi đầu khom lưng.
Một nhân viên nhỏ như Thẩm Mặc mà có thể quen biết Nam Cung Hàn, nếu như bọn họ biết sớm, ngày hôm đó sẽ không để xảy ra trò cười đó.
Mọi thứ sẽ không trở nên giống như bây giờ.
Nhưng cho dù như thế nào thì Thẩm Mặc cũng phải thông báo một tiếng cho cấp trên, cho nên lúc Thẩm Mặc và Nam Cung Hàn cùng bước vào văn phòng nói muốn nghỉ việc, ông ta không nói lời nào đã lập tức đồng ý, tất cả là do khí thế của Nam Cung Hàn quá mạnh mẽ.
Sau khi nghỉ việc xong, Nam Cung Hàn lập tức mang Thẩm Mặc đến tòa văn phòng của tập đoàn M.
Thẩm Mặc đã từng tự hỏi liệu ngày nào đó cô có thể bước vào tòa nhà văn phòng đó hay không, bây giờ ước muốn đã thành sự thật, nhưng cô lại cảm thấy không vui vẻ.
Nam Cung Hàn trực tiếp mang Thẩm Mặc đến thẳng bộ phận nhân sự làm thủ tục, ban đầu Nam Cung Hàn muốn cô làm trợ lý giám đốc phòng Marketing, nhưng Thẩm Mặc đã trực tiếp từ chối.
Sau đó cuối cùng Nam Cung Hàn cũng đồng ý để Thẩm Mặc bắt đầu làm việc với tư cách thực tập sinh ở bộ phận Marketing. Việc trở thành thực tập sinh ở tập đoàn M khiến Thẩm Mặc thực sự rất vui vẻ.
Nhưng không nghĩ tới khi người ở bộ phận nhân sự hỏi Nam Cung Hàn là cô phụ trách công việc gì, Nam Cung Hàn đã nói:
“Vị trí trợ lý tổng tài đang trống, cứ để cô ấy phụ trách.”
“Tổng tài, như vậy có được không, cô ấy chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp.”
“Tôi chọn trợ lý còn cần bàn bạc với cô sao?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc nhìn thấy dáng vẻ tổng tài bá đạo của Nam Cung Hàn, cô cảm thấy tâm trạng rất căng thẳng và có hơi áp lực.
Cô muốn mở miệng từ chối Nam Cung Hàn, nhưng ngay lúc cô định mở miệng thì đυ.ng phải ánh mắt của Nam Cung Hàn.
Nam Cung Hàn dùng ánh mắt nói cho cô biết, nếu cô dám từ chối thì hãy thử xem. Không còn cách nào khác Thẩm Mặc đành phải im lặng chấp nhận vị trí trợ lý tổng tài.
Thật sự mà nói, hai người đến công ty của Thẩm Mặc nghỉ việc và gia nhập vào tập đoàn M cũng chỉ mất có vài tiếng.
Sau khi làm thủ tục nhận chức xong, Thẩm Mặc đã bị Nam Cung Hàn đưa đến văn phòng tổng tài.
“Nam Cung Hàn, không đúng, bây giờ tôi nên gọi anh là tổng tài mới đúng, tại sao anh cứ muốn gây khó dễ cho tôi vậy? Tôi chỉ muốn yên ổn làm một nhân viên nhỏ bé thôi, như vậy cũng không được sao?”
“Không phải không được, nhưng anh không muốn em làm một nhân viên nhỏ, buổi trưa cùng ra ngoài ăn cơm đi.”
“Tôi không muốn đi ra ngoài ăn cùng anh, tôi ăn cơm ở căn tin.”
Thẩm Mặc cũng không ngờ cô lại lớn tiếng chống đối lại Nam Cung Hàn, nhưng cô không quan tâm nữa, dù sao những gì cô nói đều bị anh ta phản bác, không đúng sao?
Thật may mắn, Nam Cung Hàn cũng không bắt cô tiếp tục ăn trưa cùng anh ta, anh ta cho phép cô đến căn tin ăn trưa.
Nhưng khi đến căn tin công ty, trên đường quay về cô cảm thấy tâm trạng rất không vui.
Buổi chiều Nam Cung Hàn đã phát hiện tâm trạng thất thường của cô, nhưng anh cũng không nói ra, mãi đến lúc sắp tan sở, Nam Cung Hàn mới gọi cô vào văn phòng.
“Có phải em gặp phải chuyện gì không vui không?”
Thẩm Mặc lắc đầu.
Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Thẩm Mặc, Nam Cung Hàn cũng đoán ra được cô thực sự không vui.
Ngay khi Nam Cung Hàn muốn hỏi cô, Thẩm Mặc đột nhiên bị đau bụng, sau đó cô ngay lập tức lao vào nhà vệ sinh, không nói bất cứ điều gì với Nam Cung Hàn.
Thẩm Mặc cảm thấy vừa rồi quá xấu hổ, vừa rồi cô thật sự bị đau bụng nhưng cũng không đến mức làm cô không nhịn được.
Sở dĩ cô chạy vào nhà vệ sinh là vì cô không muốn nói ra lý do tại sao cô không vui.
Thẩm Mặc luôn là người dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vì Nam Cung Hàn đã đưa cô vào công ty M, cô cũng muốn chứng minh năng lực của bản thân, việc cô vào bằng cửa sau không phải cô tự nguyện, cô có thể vào công ty bằng khả năng của mình.
Đây là lý do tại sao Thẩm Mặc muốn đến căn tin của công ty ăn trưa, cô muốn xây dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp của mình.
Nhưng Thẩm Mặc giống như đang gặp vận xui, vốn là bàn bốn người, hai người đó thấy cô ngồi xuống thì đã đứng dậy bỏ đi.
Lúc đó cô cảm thấy sự xuất hiện của mình ở đây không được hoan nghênh, hơn nữa không chỉ đơn giản là không được hoan nghênh, cô chính là cảm thấy mình đang bị cô lập.
Thẩm Mặc ở trong WC suy nghĩ, hay là cô dứt khoác nghỉ việc rồi chuyển qua thành phố khác, dù sao cô cũng không có người thân nào ở đây.
Nhưng đúng lúc này cô lại nghe thấy cuộc đối thoại của hai nhân viên bên ngoài.
“Cô nói trợ lý mới tới của tổng tài không đơn giản vậy thôi đâu, nhìn thái độ của Tổng tài đối với cô ấy, tôi không tin giữa hai người họ không có gì.”
“Đúng vậy, vị trí đó đáng lẽ nên thuộc về chị Cố Nguyện mới đúng.”
Thẩm Mặc biết Cố Nguyện là ai, người đó là thư ký của Nam Cung Hàn, là người rất có năng lực, tư liệu mà Nam Cung Hàn đưa cho cô có viết.
Nhưng Thẩm Mặc thật sự rất muốn ra ngoài nói chuyện cùng bọn họ, cô cũng không muốn cái vị trí này, là Tổng tài của các người ép buộc tôi, suy nghĩ một hồi Thẩm Mặc cũng không có hành động này.
Thẩm Mặc đợi đến khi bên ngoài không có tiếng động mới trở lại văn phòng.
Một lần nữa Nam Cung Hàn lại gọi Thẩm Mặc vào văn phòng, nhưng lúc này Nam Cung Hàn không ngồi phía sau bàn làm việc mà đang ngồi trên sô pha.
Nhìn thấy Thẩm Mặc đi vào, anh lập tức gọi Thẩm Mặc ngồi bên cạnh mình, nhưng Thẩm Mặc không đồng ý, cô ngồi cách Nam Cung Hàn rất xa.
Nam Cung Hàn cảm giác được Thẩm Mặc đang tránh mình, nhưng anh không quan tâm, nếu như Thẩm Mặc làm theo ý anh, anh mới cảm thấy không ổn.
Nam Cung Hàn trực tiếp chạm vào thân thể Thẩm Mặc, kéo Thẩm Mặc ôm vào trong vòng tay của mình, sau đó nhìn thẳng vào Thẩm Mặc nói: “Có chuyện gì, em không thể nói cho anh biết được sao?”
Thẩm Mặc không vùng vẫy, cũng không nói gì, dường như cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Mà thực sự là Thẩm Mặc đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính cô, bởi vì cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Sau đó cô quay mặt về phía Nam Cung Hàn hỏi: “Tại sao anh lại muốn tôi làm trợ lý cho anh? Không phải trợ lý nên là Cố Nguyện sao? Cô ấy trước đây không phải vẫn luôn giữ chức vụ này hay sao? Tại sao? Tại sao anh lại đột nhiên đổi ý?”
“Cố Nguyện đã nói gì với em phải không? Hay người nào trong công ty đã nói gì với em?”
“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi anh tại sa thôi.”
“Không có lý do gì cả, bởi vì anh thích mà thôi.”
Thẩm Mặc nghe những lời Nam Cung Hàn nói gật đầu với anh, sau đó nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Hàn nói:
“Tổng tài, nếu không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài trước, những gì tôi vừa nói, tôi hi vọng anh không làm khó dễ thư ký Cố Nguyện, tôi hi vọng anh cho tôi thời gian để tôi tự mình giải quyết mọi chuyện.”
Trong lòng Thẩm Mặc không vui, điều này cô hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng nếu chuyện này để Nam Cung Hàn ra mặt giải quyết, như vậy không phải chứng minh cô bị Nam Cung Hàn bao nuôi sao?
Thẩm Mặc không muốn biến thành như vậy, Thẩm Mặc không muốn bị người khác coi thường. Vì vậy cách tốt nhất là dùng thời gian để cô chứng tỏ năng lực của bản thân.
Nghe những lời Thẩm Mặc nói Nam Cung Hàn cũng gật đầu, thực ra anh biết trong lòng Thẩm Mặc đang nghĩ gì, người phụ nữ này muốn anh không xen vào thì anh sẽ không can thiệp.
Sau khi tan sở, Thẩm Mặc ra về mà không chào hỏi Nam Cung Hàn, sau khi rời công ty cô nhận được cuộc gọi từ Tô Nhan.
“Thẩm Mặc, tớ và Trần Bách Băng đang ở bên nhau.”
Thẩm Mặc nghe được tin này cảm thấy mây đen trong lòng lập tức tan biến, cô cảm thấy thực sự vui vẻ.
Nhưng trong điện thoại lại truyền đến tiếng khóc của Tô Nhan.
“Cậu bị sao vậy, anh ta bắt nạt cậu à?”
“Thẩm Mặc, cậu có thể tới chỗ tớ một chút không? Tớ có chuyện muốn tâm sự với cậu.”
Thẩm Mặc vội gật đầu đồng ý, hai người họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
Khi Thẩm Mặc đến, cô nhìn thấy đôi mắt sưng tấy của Tô Nhan, chắc chắn cô ấy đã khóc rất lâu.
Thẩm Mặc cũng không rõ liệu Tô Nhan và Trần Bách Băng ở bên nhau là đúng hay sai? Hai người họ đã ở bên nhau, nhưng biểu cảm trên mặt của Tô Nhan lại không hề vui vẻ.
Tô Nhan nhìn thấy Thẩm Mặc đến thì cố nặn ra một nụ cười, nụ cười đó khiến Thẩm Mặc cảm thấy thật đau lòng.
Sau đó, Tô Nhan không kìm chế được khóc nấc lên không ngừng.